Giờ thể dục buổi chiều, kết thúc tiết học trước đó, tất cả nam sinh vui sướng chạy ra sân vận động.
Nữ sinh sợ lạnh, không muốn ra sân sớm nên ngồi tại chỗ nói chuyện một lúc, lúc sắp có chuông vào tiết mới lề mề đi ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thổi tới, gió lạnh thấu xương táp vào mặt.
Rời khỏi phòng học ấm áp, An Tĩnh cảm thấy không quen, kéo khóa áo đồng phục hết cỡ. Thời tiết này, nữ sinh đều xõa tóc, coi như một cách hữu hiệu để bảo vệ tai.
Càng đến mùa đông, nữ sinh càng đoàn kết. Tụm năm tụm ba với nhau, làm gì cũng làm cùng nhau.
Điều đó khiến Trần Thuật hơi khó chịu. À không, là rất khó chịu.
Cậu không có cách nào tìm gặp An Tĩnh, nói chuyện cũng không được, không biết làm thế nào. Vì thế bây giờ cậu đành ôm bóng rổ để giải phóng một chút tinh lực.
Sân vận động rất rộng nhưng không có ai. Chỉ toàn học sinh của lớp học đang đi thành từng đám với nhau.
Cơ bản chỉ có mấy người Trần Thuật, Châu Tề vẫn chơi bóng rổ trong cơn gió lạnh buốt, quần áo điện thoại vứt một bên, chẳng sợ lạnh.
An Nguyệt nhìn một lúc, nghiêng đầu, "Thật không hiểu, trò bóng bánh đó có gì hay đâu, mùa hè cũng chơi mùa đông cũng chơi, lẽ nào đám con trai này định tham gia NBA(*) sao?"
(*) Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ
An Tĩnh cười cười, cúi đầu đếm bước. Thỉnh thoảng, cô sẽ ngước mắt nhìn người đang chơi bóng rổ.
Trần Thuật đã lột sạch áo khoác, bên trong chỉ còn lại chiếc áo nỉ màu đen, cần cổ trắng muốt hoàn toàn không được che chắn lộ ra ngoài, dưới gió lạnh, An Tĩnh cũng cảm thấy lạnh thay.
Mấy lọn tóc trước trán đung đưa theo động tác của cậu, mái tóc đen và dày. Sau khi ném trúng một quả bóng, mấy người anh em bên cạnh đều vỗ tay cổ vũ, tâm trạng của cậu có vẻ cũng rất tốt, nhếch miệng cười.
Trần Thuật cười, khóe mắt nhếch lên, ngông nghênh tự tin.
Thật cuốn hút trong mắt con gái.
Cậu khẽ nghiêng đầu, đập tay với Châu Tề.
Bỗng nhiên Kỷ Nguyên lên tiếng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cô ấy khẽ nói: "Có một ngoại lệ."
An Tĩnh bừng tỉnh, đưa mắt nhìn về phía trước. Thế là không nhịn được bật cười.
Tống tư đứng ngay phía trước, mặc nhiều quần aaos khiến người tròn như một quả bóng, hai tay đút túi, rụt cổ lại, nhìn các bạn chơi bóng rổ, dường như còn sợ lạnh hơn cả nữ sinh.
Bọn họ tiến lại gần, An Nguyệt nói với vẻ kỳ lạ: "Sao cậu không đi chơi bóng rổ?" Bình thường đám người này làm gì cũng làm cùng nhau. Hôm nay một mình cậu ta đứng một bên, lẽ nào bị cô lập rồi sao?
Tống Tư phụng phịu, "Lạnh lắm, mình ngốc thì mới chơi bóng rổ trời này."
Cậu ta bĩu môi rồi nói tiếp: "Đến mùa đông, mình nên ngủ đông thì hơn."
Nghe xong, mấy cô gái đều không nhịn được cười, bật cười nắc nẻ.
Không ngờ tính cách của Tống Tư lại đối lập như vậy.
Bọn họ quyết định đứng thành một hàng với Tống Tư, đút tay vào áo đồng phục, không có việc gì làm, đành xem đám nam sinh thừa tinh lực kia chơi bóng.
Trong mắt người khác, dáng vẻ ấy cũng tạo thành một thứ phong cảnh.
Tống Tư ồ lên một tiếng, đột nhiên quay sang nói với họ giọng đầy phấn khích, ngữ khí khoa trương: "Này các bạn, đêm giao thừa tết Dương lịch có kế hoạch gì không?"
An Nguyệt nhún vai, "Không có."
"Hay quá." Tống Tư vỗ tay, vô cùng vui sướng, sau đó lại cẩn thận liếc nhìn An Tĩnh, "Em gái cũng rảnh chứ?"
Có lẽ biểu cảm của cậu ta khi hỏi quá dê, An Nguyệt liếc nhìn cậu ta, đôi lông mày cau lại, hỏi một cách đầy kỳ quái, "Cậu muốn làm gì?"
Tống Tư trợn tròn mắt, giơ tay lên đặt cạnh tai, nói với vẻ oan uổng: "Mình không làm gì cả, cậu đừng nghĩ xấu về mình có được không?"
An Nguyệt hứ một tiếng, lẩm bẩm: "Chơi với Lục Cách đều không phải người tốt."
Dường như cô ấy nhớ tới điều gì đó, càng nghĩ càng tức giận.
Tống tư há miệng mắc quai, che miệng ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề nói chuyện.
"Cái đó... tối giao thừa tết Dương lịch đi ăn thịt nướng không? Ăn xong còn cùng tới sông Lý Hoa xem pháo hoa, đẹp lắm đấy."
An Nguyệt vẫn đắm chìm trong cơn tức giận nào đó: "Không biết, cậu hỏi em mình đi."
Tống Tư lập tức liếc nhìn cô, hai mắt cậu ta lấp lánh hệt như cặp mắt cún con.
An Tĩnh không ngờ chị gái lại đẩy chuyện sang cho mình, cô không kịp suy nghĩ, bất giác nói khẽ: "Cậu hỏi Kỷ Nguyên..."
Lần này tất cả mọi người đều nhìn Kỷ Nguyên.
Trước ánh mắt mong đợi của Tống Tư, Kỷ Nguyên bình tĩnh mỉm cười, "Được thôi."
...
Chuông reo.
Mấy bạn nam đang chơi bóng rổ dừng lại, đi về phía bọn họ.
Châu Tề ôm bóng, lắc la lắc lư, cậu ta lau mồ hôi rồi hỏi: "Các cậu đang nói gì vậy?"
Tống Tư lập tức báo cáo.
"Tôi đã rủ được các cậu ấy tối giao thừa ra ngoài chơi, đã nói chắc chắn rồi."
Nói xong cậu ta nháy mắt với Trần Thuật đang đứng ở xa, lợi hại chưa, lợi hại chưa, tôi giúp ông hẹn được An Tĩnh rồi, mau khen tôi đi mai khen toio đi.
Châu Tề cạn lời nhìn lên trời, khẽ thì thầm: "Người ta cần ông hẹn à?"
Tống Tư nghe không rõ, "Cái gì? Ông nói cái gì?"
"Cái gì cái đầu ông ấy."
"Sao lại chửi tôi."
Trần Thuật cúi đầu lấy áo, chậm rãi rời sân bóng rổ, cậu xách chai nước, sau khi nghe thấy lời Tống Tư nói, liền liếc nhìn An Tĩnh, mỉm cười chậm rĩa.
An Tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Thầy Thể dục đến, yêu cầu học sinh chạy khởi động hai vòng cho ấm người.
Sau đó nhìn thấy bộ dạng trời lạnh không muốn động tay động chân của các bạn nữ, thầy suy nghĩ một lúc, đợi bọn họ chạy xong, thầy nói chơi trò chơi.
Đám con trai phía sau chán ngán nói: "Trò gì vậy ạ?"
Có người đoán, "Không phải bịt mắt bắt dê chứ?"
Mọi người ồ lên.
Thầy thể dục ho một tiếng, lớn tiếng nói: "Nào lại đây lại đây, mọi người tản ra, xép thành vòng tròn, làm theo lời tôi."
Tất cả học sinh uể oải tản ra xung quanh theo lời dặn của thầy giáo.
Tống tư gãi đầu, "Làm gì mà xếp thành một vòng tròn, làm như định tổ chức tiệc đốt lửa trại không bằng."
Châu Tề cười nói: "Sau đó chúng ta tay nắm tay cùng nhau nhảy múa?"
Trần Thuật thầm nhếch miệng.
Thầy thể dục lớn tiếng nói về phía bọn họ: "Tống Tư, Trần Thuật, nhanh lên, đừng có lề mề nữa."
Bị gọi tên, Trần Thuật không hứng thú lắm.
Tống Tư ngáp một cái rồi nói to: "Vâng."
Sau khi học sinh tạo thành vòng tròn, thầy giáo vẫy vẫy tay rồi nói: "Học sinh bên trái bước lên trước mặt học sinh bên phải."
Lúc này đã có người nhận ra, đây là trò chơi đuổi bắt, hồi nhỏ đã từng chơi, từ tiểu học đến cấp hai, giáo viên thể dục muốn làm nóng không khí đều chơi trò chơi này.
An Tĩnh nhìn một lúc, bên phải là An Nguyệt, cô tới đứng trước mặt An Nguyệt. An Nguyệt nói với cô: "Thầy muốn chúng ta bùng cháy đấy."
An Tĩnh cười.
Hứa Gia Nghiệp và Châu Tề rất không may bị thầy thể dục chặn lại, bọn họ tỏ vẻ ngơ ngác. Thầy thể dục mỉm cười, "Hai em oẳn tù tì đi, một người đuổi một người chạy, không chạy được nữa thì sẽ đứng trước mặt ai đó, người đang đuổi sẽ tiếp tục đuổi người đứng phía sau."
Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp nhìn nhau, trong lòng thầm kêu oai oái.
Dĩ nhiên họ biết rõ nguyên tắc của trò chơi này, nhưng cũng biết người khổ sổ nhất, xui xẻo nhất chính là người đuổi phía sau.
Hứa Gia Nghiệp nuốt nước bọt, oai phong lẫm liệt nói: "Tới đây."
Sau khi oẳn tù tì trước mặt mọi người, người số thảm chính là châu Tề.
Nét mặt Châu Tề như ăn phải "shit" vậy, nhưng đành nuốt hết vào lòng.
Tống Tư cười ha ha không nể tình. Trần Thuật hai tay đút túi, cũng nhếch miệng cười.
Tiếng còi vang lên, Châu Tề điên cuồng đuổi theo Hứa Gia Nghiệp.
Học sinh nam hóng hớt, thi nhau cổ vũ.
An Tĩnh nhìn bọn họ chạy qua chạy lại, lúc chạy qua người cô, tạo ra cơn gió, cô xoa xoa tay.
Hứa Gia Nghiệp dần dần đuối sức. Cậu ta liếc nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm một người để đứng, vừa hay nhìn thấy Tống Tư, cậu ta thầm đắc ý, chuẩn bị chạy về phía Tống Tư.
Nhưng Tống Tư ra sức nháy mắt với cậu ta, ngầm chỉ về phía sau.
Hứa Gia Nghiệp nghiêng đầu, không hiểu ý. Mặc kệ, sức bền của cậu ta không tốt như Châu Tề, sắp không chạy được nữa rồi. Cậu ta thở hổn hển, chạy đến đứng trước mặt Tống Tư.
Tống Tư thở dài, khẽ nói: "Chẳng phải tôi đã nháy mắt với ông rồi sao, lại còn chạy đến chỗ tôi?"
"Sao cơ?" Hứa Gia Nghiệp cúi người thở hổn hển một lúc lâu, cậu ta nói, "Đằng sau là ai? Còn không mau chạy đi?"
Nói rồi cậu ta nhìn ra đằng sau. Cái quái gì thế này. Thì ra là Trần Thuật.
Trần Thuật cau mày, khuôn mặt không cảm xúc, làn môi mỏng mím chặt, nhìn cậu ta chằm chằm.
Hứa gia Nghiệp run rẩy quay mặt đi, tránh ánh mắt của cậu.
Châu Tề dừng một lúc rồi đuổi theo Trần Thuật.
Trần Thuật giơ tay, chỉ tay về phía Hứa Gia Nghiệp, sau đó thổi phù một tiếng, chạy sang bên cạnh. Cậu chạy rất không tập trung, tay vẫn đút trong túi áo không bỏ ra.
Mọi người xung quanh càng hét to hơn.
An Tĩnh cũng cảm thấy thú vị, phấn khích nhìn Trần Thuật bị đuổi.
Không biết vì sao, đột nhiên hai người bắt gặp ánh nhìn của nhau. Trần Thuật chạy rất nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy ẩn chứa điều gì đó, khóe miệng nhếch lên cười đầy ẩn ý.
An Tĩnh bỗng chốc có linh cảm chẳng lành.
Một giây sau, Trần Thuật đã đứng trước mặt cô, mang theo một làn gió, thổi bay tóc mái của cô, để lộ vầng trán trắng muốt.
An Tĩnh sững người.
An Nguyệt đứng sau cũng sững sờ.
Giữa nam nữ sinh ở độ tuổi này dường như ngăn cách bởi một sợi dây vô tình.
Lúc chơi trò chơi, hội con trai dường như ngầm giao hẹn, sẽ không đứng trước mặt con gái.
Nam đứng với nam, nữ đứng với nữ, nước sông không phạm nước giếng.
Vì thế bọn họ đều ngạc nhiên, sao Trần Thuật lại đứng trước con gái, vô tình hay là có ý đồ gì khác?
Trong đó bao gồm cả Long Ni đứng phía đối diện, ánh mắt cô ta nhìn Trần Thuật và An Tĩnh với vẻ lạ lùng.
Lúc này An Nguyệt sững người, cô nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Trần Thuật."
An Tĩnh ngoảnh đầu nhìn An Nguyệt, có chút ngượng ngùng.
Trần Thuật quay mặt lại, gương mặt không biểu cảm, ám chỉ Châu tề bên kia, khẽ nói với cô: "Người tới rồi, mau chạy đi."
An Nguyệt bực tức, lập tức chạy đi.
Hình bóng cao lớn gầy guộc của Trần Thuật chắn ngay trước mắt, An Tĩnh không nhìn thấy gì cả, đành ngó đầu ra nhìn xem An nguyệt thế nào rồi, hy vọng không bị bắt.
Trần Thuật mắt nhìn về phía trước, hỏi: "Lạnh không?"
Như thể cậu đang nói một mình, giọng nói rất khẽ, vụn vỡ trong gió, khẽ bay bay, âm thầm lặng lẽ lọt vào tai cô.
An Tĩnh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cậu. Trần Thuật tỏ vẻ nghiêm túc nhìn phía trước, tư thế thoải mái, khuôn mặt nghiêng với đường nét rõ ràng, đôi môi hơi nhợt nhạt.
Cậu không nhận được câu trả lời của cô, phía sau không hề có động tĩnh gì.
Cậu nghiêng đầu, cau mày hỏi cô, "Sao không nói gì?"
"Không lạnh." Cô cất dòng suy tư, khẽ trả lời, mím môi, nhìn lưng cậu, nói tiếp: "Em thấy anh lạnh mới đúng?"
Mùa đông lạnh lẽo mà chỉ mặc độc một chiếc áo khoác mỏng, có phải con trai tuổi này đều thích thể hiện là mình rất ngầu không, không chịu mặc nhiều áo?
Trần Thuật mỉm cười, "Anh cũng không lạnh."
An Tĩnh nhìn thấy An Nguyệt đứng trước mặt một người, Châu Tề lại khổ sở đuổi theo người đứng phía sau. Cô dừng lại một giây, khễ hỏi, "Sao anh lại đứng ở chỗ em?"
Trần Thuật im lặng một lúc, hạ thấp giọng nói, "Em không biết lý do sao?"
An Tĩnh lại không nói nữa.
Cậu khẽ hỏi, "Vì muốn được nói chuyện với em nhiều hơn."
An Tĩnh cụp mắt, trưa nay cậu lén nhéo tai cô, cô vẫn đang bực. Có điều giờ nghe cậu nói vậy cô đột nhiên cảm thấy không thể nổi giận với cậu được, chỉ thấy lòng mình ngọt lịm, như thể sắp trào ra ngoài vậy.
Không biết từ lúc nào Châu Tề đã bắt được người khác, giờ cậu ta bị đuổi. Cậu ta thở hổn hển, đã chạy rất lâu rồi, chỉ muốn được nghỉ một lúc, nhìn thấy khuôn mặt thân thiết của Trần Thuật, chợt thấy được an ủi như tìm được người thân vậy.
Nhưng không đợi cậu ta chạy về phía Trần Thuật. Cậu ta đã đông cứng lại trước sự lạnh lùng và lời cảnh cáo ngấm ngầm trong mắt Trần Thuật. Được rồi được rồi, không làm phiền hai người ân ái nữa, tôi đứng chỗ khác được chưa. Cậu ta ủ rũ đứng bừa trước mặt một bạn nữ.
Xong chuyện cậu ta còn đắc ý hồi lâu, ai bảo con trai không đước đứng trước mặt con gái.
Mọi người xung quanh chạy qua chạy lại.
Ánh mắt Trần Thuật hờ hững, đầu chợt nảy ra một ý, khẽ hỏi: "Em đã nhận lời ra ngoài chơi đêm giao thừa rồi sao?"
An Tĩnh "ừ" một tiếng, thực ra là gián tiếp nhận lời, cô cũng không biết nữa.
Hai người im lặng một lúc. An Tĩnh không kìm được dịu dàng nói: "Anh cũng đi chứ?"
Trần Thuật nở nụ cười: "Em đi dĩ nhiên anh cũng đi."
An Tĩnh khẽ mỉm cười.
Trần Thuật rất cao, hoàn toàn che lấp người cô.
Mọi người xung quanh toàn tâm toàn ý tập trung vào người đang chạy, hai người nói chuyện rất khẽ nên không ai để ý, dường như cách một thế giới nhỏ vậy.
An Tĩnh cũng không biết vì sao lại như vậy.
Người bắt và người bị bắt trong trò chơi đã đổi mấy lần, nhưng không ai đứng trước mặt họ. Điều này khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng, lúc nói chuyện với Trần Thuật vẫn chuẩn bị tư thế chạy bất cứ lúc nào.
Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, dẩu môi, gọi tên cậu.
"Trần Thuật."
Trần Thuật khẽ nghiêng đầu, "Hả?"
Cô ngượng ngùng nhả từng chữ: "Sau, này, không, được, nhéo, tai, em, trong, lớp, nữa."
Giọng nói của cô mang theo sự mềm mại của thiếu nữ, bảy phần nũng nịu ba phần cảnh cáo, Trần Thuật thấy "ngứa ngáy" trong lòng, bất giác xoa xoa đầu ngón tay.
Gió rít từng cơn, cành lá rung lên xào xạc.
Có điều gió thổi tới dẫu mạnh đến mẫy đã có cậu che chắn, An Tĩnh rụt cổ lại, hít một hơi thật sâu.
Trần Thuật mãi không nói gì.
An Tĩnh cảm thấy lạ, giơ tay chọc chọc vào eo cậu.
Cậu mặc rất ít áo, ngón tay của cô có thể cảm nhận được cơ thể cậu sau lớp mỏng, cảm giác rắn chắc.
Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ rụt tay lại.
Làn môi mỏng mím chặt, dáng người cậu thẳng tắp, bị cô chọt mấy cái mới khẽ nhúc nhích, mở miệng, giận dỗi nói: "Sao em lại đáng ghét thế nhỉ?"
An Tĩnh ngây người, ý gì vậy...
"Cái này không được, cái kia không được."
Giọng nói của cậu có vẻ ấm ức hòa cùng âm mũi, hình như rất bất mãn, hệt như một đứa trẻ đòi kẹo không được sinh giận hờn trách móc, như thể cô chính là kẻ tội đồ.
An Tĩnh cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
Người mâu thuẫn không phải Tống Tư, mà là Trần Thuật.
"Có điều, tai của em..." Trần Thuật nghiêng đầu, cụp mắt, nhìn xuống đất tựa như đang nhớ lại cái gì đó.
An Tĩnh vểnh tai nghe, trong tiếng chạy ồn ào, giọng nói trầm tĩnh ẩn chứa nụ cười của cậu vọng ra từ cổ họng.
"Tai của em mềm thật đấy."