– Ưhm.
Bị những tia nắng xuyên qua rèm cửa đánh thức, Phương Ly cựa mình, từ từ mở mắt, giường nệm hôm nay sao êm quá.
Một khuôn mặt điển trai hiện ra sát tầm nhìn của cô, sau đó là tiếng la hét thất thanh
– Á! Anh…anh làm cái gì vậy? Sao anh lại nằm trên giường tôi…Anh…
Cô bàng hoàng, sắc mặt lúc này đã trở nên trắng bệch khi phát hiện bộ quần áo đang mặc không phải của mình, hoảng loạn kéo mền che người lại, lời nói run rẩy vừa loạn xạ cả lên.
– Tại sao anh lại làm vậy với tôi?
– Làm gì? – Lâm Hạo trả lời cộc lốc, mắt không nhìn tới cô, tay vẫn lướt trên điện thoại
– Tôi…sau này tôi phải sống thế nào đây? – Đôi mắt cô rưng rưng lệ, chứa đựng bi thương vô cùng, uất ức muốn khóc.
– Bình thường sống thế nào thì bây giờ sống thế ấy.
– Làm sao tôi còn gả cho ai được nữa!
– Có người chịu cưới cô à?
– “…”
Cô hoảng loạn hét lên rồi giơ tay định giáng một bạt tay vào mặt người đối diện thì bị anh chụp lấy. Lâm Hạo lúc này đã hết kiên nhẫn đặt mạnh điện thoại xuống nệm, gằn từng chữ
– Cô ngủ một giấc thì thành mất trí luôn à? Có biết chúng ta đang ở đâu không đấy?
– Hả? Ở…đâu…
– Bé cái mồm lại, để người khác nghe được thì không xong với tôi đâu. Mà bình thường thì cũng chẳng ai muốn lấy cô rồi, khỏi sợ không gả được.
– “…”
Phương Ly đưa mắt nhìn một vòng, đưa tay vỗ vỗ trán mới nhớ ra chuyện rất rất quan trọng. Với lại xét tình huống lúc mở mắt thì rõ ràng là cô gác tay chân lên người ta, hai tay đối phương đều đang bận cầm điện thoại chơi game.
Xem ra…
– Tướng ngủ thì xấu, tay chân quơ quào lung tung. Tôi chưa kiện cô tội xâm phạm thân thể tôi là may cho cô rồi, ở đó mà la với chả khóc. – Lâm Hạo không khách khí
Là cô sai thật rồi…‼!
– Tại khi nãy tôi chưa tỉnh ngủ. Xin…xin lỗi. Anh rộng lượng bỏ qua cho tôi và cũng đừng nói chuyện này cho ai biết nhé. – Cô nhỏ nhẹ xuống nước
– “…” – Tiếp tục chơi game
Phương Ly mặt đỏ như quả táo chín rụng trên cây, lấy mền phủ kín cả người thành một cục bông tròn vo lăn đi lăn lại trên giường. Cô muốn bốc hơi khỏi đây huhu.
Nghĩ là làm, giây sau cô liền bật tung chăn phóng thẳng xuống giường
– Ngủ một giấc dậy thấy đói ghê, để tôi đi xem có gì ăn được không tiện thể nấu cho anh ít cháo luôn há!
_RẦM – Cánh cửa trong tích tắt đóng sập lại
…………
Phương Ly xuống bếp thấy mọi người đang chuẩn bị bữa ăn sáng nên ngỏ ý muốn phụ giúp một tay. Cô đeo tạp dề vào rồi nhanh chóng tiến hành, động tác thuần thục.
Phương Ly tập trung đến nỗi những giúp việc xung quanh theo hiệu lệnh khẽ khàng lui ra hết, người con trai đứng phía sau ngắm nhìn cô một lúc cô vẫn không hề hay biết.
Trong lúc thái cà rốt thì cô vô tình cắt trúng tay mình, vô thức la lên một tiếng.
– Á…
Minh Khải hốt hoảng chạy đến, lật bàn tay cô lên xem, chất lỏng màu đỏ đập thẳng vào mắt anh.
– Sao em bất cẩn như vậy chứ? – Anh lo lắng nhưng giọng điệu hệt là đang nổi giận
– Không sao đâu anh. Em chỉ…
Phương Ly chưa kịp nói hết đã bị anh ấn xuống ghế. Minh Khải lấy hộp y tế có sẵn trong bếp rồi rồi băng lại cho cô.
Phương Ly giành làm thì bị anh giật lại, ánh mắt đen làm cô bị giật mình.
Nhìn bàn tay bé nhỏ mình đang nắm mà anh không khỏi xót thương. Ngoại trừ bị vết cắt chảy máu thì còn có những vết xước và vết chai, cô bé này nhất định từ nhỏ đến lớn đã phải làm không ít việc nặng nhọc. Là con gái, có ai lại không muốn mình xinh đẹp hoàn hảo, có ai lại muốn da thịt của mình lưu lại vết tích.
Động tác của anh tỉ mỉ ân cần, không dám làm mạnh chỉ vì sợ cô đau, làm xong còn thổi nhẹ vào vết thương khiến Phương Ly từ đầu đến cuối đều ngượng đến đỏ bừng mặt.
– Tay em…xấu lắm đúng không? – Thấy anh cứ nhìn chằm chằm, Phương Ly không khỏi có suy nghĩ đó
– Vẻ đẹp thật sự của một người không thể hiện ở bên ngoài đâu. Cô gái mà anh thích…
Không gian như ngưng đọng, Phương Ly nín thở, đoán được anh đang có tâm sự, cô yên lặng lắng nghe.
– Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, khoảng cách giữa tụi anh rất xa, ở giữa còn bị chắn bởi một tấm kính thủy tinh dày. Lúc đó là buổi trưa. Khi cô ấy xuất hiện, dường như tất cả tia sáng mặt trời trên thế gian này đều tập trung lại một chỗ, óng ánh lóa mắt khiến anh không thể nhìn một cách rõ ràng kĩ lưỡng. Nhưng mà…nụ cười hồn nhiên rạng rỡ đó, từng hành động cử chỉ, sự yêu thương ân cần dành cho hai đứa trẻ rách rưới dù chỉ mới lần đầu gặp đã khiến anh bị thu hút. Và rồi anh biết…từ cái nhìn đầu tiên mình đã phải lòng người ta mất rồi.
– Sau đó…thế nào? – Phương Ly thấy rất căng thẳng, tim đập nhanh không hiểu vì sao
– Không có sau đó. Anh cho xe đi một mạch về nhà thay vì tiến lại làm quen với cô ấy, và đó cũng là nỗi hối hận lớn nhất của anh – Tim anh đau buốt, từng lời từng chữ cũng như đâm thẳng vào trái tim chính mình
– Vậy…từ lần đó anh không còn gặp lại cô ấy nữa à?
Minh Khải cười buồn
– Không, tụi anh gặp lại nhau trong một hoàn cảnh rất đặc biệt, rồi trở thành bạn tốt. Nhưng mà liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, cộng thêm mỗi lần cứ hễ đứng trước cô ấy thì liền trở nên lúng túng nên đến giờ vẫn chưa dám thổ lộ.
– Em nghĩ đối với con gái quan trọng nhất là sự chân thành, nếu cô ấy có ý với anh, khẳng định chỉ cần anh nói ba chữ “anh thích em” là đủ. – Cô cho rằng anh Minh Khải đang mất tự tin nên tiếp thêm sức mạnh cho anh
– Vậy…anh thích em. Em có đồng ý làm bạn gái anh không? – Chỉ một câu đơn giản, nhưng cô nào biết anh đã phải dùng hết sức lực và tinh thần để thốt ra
Phương Ly hơi sững người một chút, vội di chuyển tầm mắt rồi bật cười
– Anh đang thử trước với em đó hả, thôi đi, anh cứ tự tin đem những lời này nói cho cô ấy biết đi, em ủng hộ anh.
Cô rất đơn thuần, chỉ nghĩ là anh đang đùa, làm sao cô có diễm phước là cô gái trong câu chuyện anh được chứ.
Minh Khải nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp đau đớn nhưng lại không nói gì.
Tại sao cô lại cho là anh đang thử cô chứ, tại sao cô lại không nhận ra người anh nói là cô chứ. Hay tại vì từ tận đáy lòng cô trước nay chưa từng một lần có cảm giác khác với anh hay mảy may nghĩ về điều đó.
Như thế thì khác nào…
– Thôi chết rồi, em còn phải nấu cháo cho Lâm Hạo ăn rồi uống thuốc, hôm qua bác sĩ dặn anh ấy phải uống thuốc đúng giờ. – Cô sực nhớ ra
– Em đang bị thương mà, nhà anh cũng không thiếu người, em lên phòng nghỉ đi.
– Vậy, cảm ơn anh nhé.
– Mà Lâm Hạo thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?
– Anh ấy tỉnh rồi, đang ngồi chơi game trong phòng.
– Chơi game…em nói cậu ấy chơi game sao? – Minh Khải làm như đang nghe một chuyện rất khó tin, ánh mắt và giọng điệu lộ rõ vẻ kinh ngạc
– Có gì không ổn hả anh? – Phương Ly thấy lạ vô cùng
– Không, không có gì, lát nữa anh sẽ cho người mang bữa sáng lên cho em và cậu ấy. Em đi nghỉ đi.
– Vậy…em đi nhé.- Cô tháo tạp dề ra rồi rời khỏi
Anh đuổi cô đi là không muốn để cô thấy bộ dạng của anh lúc này. Nhưng không khác được, yêu đơn phương không có tư cách oán trách, chỉ có thể âm thầm chịu đựng nỗi đau.
Minh Khải nhắm thật chặt mắt lại, nhớ đến lần đầu tiên gặp cô.
……………
Buổi sáng vừa xong công việc thì Sandy – trợ lý của Nhã Đình đã bảo cô cùng lên xe để tới một nơi đặc biệt. Không ngờ rằng càng đi càng xa thành phố, hai bên đường dần dần chẳng còn nhìn thấy một bóng người nào.
Chiếc BMW dừng lại. Kính xe hạ xuống, hai cô gái thò đầu ra quan sát.
Căn biệt thự trước mặt mang phong cách châu Âu nhưng khá kì dị, xung quanh bao phủ không chỉ bởi rừng cây u ám mà còn có cả gai nhọn trông rất đáng sợ. Dù là ban ngày nhưng không khí vừa âm u vừa cổ quái, gió ngoài trời không ngừng rít từng cơn tiếp sức khiến nó chẳng khác nào ngôi nhà trong mấy bộ phim kinh dị thường xuất hiện trên tivi.
– Mình cứ thấy thế nào ấy, hay chúng ta về đi. – Nhã Đình nổi hết cả da gà, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng
– Cậu có biết, không phải ai cũng có may mắn được bà ấy xem cho không? Danh tiếng bà ấy cậu cũng nghe rồi mà.
– Nhưng…
– Vào đi, năn nỉ cậu đó.
Cổng biệt thự bất thình lình mở ra làm cả hai giật bắn người, sau một hồi nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh Sandy cho xe tiến vào.
Giống như những nơi xem bói khác, trong này sặc mùi nhang khói, ánh sáng mờ mờ ảo ảo khiến người ta cảm thấy mông lung.
Một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi đang chờ sẵn ở đó, cả hai gật đầu chào rồi ngồi xuống đối diện bà.
– Trong hai cô, ai muốn xem trước.
– Tôi trước.
Theo lời Sandy, lúc nãy trên xe Nhã Đình đã ghi chép sẵn tên tuổi, ngày tháng năm sinh bát tự đưa đến trước mặt bà. Bà cầm tờ giấy xem qua một lượt rồi nhắm mắt đọc lẩm nhẩm thần chú gì đó mà cả hai có nghe cũng không hiểu.
– Cô gái đây vừa có sắc đẹp lại vừa có tài năng trời phú, đúng là khiến bao nhiêu người phải ganh tị, ngưỡng mộ…chỉ tiếc…- Lời nói của bà ngắt quãng
– Chỉ tiếc thế nào ạ? – Nhã Đình hỏi
Bà trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu
– Chỉ tiếc đã để vụt khỏi tầm tay cơ hội biến thành phượng hoàng cao quý, bỏ qua một người con trai hết mực yêu cô và có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, thật sự đáng tiếc…đáng tiếc vô cùng.
Đôi mắt trong veo của Nhã Đình chợt ảm đạm u ám.
Để vụt mất, chẳng lẽ ý bà là cô đã bỏ qua Giang Tuấn.
– Không đúng, người con trai đó không yêu tôi, chính miệng anh ấy đã nói như thế. – Cô nhớ đến lời Giang Tuấn nói buổi sáng hôm trước
– Không thể sai được, cậu ta yêu cô, rất yêu, còn có thể vì cô mà từ bỏ mọi thứ. – Bà thầy bói khẳng định một cách chắc chắn
Sandy huýt cù chỏ sang nói thầm
– Thấy chưa, mình đã bảo anh Giang Tuấn yêu cậu rồi mà. Cậu cứ không chịu nghe mình, không cố sức tranh giành nên mới để anh ấy bị con nhỏ khác cướp đi đấy. Mau hỏi bà ấy giờ giành lại có được hay không đi.
– Tôi muốn tìm hai người, một người lớn và một đứa trẻ, bà có thể giúp tôi không? – Nhã Đình bỏ ngoài tai lời của Sandy, nhìn thẳng vào mắt bà, tha khiết khẩn cầu
– Tôi biết cô đang muốn tìm ai. Nhưng thành thật khuyên cô đừng tốn công phí sức nữa, duyên phận này là do chính tay cô cắt đứt, nên bây giờ dù ở ngay bên cạnh cũng không cách nào gặp được nhau, đó là ý trời.
– Ý bà là họ đang bên cạnh tôi? Không lý nào, cả thành phố này hầu như không có nơi nào tôi chưa tìm. Rốt cuộc họ đang ở đâu, xin bà cho tôi biết đi. – Từng cơn, từng cơn tê tái ập đến trong lồng ngực Nhã Đình khiến cô hoảng loạn
– Xin lỗi nhưng cô biết trước rồi còn gì, mỗi người đến đây chỉ được hỏi đúng một câu. – Rồi bà nhìn sang Sandy – Cô gái này có muốn hỏi gì không?
Sandy móc trong túi xách ra một tấm hình, Nhã Đình liếc sang thì thấy là hình Giang Tuấn, đằng sau còn có ghi cả ngày sinh bát tự và thân thế của anh. Trong lòng tự hỏi trợ lý của cô rốt cuộc muốn làm gì?
– Xin bà cho tôi biết vợ tương lai của người này là ai?
– Cậu…- Nhã Đình bất ngờ, có thể hỏi thẳng như vậy sao?
_Suỵt
Sandy làm dấu yên lặng, nãy giờ cái gì mà “duyên phận chưa đủ, bỏ qua cơ hội” nghe mà mệt cả đầu, cuối cùng cũng chờ đến lượt mình.
Cô chỉ muốn biết Lưu Nhã Đình này có số làm phu nhân Giang gia hay không thôi. Nếu có thì cô khẳng định cũng sẽ được thơm lây, sau này hậu đãi không thiếu, nghĩ đến đó là sướng cả người.
Bà thầy bói cũng nhắm mắt đọc thần chú tương tự, giọng hạ xuống đôi phần so với khi nãy.
– Vợ tương lai cậu ấy họ Phương, là một người con gái có trái tim rất lương thiện.
Nhã Đình dù chuẩn bị tâm lý trước cũng khá bất ngờ, Sandy mắt tròn mắt dẹt mất kiên nhẫn hỏi lại
– Họ Phương, bà có bói lộn không đó, mau xem lại lần nữa đi!
– Xin lỗi, nhưng tôi chỉ xem một lần.
– Trái tim cô ta đen hay đỏ, lương thiện hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết có thật là họ Phương không?
Sandy cố kì kèo thêm nữa nhưng tất cả chỉ là vô ích, cả hai thanh toán tiền rồi ra về. Lúc vừa định quay lưng đi thì tiếng bà thầy bói lại vang lên
– Cô gái xinh đẹp này, thấy cô có duyên với tôi nên tôi tặng cô thêm một câu.
Giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy lực vang vọng trong không trung
“Chấp niệm của cô quá lớn, cả đời luôn khát khao những gì tốt đẹp nhất của người khác cũng sẽ đến với mình, nhưng thứ mà cô vứt bỏ mới thật sự là báu vật mà người khác luôn muốn có. Làm nhiều việc tốt vào, biết đâu ông trời sẽ cho cô gặp lại người mà cô muốn gặp”
Cả người Nhã Đình run bần bật, ngón tay ấn sâu vào lòng bàn tay tới mức sắp bật máu
“Báu vật thật sự”
………………
– Biết thế mình đã chẳng dẫn cậu đến đây, bà ấy bói không đúng đâu. – Sandy vừa đi vừa nghiến răng
– Cậu xem xem gần đây có những hoạt động từ thiện nào, mình muốn tham gia. – Lời nói của Nhã Đình cứng nhắc như được lập trình sẵn, bảo là muốn nhưng giọng điệu lại chẳng chứa đựng sự ham muốn nào
– Hả, cậu bảo sao? – Sandy thản thốt – Đừng nói là cậu tin lời bà ta nói đấy nhé!