Lúc đi ngang qua văn phòng hội học sinh nhìn vào bóng dáng phía sau lớp cửa kính thì chân Cô Hà khựng lại.
Trong đầu đột nhiên nghĩ học sinh của cô chép bài của nhau rồi còn đổ thừa qua lại nếu đem lên Ban giám hiệu thì rất rắc rối, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, nói cô quản lý học sinh không tốt.
Cô đã phải vất vả bao nhiêu để xin vào dạy ở ngôi trường lớn này, chi bằng nhờ đến em ấy giải quyết một cách êm thắm thì tốt hơn.
Cô Hà đưa tay vặn nắm cửa.
Phương Ly giật thót người, bối rối. Sao lại vào đây?
Để cô chạm mặt anh trong tình huống này, đúng là ý trời tránh không khỏi mà.
– Giang Tuấn cô có chuyện muốn nói với em. – Cô Lan tiến đến cạnh anh
– Có gì cô cứ nói đi ạ!
– Hôm nay lớp cô kiểm tra một tiết môn Sinh, hai em này ngồi cạnh bài trắc nghiệm làm giống hệt nhau, còn đổ lỗi cho nhau…em có thể…
– Em hiểu rồi, cô cứ để đó cho em. – Giang Tuấn dứt khoát nói, còn nở một nụ cười khiến người đối diện an tâm
– Vậy nhờ em vậy, à bạn Tú Vy là lớp trưởng 10A11 đấy. – Cô Hà nói thêm một câu rồi ra ngoài.
Phương Ly tự nghĩ tại sao cô giáo từ đầu đã vốn không tin cô, bây giờ còn cố tình nhấn mạnh cả hai từ « lớp trưởng », thế chẳng phải là…
– Ngồi đi. – Giang Tuấn lạnh nhạt mở miệng
Trong lòng Tú Vy đắc ý cười thầm. Nếu là cách đây một ngày cô ta hẳn sẽ lo lắng lắm, nhưng tối qua anh Giang Tuấn đã bỏ rơi con nhỏ này ở lễ hội khiêu vũ mà đến cùng cô gái khác, thế chẳng phải chứng tỏ nó không còn là bạn gái anh nữa.
Chưa biết chừng giữa họ còn có xích mích, anh ấy sẽ đứng về phía cô thôi vì dù sao gia đình cô và gia đình anh cũng có mối quan hệ quen biết.
– Hội phó, bạn Phương Ly tối qua không học bài còn chép bài của em, anh phân xử giúp em với. – Chưa ngồi xuống tới ghế Tú Vy đã lên tiếng trước, giọng ngọt như kẹo
Phương Ly bất mãn
– Không phải! Tối hôm qua…
Vừa nói được mấy chữ ngẩng mặt lên vô tình chạm phải ánh mắt của Giang Tuấn thì tự dưng cô lại im bặt, sau đó lại cúi thấp đầu xấu hổ, mặt đỏ dần đều khi nhớ về chuyện suýt xảy ra tối qua.
Đúng là ông trời đang đang đùa giỡn với cô mà!!!
Giang Tuấn nhận ra biểu hiện đáng yêu trên gương mặt cô, anh nở nụ cười nhưng rất nhạt, lại được che đậy rất kĩ, sau đó cố hữu bằng khuôn mặt và ánh nhìn lạnh lùng.
– Mình nói đúng không? Tối hôm qua cậu không học bài. – Giọng Tú Vy oang oang như loa phát thanh
– Không, mình có học, nhưng là học từ nhiều ngày trước, tối qua chỉ ôn lại thôi. – Phương Ly phản bác
– Thế thì có ai làm chứng cho cậu là cậu đã học?
– Cãi nhau xong chưa? Thời gian cãi nhau cũng đủ để học bài. – Giọng anh nghiêm khắc, phát cho mỗi người một tờ giấy và một cây viết – Cãi nhau cũng chẳng đến đâu cả, đã học được những gì cho kì kiểm tra này thì ghi vào đây.
Phương Ly cứ cắm cúi ghi không ngẩng đầu lên, ngược lại với Tú Vy bên cạnh mặt mặt cắt không còn giọt máu trước tờ giấy trắng, cố chống chế
– Hội phó…em đã học nhiều thứ quá nên bất chợt anh hỏi tới em không biết nên ghi thế nào.
– Thế đổi câu hỏi, lúc nãy đề kiểm tra cho ra những câu gì, em ghi ra đi, ghi ý chính thôi cũng được.
Lại một lần nữa, giấy trắng vẫn hoàn giấy trắng.
– Không phải em chứ lớp trưởng, bận chép bài của người khác đến nỗi không có thời gian đọc đề à? Hay là bị mắc bệnh trí nhớ ngắn hạn? – Khóe môi Giang Tuấn bật thành nụ cười chế giễu
– Em…em… – Tú Vy lắp ba lắp bắp vì hết đường chối cãi
– Anh nể tình hai nhà chúng ta có quen biết, bây giờ em hãy đi nhận lỗi với cô giáo đi, chuyện này xem như cho qua, còn bằng không anh sẽ đem chuyện này lên ban giám hiệu. – Giang Tuấn ánh mắt u ám, lời nói lạnh lùng
Tú Vy hầm hực đứng dậy bỏ ra ngoài, bước chân mạnh như muốn lún xuống sàn, trước khi đi ngang còn lườm Phương Ly như thể cô mới là người gây ra mọi tội lỗi này vậy.
Cánh cửa vừa đóng lại Giang Tuấn lập tức quay về vẻ ngày thường, khóe miệng cong lên, vươn tay sang cốc đầu cô một cái
– Lần sau đừng có tốt bụng cho người khác chép bài như vậy.
– Sao anh biết em cho bạn ấy chép bài?
1s 2s …10s im lặng
Chết thật, vụ này mới vừa xử xong mà, câu hỏi thật ngu ngốc ‼!
Phương Ly dùng tay vỗ vỗ vào đầu mình trong khi Giang Tuấn thì bật cười lớn.
– Em có còn muốn làm ca sĩ không? – Lúc ngừng cười anh hỏi
– Tất nhiên là có chứ, đó là ước mơ từ bé của em mà. – Ánh mắt cô lấp lánh như muôn vàn vì tinh tú hội tụ giữa dãy ngân hà, khuôn mặt nhỏ bừng sáng
– Nếu thế thì em phải sửa đổi đi thôi. Em quá trong sáng, dễ mềm lòng lại dễ tin người, giới showbiz lại phức tạp như vậy, chưa chắc em đã hợp, cho dù là hợp cũng sẽ rất dễ chịu thiệt thòi uất ức, khó mà vươn xa được.
Phương Ly ngơ ngẩng một hồi mới tiêu hóa được mấy lời cao siêu này
– Sao anh nói cứ như thể tối nay em nhắm mắt ngủ một giấc thì ngày mai sẽ bước chân vào làng giải trí vậy? Em chỉ là một đứa thích hát, chẳng nghĩ xa như vậy.
– Anh nói phòng hờ thôi, biết đâu có một ngày em thật sự sẽ cần tới nó đấy. – Giọng anh rất nhẹ, trong lời nói còn mang theo ẩn ý cười.
– Nhưng em thấy cái gì cũng ngoại lệ mà. Làng giải trí vẫn có người trong sáng chân thật mà vẫn vươn xa đó thôi, thí dụ như chị Nhã Đình. – Nhắc tới thần tượng của mình, đôi mắt long lanh chớp chớp liên tục
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Giang Tuấn không kiềm chế nổi định đưa tay véo mũi cô nhưng cô né được
– Nhã Đình là ngoại lệ rồi. Còn em, sau này hãy nhớ không được dễ tin người quá, nên biết lúc nào giúp được lúc nào không.
– Em biết rồi, cảm ơn anh. Thôi em về lớp đây.
– Khoan đi đã, anh có một chuyện quan trọng muốn hỏi em.
– Hả, là chuyện gì?
– Em đến gần đây, chuyện này không thể để người khác nghe được. – Giang Tuấn chớp mắt hai cái vờ ngó nghiêng rồi bình tĩnh ngoắc ngoắc ngón trỏ
Phương Ly lúc đó không nghĩ gì, đứng dậy bước qua chỗ anh, nào ngờ anh nắm chặt cánh tay của cô kéo lại gần sát người anh.
Nụ cười trên môi vụt tắt, chỉ có hai cặp mắt chạm nhau ở khoảng cách gần.
Không gian im ắng đến mức chỉ vang đến mỗi âm thanh xào xạc của cành lá bên ngoài va chạm vào nhau.
Sân trường tràn ngập ánh nắng rực rỡ, từng tia óng ánh như sợi tơ vàng chiếu xuyên qua tấm kính trong suốt, lấp lánh hắt lên khuôn mặt tuấn tú, sóng mũi cao, đôi mắt vừa sáng vừa thu hút của Giang Tuấn
Nhịp đập trái tim nhỏ bé lại không tự chủ được lại bắt đầu rối loạn, giống hệt như đêm qua, là một bản nhạc bị các nhạc công thi nhau đánh loạn xạ.
Giang Tuấn di chuyển khuôn mặt đến gần cô hơn, chăm chăm nhìn, đôi mắt đen chứa đựng sự nghiêm túc chưa bao giờ nhiều như thế
– Nói anh biết, người đeo mặt nạ hôm qua khiêu vũ với em…rốt cuộc là ai?
Anh biết là mình không đúng trước, thất hứa với cô, dù cô có tìm ai đến anh cũng không có tư cách hỏi cô câu này.
Nhưng…anh thực cảm thấy khó chịu khi nghe người trong trường kể lại chuyện tối qua cô cùng người bí ẩn đeo mặt nạ nào đó khiêu vũ, cô cười rất nhiều, còn đút người đó ăn, cả hai trông rất vui vẻ, cũng rất xứng đôi. Lại còn…ở thời khắc cuối cùng…
Cảm giác này trước giờ anh chưa từng trải qua, chỉ biết là rất khó chịu khi nghĩ đến, càng khó chịu hơn nếu không hỏi được ra lẽ.
Phương Ly lúng túng, lòng cô chợt rối bời.
Nói hay không nói.
Rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Hạo và Giang Tuấn là gì cô vẫn không biết được, nói ra liệu có chuyện gì không? Cô linh cảm là có. Với lại Lâm Hạo đeo mặt nạ, chẳng phải là vì không muốn ai biết đó là anh ta.
– Tại sao em không trả lời? Hay là…vì anh cũng biết người đó?
Sau câu nói, hình như… Giang Tuấn đang dần siết chặt cánh tay cô hơn, từng ngón tay thon dài lạnh giá, không hề có một chút ấm áp nào như mọi khi.
Phương Ly hơi chau mày vì đau nhưng vẫn không lên tiếng, người cô khẽ run.
Rõ ràng người ngay trước mắt cô vẫn là Giang Tuấn nhưng tại sao lại có cảm giác xa lạ như thế!
– Giang Tuấn cậu định trốn đến bao giờ. – Một giọng nói vang lên như giải cứu cô khỏi tình huống này
Cửa phòng mở ra cùng lúc Minh Khải bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này anh đờ đẫn một hồi lâu.
Chẳng qua anh định tìm Giang Tuấn là để hỏi cho ra lẽ tại sao hôm qua lại bỏ rơi Phương Ly ở lễ hội khiêu vũ. Anh muốn đòi lại công bằng cho cô, thậm chí là cho cậu ta một bài học, nhưng nào ngờ…
Hai người họ xem ra vẫn rất tốt đẹp.
Vậy sự xuất hiện của anh, những việc anh định làm chẳng phải thật dư thừa.
– Anh Minh Khải…anh đến tìm Giang Tuấn à? – Giang Tuấn lúc này mới thả tay, Phương Ly giật mình đứng thẳng dậy, hết sức ngại ngùng nên lên tiếng trước
– Ừ, anh tìm cậu ấy, em cũng ở đây à, thật trùng hợp. – Minh Khải cố dùng nụ cười để che giấu cảm xúc thật của mình
– Vậy anh ở lại đi, em phải về lớp đây. – Phương Ly chào tạm biệt rồi nhanh phóng thẳng ra ngoài
Đến tận khi cửa đóng lại cô mới dám thở mạnh một cái, tim suýt nữa là ngừng đập rồi.
Vô thức đưa cánh tay vừa bị Giang Tuấn nắm chặt lên ngang tầm mắt, Phương Ly mới nhận ra có những dấu ngón tay màu hồng đã xuất thiện trên làn da trắng nõn từ bao giờ.
Thôi bỏ đi, nhất định anh ấy cũng không cố ý.
Nhưng tại sao anh ấy lại muốn biết chuyện ai đã khiêu vũ với cô như thế nhỉ?
…………..
Trong phòng chỉ còn lại hai người con trai
– Tối nay cậu có rảnh không? – Minh Khải trầm giọng hỏi