Hai người nhìn nhau.
An Tĩnh cảm thấy các dây thần kinh trong đầu mình đều đang run rẩy, cô thở ra khói trắng, nhoẻn môi, khuôn mặt trắng trẻo, chậm rãi nói: "Được thôi."
Trần Thuật nhếch miệng mỉm cười, cậu đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đnag đặt trên lan can của An Tĩnh, tất cả mọi người đều đang mải ngắm phái hoa, không ai để ý đến bọn họ.
An Tĩnh khẽ cử động, cũng nắm chặt tay cậu.
Mặc dù tim đập thình thịch, nhưng tay cô vẫn lành lạnh. Tay của Trần Thuật rất ấm, dần dần truyền hơi ấm cho cô, bọn họ nắm tay nhau giữa đám đông, ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trước mắt.
Không biết vì sao mấy người Châu Tề, Tống Tư bên cạnh phát ra những tiếng hò reo gào thét, những người không biết còn tưởng bọn họ uống say. Con trai ở tuổi này, làm gì cũng ngông nghênh, hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt của người khác.
An Tĩnh cảm thấy tính cách của Trần Thuật cũng như vậy, hoàn toàn không bận tâm đến người khác. Từ trước đến nay cậu đều chiều theo ý cô, cô bảo không công khai mối quan hệ của hai người, cậu liền nghe theo suy nghĩ của cô, chưa bao giờ phản đối.
Cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, An Tĩnh nắm chặt tay cậu.
Trần Thuật quay sang nhìn cô, sau đó điềm đạm nhìn ra hướng khác. Cậu nắm tay An Tĩnh đưa lên miệng, cụp mắt hôn lên tay cô.
Hôn lên mu bàn tay, môi của cậu rất mỏng rất mềm, hơi nóng phảng phất.
"A a a a a a." Hứa Gia Nghiệp đứng cùng hàng đột nhiên hét rất to.
An Tĩnh giật nảy mình, vội vàng bỏ tay xuống, rụt tay lại. Vờ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Tay của Trần Thuật vẫn ở nguyên chỗ cũ, cậu cau mày, nhìn cô với vẻ không vui.
Hứa Gia Nghiệp thở hổn hà hổn hển, hai mắt hơi đỏ, cậu ta giơ hai tay lên, vẻ mặt kích động, hét lên trời: "Tôi hy vọng Dota Trung Quốc có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới!"
Mấy người đều bật cười, Hứa Gia Nghiệp nghiện game, vô cùng yêu thích game Dota. Nghe nói, nếu không phải do mẹ cậu ra ngăn cấm, cậu ta đã đi làm game thủ chuyên nghiệp rồi.
Dota là tín ngưỡng của cậu ta.
An Tĩnh mím môi, cảm thấy hơi có lỗi với Trần Thuật.
Cô lén lút lấy ngón trỏ ngoắc ngón út của cậu. Trần Thuật không nhúc nhích, hai tay đút vào túi, hờ hững ngắm nhìn pháo hoa trước mắt.
An Tĩnh cười cười, miệng cậu mím chặt, lại không vui rồi.
Cô nghĩ một lúc, lắng lặng thò tay vào túi áo của cậu, dùng móng tay gãi gãi vào lòng bàn tay rất dày của cậu, từng chút từng chút một, như gần như xa, tất cả là muốn lấy lòng cậu.
Trần Thuật thở dài một tiếng.
Đối với cô, cậu không biết làm thế nào cả, sa sầm mặt xuống tỏ vẻ cau có, rồi lại nắm chặt tay cô, cảm giác ngứa ngứa từ lòng bàn tay lan tận vào tim, gợi lên cảm giác nóng rát.
Xem hết pháo hoa, trên sông Lý Hoa vẫn chật kín người.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Đám con trai lúc này đã rất phấn khích, thi nhau nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu chơi, đáng tiếc là các cô gái không thể tham gia, bọn họ đều phải về nhà.
Hôm nay đặc biệt khó bắt taxi.
Gần như tất cả mọi người đều đang đợi xe, sau một hồi bàn bạc họ quyết định gọi điện thoại cho ông An Hướng Dật tới đón họ. Họ tìm một góc ngồi xuống đợi xe.
Gió lạnh ào ào, đêm càng lạnh hơn.
An Tĩnh đội mũ áo lên, đám con trai phải đợi sau khi con gái ra về an toàn, bọn họ mới yên tâm. Nhưng lại vì phụ huynh người ta tới đón, cũng không tiện đứng quá gần, vì thế bọn họ đứng cách một đoạn khoác vai bá cổ buôn chuyện.
Hai mươi phút sau, xe của ông An Hướng Dật mới tới.
An Tĩnh đi lên trước mở cửa xe. Cô dừng lại một lúc, đột nhiên quay đầu, lặng lẽ nói hai tiếng tạm biệt với Trần Thuật bằng khẩu hình.
Có điều chưa đợi cậu đáp lại, An Tĩnh đã bị An Nguyệt kéo lên xe.
Nhà Kỷ Nguyên khá xa, bọn họ chuẩn bị đưa Kỷ Nguyên về nhà trước.
Khoảnh khắc chiếc xe phóng qua, bóng của bọn họ đổ dài thành một đường thẳng, An Tĩnh còn quay lại nhìn đến tận khi không còn thấy bóng người mới ngồi thẳng người lại.
Trên đường đi, ông An Hướng Dật hỏi chuyện giao thừa chơi có vui không, pháo hoa có đẹp không.
An Nguyệt chốc chốc lại trả lời, An Tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe, hai bên đường đèn điện sáng rực, kéo dài suốt cả chặng đường.
Về đến nhà đã muộn lắm rồi. Mọi người về phòng nghỉ ngơi.
An Tĩnh tắm rửa xong nằm xuống giường, cô nằm nghiêng.
Bên ngoài gió lạnh rít từng hồi, trong nhà ấm áp như mùa xuân.
Cô cầm điện thoại, nhắn một tin nhắn cho cậu.
"Em về nhà rồi."
Đầu dây bên kia rất lâu không nhắn lại.
An Tĩnh ôm gấu bông, co tròn người lại, bật chiếc đèn ngủ nhỏ.
Đêm khuya vô cùng yên tĩnh.
Điện thoại rung lên.
"Buồn ngủ chưa?"
An Tĩnh dụi mắt, cố gắng để mình tỉnh táo, cô nhắn lại.
"Bình thường, chưa buồn ngủ."
Cô đặt điện thoại cạnh gối, tưởng rằng phải một lúc nữa cậu mới nhắn lại, cô nghiêng người, định chợp mắt một lúc.
Nhưng không ngờ cậu không nhắn tin mà lại gọi điện.
An Tĩnh hơi ngạc nhiên, cô chùm chăn qua đầu, cuộn mình trong chăn, muộn quá rồi, cô sợ nói chuyện sẽ bị mọi người nghe thấy.
Sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia không lên tiếng.
Cô khẽ gọi: "Trần Thuật?"
Đầu bên kia ho một riếng, Trần Thuật khẽ ừ một tiếng.
Cô không biết vì sao, nghe thấy giọng của cậu, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Cô tò mò hỏi: "Sau đó bọn anh đi đâu chơi vậy?"
"Quán net." Cậu hút một hơi thuốc, trả lời ngắn gọn, bên trong quá ồn ào, cậu ra ngoài gọi điện thoại cho cô. Bầu trời đêm đầy sao, Trần Thuật nghiêng người đứng dựa vào tường, ánh trăng hất xuống người cậu, tạo thành bóng râm.
Ánh mắt của cậu khẽ nhìn xuống, tay kẹp một điếu thuốc, mấy sợi tóc xòa xuống trán, trông có chút gì đó chán chường.
Giờ này cũng có vài cô gái đến quán net. Lúc họ đi ngang qua chú ý thấy cậu, cứ nhìn cậu mãi, thì thầm to nhỏ với nhau.
Trần Thuật không bận tâm tới bọn họ, cậu tiếp tục hỏi người trong điện thoại, "Sao vẫn chưa ngủ?"
Một lúc sau, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên ở đầu dây bên kia, "Đợi anh mà."
Trần Thuật cười cười.
An Tĩnh túm chặt thú bông.
Cậu hỏi: "Có phải em trốn trong chăn nói chuyện với anh không?"
An Tĩnh á một tiếng: "Sao anh biết?"
Trần Thuật khẽ cười, "Nghe giọng khác khác."
"Vậy sao?"
"Ừ."
"Anh ra ngoài như vậy có sao không?" An Tĩnh thay đổi tư thế, trong chăn có chút ngột ngạt, cô lẳng lặng mở hé chăn, "Bọn họ đều đang đợi anh chơi game mà."
Trần Thuật lại thở ra một hơi thuốc, khói thuốc bay lên không trung, trong làn khói, đôi mắt của cậu đen láy sâu thẳm, cậu trả lời ngắn gọn: "Không sao."
Cậu lại nói: "Bọn họ còn mong anh không quay lại ấy chứ."
Cô khẽ hỏi: "Vì sao?"
Trần Thuật nhếch miệng cười hờ hững, có chút huênh hoang. Cậu trầm giọng nói: "Bọn họ đều không đấu lại dược với anh, sợ thua anh."
An Tĩnh bật cười.
Cô gái muốn đi vào quán net đứng đó chần chừ một lúc.
Cô ta có mái tóc dài xõa xuống vai, rất đáng yêu, cô ta chầm chận đi về phía cậu.
Trần Thuật nghe thấy tiếng động, liếc mắt nhìn cô ta, chưa được một giây, lại thờ ơ nhìn sang chỗ khác, thản nhiên như không.
Cô gái thấy lòng thắt lại. Bị sự lạnh lùng của cậu làm cho đóng băng tại chỗ, dũng khí cố gắng lắm mới có được thế là tan biến, cuối cùng cô ta thở dài, từ bỏ ý định bước về phía cậu mà đi thẳng vào quán net.
Trần Thuật nghe tiếng cười trong điện thoại, cậu có thể nhớ lại, mỗi lần An Tĩnh mỉm cười, hai mắt đều nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ trong trẻo ấy cứ như thế khắc sâu vào tim cậu.
Đột nhiên cậu gọi cô.
"An Tĩnh."
"Hả?"
"Anh nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp."
"?" Cái gì vậy, sao đột nhiên nói chuyện này, cô không nói gì.
"Em có muốn xem không?"
An Tĩnh im lặng một lúc rồi nói: "Không muốn."
Cô biết có một số người con trai mặc dù đã có bạn gái rồi nhưng vẫn ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp khác với ánh mắt tán thưởng. Có thể chỉ là thưởng thức cái đẹp, hoàn toàn không có ý khác.
Nhưng cô lại thấy ghen tị trong lòng, cậu còn định cho cô xem ảnh!
Không thể chịu được.
An Tĩnh mím môi, cô muốn cúp máy.
Trần Thuật cười, cậu thấp giọng nói: "Không được, anh nhất định phải cho em xem."
An Tĩnh tức giận, sao người này lại đáng ghét như vậy nhỉ. Cô bĩu môi, giận dỗi nói một tiếng, "Không xem, em đi ngủ đây."
Một giây sau, không đợi cậu trả lời, cô nói: "Em cúp máy đây."
Sau đó cô cúp máy thật.
Lần này đến lượt Trần Thuật sững sờ. Cậu nhìn điện thoại mà không dám tin vào mắt mình, khóe miệng nhếch lên, bật cười.
An Tĩnh bỏ chăn ra, thở hổn hà hổn hển, ở trong chăn nóng bức ngột ngạt chết đi được, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi. Cô chớp mắt, xuống giường đi dép lê, mở cửa xuống nhà uống cốc nước, hết khát mới về phòng.
Trong điện thoại có mấy tin nhắn liền.
"Thật sự rất đẹp, không tin em nhìn xem."
An Tĩnh nghiêng đầu, suy nghĩ vài giây. Cuối cùng trí tò mò vẫn chiến thắng, cô muốn xem xem Trần Thuật khen đẹp rốt cuộc là đẹp tới mức nào. Cô mở bức ảnh ấy ra xem.
Im lặng vài giây.
Cô ngồi phắt dậy, lông mi khẽ run run, tròn mắt nhìn. Cô mở miệng, muốn nói gì đó, hơi thở có chút gấp gáp, cô nhanh chóng ấn điện thoại.
"Anh chụp lúc nào vậy?"
Người trong bức ảnh chính là cô.
Chỉ chụp khuôn mặt nghiêng trắng trẻo, cô ngửa đầu ngoan ngoãn ngắm pháo hoa, khóe miệng nở nụ cười, nhìn thấy hàm răng trắng muốt, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt đầu thỏa mãn.
Gió thổi qua, mái tóc của cô bay bay theo gió, đôi mắt rực rỡ màu sắc, pháo hoa đổ bóng tỏng mắt cô, dịu dàng thanh tú.
Khoảnh khắc ấy, thật sự rất đẹp.
Trần Thuật nhắn lại:
"Vào khoảnh khắc em không nhìn anh."
Em đang ngắm pháo hoa, còn anh thì ngắm em.
Chỉ muốn lưu lại khoảnh khắc ấy mà thôi, lần đầu tiên chúng ta đón năm mới cùng nhau.
Cô ngâu người nhìn tin nhắn ấy, trong lòng có cảm giác rất khó diễn tả thành lời.
Cô nhớ lại lúc ấy quả thật cô mê mẩn ngắm nhìn pháo hoa, không để ý đến cậu lắm, cô thấy sống mũi mũi cay cay, vừa buồn buồn lại vừa vui sướng, rất lâu sau không có động tĩnh gì cả.
Điện thoại rung lên, cậu lại nhắn liên tiếp hai tin nhắn liền.
"Muốn hôn em."
"Rất muốn."
Sự cảm động trong lòng An Tĩnh bỗng chốc tan biến. Cô nhếch mép cười nhạt, ánh mắt lay động, cô định trêu lại cậu:
"Anh không hôn được đâu."
Nhắn tin xong, cô nằm xuống gối cười thầm một lúc.
An Tĩnh nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn xem Trần thuật nhắn lại thế nào.
"Em đợi anh nhé."
Cô liền thấy hoảng hốt sợ hãi, ý cậu là gì?
Người này muốn làm gì vậy? Muốn đến nhà cô ư? An Tĩnh hoảng hốt hết cả lên, cô gọi điện thoại cho cậu, đợi một lúc rất lâu đầu bên kia mới nghe máy.
Trần Thuật nén cười alo một tiếng.
An Tĩnh liền biết cậu đang trêu cô, nhưng vẫn ngốc nghếch bị cậu dọa, cô giận dỗi gọi cậu: "Trần Thuật!"
"Được rồi, lừa em thôi." Trần Thuật vuốt vuốt mũi, cười một lúc rồi im lặng giây lát và nói: "Muộn quá rồi, em ngủ đi."
An Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, nhớ ra là cậu không nhìn thấy, lại khẽ nó: "Vâng."
"Anh cũng đừng chơi khuya quá." Cô dặn dò.
"Ừ." Trần Thuật mỉm cười đáp lại, rất thích thú cảm giác được cô quản lý.
"Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Đúng lúc cô chuẩn bị cúp máy, cậu khẽ nói.
"Nhưng muốn hôn em là thật đấy."