Có một gia đình ba người mà khi cùng bước vào trường mẫu giáo ai nấy xung quanh đều đổ dồn mắt về phía họ, chắc là vì hai bậc “cha mẹ” kia có vẻ ngoài chưa thành niên dù đã trải qua giai đoạn hóa trang.
Sau giây phút ngỡ ngàng thì mọi người lại thầm ngưỡng mộ một gia đình hạnh phúc với chỉ số nhan sắc cực cao, nhưng nào có ai biết người trong cuộc đang nở nụ cười đau thương thế nào.
Nguyên do cũng tại trường Ân Ân tổ chức lễ hội, bắt buộc phải có ba mẹ tham dự nhưng vợ chồng đại thiếu gia đều bận đột xuất nên tìm thế thân.
Bị chỉ chỉ trỏ trỏ khiến mặt Phương Ly đỏ bừng bừng muốn đào cái hố chui xuống ngay.
– Ngẩng đầu lên, vấp đá bây giờ. – Giọng Lâm Hạo lạnh lùng không cảm xúc nhắc nhở
– Cục to nhất đang ở bên cạnh rồi, mấy cục dưới chân nhằm nhò gì! – Cô lầm bầm
– Bảo ai là đá thế? – Lâm Hạo liếc về phía cô, giọng lạnh buốt
– Tôi…có nói gì đâu, anh nghe nhầm rồi! – Phương Ly nuốt nước bọt
– Lát nữa vào đến đó đừng có xưng “tôi”, cẩn thận để người khác nhận ra!
– Hừ, người nên cẩn thận là anh mới đúng, cái mặt anh giống đang đi BUÔN BÁN VŨ KHÍ chứ đâu phải đi chơi với vợ con! – Cô lí nhí cực nhỏ trong miệng
Tảng đá to đùng bên cạnh này ban đầu cứ tưởng sẽ không đồng ý đóng giả ba bé Ân, thế thì cô có thể đi cùng một ai khác chí ít là lịch sự vui vẻ hơn.
Mọi chuyện đang thuận lợi khi anh ta tuyên bố với đại thiếu gia “Không thể để người khác nghĩ em cưới người như thế này làm vợ!”. Nào ngờ chỉ bằng vài câu năn nỉ của bé Ân cục diện đã lật ngược hoàn toàn.
Từ đó nhận ra rằng Lâm Hạo có thể vô tâm với tất cả mọi người trên thế gian này…chỉ trừ con bé.
Sao tự dưng thấy ganh tị là thế nào nhỉ?
Sau này mới biết sở dĩ anh thương bé Ân như vậy không phải vì cả hai là người một nhà, mà là..
……………..
Phương Ly cùng Lâm Hạo đưa bé Ân đến trước cửa lớp giao cho cô giáo chủ nhiệm để tập tiết mục văn nghệ một lát nữa sẽ biểu diễn trên sân khấu.
– Chào cô! Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc con bé.
Phương Ly rất lịch sự cuối đầu nào ngờ cô giáo vừa nhìn thấy người được gọi là “ba bé Ân” thì trong mắt đã lấp lánh ngàn vì sao sáng rực và không còn chứa thêm bất kì ai nữa.
Cô giáo tự hỏi vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng tựa như hoàn mỹ, đây chẳng phải mẫu bạn trai lý tưởng mà cô luôn tìm kiếm sao?
Bắt gặp trong tình cảnh này! Ông trời thật trớ trêu quá!
– Cô ơi, cô có thể đừng nhìn ba con như vậy không? – Ân Ân lên tiếng như đang cố ý cắt đứt mạch cảm xúc dạt dào của cô giáo
– Cô đâu…có…đâu…! – Cô giáo giật mình, mặt đỏ bừng xấu hổ
– Mỗi khi cùng nhau ra ngoài mà có cô nào đó nhìn chằm chằm ba thì mẹ con sẽ không vui đâu, sau đó còn bắt ba khen mẹ đẹp một trăm lần nếu không phải xuống xe đi bộ về nhà đấy! – Ân Ân ngây thơ nói tiếp
– “…”
Cô giáo dành cho Phương Ly cái nhìn sửng sốt cực độ.
Oan ức quá, mẹ mà Ân Ân đang nói là chị Gia Mỹ mà!
Còn cô, tương lai cô nhất định sẽ là một người vợ hiền thục gương mẫu chứ không giống như thế đâu! Nhất định đấy!
………..
Nhị vị phụ huynh di chuyển ra phía sân khấu ngoài trời.
Thời tiết hơi nắng nóng, còn được thông báo là hơn nửa tiếng nữa buổi lễ mới bắt đầu, chả trách “ai kia” trông chẳng có vẻ gì là dễ chịu, thậm chí mặt mày còn bắt đầu xám xịt đi.
– Anh mệt không, để t…à e…e…e…em đi mua nước cho anh nha. – Cô đánh vần mãi mới thoát ra khỏi miệng được chữ em
– Nhanh đi. – Lâm Hạo lạnh lùng ra lệnh chẳng thèm nhìn cô
Phương Ly ba chân bốn cẳng chạy đi. Lúc về đưa nước cho anh xong cô bị một chị kế bên khoảng ngoài ngoài ba mươi kéo lại bắt chuyện.
– Chồng của em trông có vẻ khó chịu nhỉ, từ đầu đến giờ mặt mày cứ đăm đăm, còn bắt em phải chạy đi mua nước.
– Không phải đâu chị, anh ấy…do…bị bị…à bị đau răng!
Mà nói thế có khác nào quanh năm suốt tháng anh ta đều bị đau răng?‼
Sau đó là một loạt các kinh nghiệm nuôi dạy con từ chị gái, kinh nghiệm chăm sóc sức khỏe, cân bằng dinh dưỡng cho con.
Cũng may là lúc trước cô có lên mạng tìm hiểu kĩ càng để chăm sóc tốt nhất cho Ân Ân, không là bại lộ rồi.
– Á. – Phương Ly khẽ ôm bụng nhăn nhó kêu một tiếng
– Em bị sau vậy? Đau bụng à, có phải là ăn trúng cái gì rồi? Chị có mang thuốc em cần không? – Chị gái quan tâm hỏi han, đúng là một người rất tốt
– Dạ, em đến ngày, không sao đâu chị. – Cô nói nhỏ vào tai chị gái
Lâm Hạo bên cạnh bây giờ mới cầm lấy ly nước đưa ống hút lên miệng uống, nào ngờ do ly quá đầy cộng thêm tay anh bóp hơi mạnh nên nước bắn một ít ra áo.
May là khi nãy cô mua nước ngọt trắng, không là áo anh tiêu tùng rồi.
Phương Ly hốt hoảng đứng dậy xoay người, vội lấy chiếc khăn nhỏ màu hồng trong túi xách lau áo cho anh.
– Không….
Định nói là “không cần” nhưng dòng chữ “Hai đứa cẩn thận, làm thế nào để người ta nói Ân Ân, ba mẹ của bạn trông chẳng hạnh phúc gì cả thì biết với anh” mà Lâm Huy dặn trước khi đi cứ chạy ngang chạy dọc trong đầu nên anh ráng đứng yên để cô lau.
Lâm Hạo cúi đầu xuống, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô khi ngẩng lên trong lòng có một cảm xúc rất kì lạ, có chút gì đó không được tự nhiên, nhưng anh lại mau chóng chuyển sang trạng thái lườm, ý muốn cô làm nhanh đi.
Nhưng cũng chính vì bị lườm Phương Ly đâm ra hoảng tay di chuyển xuống dưới gần nơi…à nơi người khác giới không nên…đụng vào.
Nhưng chỉ là gần thôi…thật đấy! Cô có thể thề!
Lâm Hạo lập tức chụp tay cô lại ánh mắt như muốn bắn ra lửa thêu sống cô
– Xong rồi phải không, vào nhà vệ sinh giặt khăn nhanh đi. – Anh nghiến răng nói từng chữ
Mặt Phương Ly đỏ như trái gấc, ba chân bốn cẳng chạy vụt đi, huhu, cứ cái đà chắc không sống qua hết hôm nay quá!
– Cậu này, tôi thấy cậu nhỏ hơn tôi nhiều nên tôi mới có vài câu muốn nói với cậu. – Chị gái đứng ngoài không hiểu gì, nhìn vào tưởng cô cô bị bắt nạt nên đến bên cạnh anh khuyên can
– Chuyện gì ạ? – Lâm Hạo nhìn chị gái
– Tôi biết đau răng làm cậu rất khó chịu nhưng đừng có bắt vợ mình phải chạy qua chạy lại giữa trời nắng được không, nhất là trong những ngày cô ấy không được khỏe thế này.
– Không được khỏe? Cô ấy sao?
Mà khoan, chị này vừa bảo ai đau răng?
– Đừng có bảo cậu làm chồng mà không nhớ ngày của vợ mình đấy? – Chị gái nhìn anh đầy nghi ngờ
Lâm Hạo ngẩng người bật ra câu hỏi ngược lại
– Ngày gì?
– Cậu không biết thật hay giả vậy? Nếu thế thì cậu vô tâm quá rồi đấy. Tôi chỉ này, tối về cậu bỏ ít thời gian lấy túi chườm nóng đặt lên bụng vợ cậu, sau đó matxa giúp cô ấy giảm đau. Phải để cô ấy thoải mái để còn sinh con cho cậu chứ, cậu không muốn có thêm một đứa con trai à?
– “…”
Phải mất vài giây để loại dữ liệu đặc biệt này đi vào não anh mới thốt lên được một câu
– Cảm ơn chị đã nhắc nhở. Em “nhất định” sẽ ghi nhớ.
Chị gái quay lại chỗ ngồi của mình lẩm bẩm
“Sao hai vợ chồng nhà này chẳng giống nhau tí nào thế nhỉ?”.
………………
Phương Ly đang giặt khăn trong nhà vệ sinh thì có hai chị gái bước vào, họ trò chuyện rất vui vẻ
“Hồi nãy tôi nghe cô giáo chủ nhiệm lớp con trai tôi nói chuyện điện thoại, ca sĩ Lưu Nhã Đình đưa ra đề nghị hôm nay sẽ đến trường này hát đấy!”
“Thật sao, cô bé đó nổi quá nhỉ, đi đâu cũng nghe tên.”
“Ừ, hình như cô ấy rất thích trẻ con, thấy báo đăng hay đến hát ở các trường mẫu giáo và cô nhi viện lắm.”
“Hèn gì đến tụi con nít cũng thích mê. Con gái nhà tôi mới tí tuổi đầu đã luôn miệng bảo “Sau này con muốn làm ca sĩ như chị Nhã Đình””
Phương Ly vừa vắt khăn vừa thở dài, lát nữa lỡ chị Nhã Đình thấy cô có “chồng con” liệu có nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ không? Xấu hổ chết mất thôi!
…………………
Chưa gì lúc quay trở lại thấy Lâm Hạo nhìn cô bằng ánh mắt rất rất kì lạ, cái lạ đó không cách nào giải thích được, cô lại làm sai gì nữa sao?
Chị gái kéo tay cô qua nói nhỏ
– Lúc nãy chị nói chồng em rồi, em đang đến ngày không nên bắt em chạy qua chạy lại, cậu ấy có vẻ nghe hiểu rồi đó.
Phương Ly hóa đá… chị đã nói gì với anh ta???
Sau cả thế kỉ hít thở sâu cô mới có thể lên tiếng
– Anh…à…tôi không biết hồi nãy anh và chị gái nói gì với nhau. Nhưng theo nghiên cứu khoa học hẳn hoi cho thấy thì người hay quên thực chất là có bộ não rất lợi hại và họ là những người thông minh. Tôi đoán anh thuộc nhóm đó, vậy nên…
Phương Ly chưa nói hết câu thì đã khựng lại, trong phút chốc cô đã một thứ cảm xúc khác hiện hữu trên gương mặt băng giá quanh năm.
Lâm Hạo đang nở nụ cười, trước giờ cô chưa từng thấy anh cười như thế. Hóa ra anh khi vui sẽ có vẻ mặt như vậy.
Nhưng chỉ trong vài giây sau khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình thì nụ cười của anh cũng tắt, giống như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, rất đẹp nhưng chỉ tồn tại ngắn ngủi.
– Người thông minh là người bị mắng thì biết vì sao mình bị mắng. Gặp cô bị người ta mắng thì vì quên “ngày đặc biệt” của ai đó thì cô có quên được không? – Anh lên tiếng, giọng rõ ràng là đang giễu cợt
Nãy giờ cô chỉ lo nhìn anh cười mà quên mất lý do vì sao anh lại cười.
Thôi xong rồi ‼!
Bây giờ cô chỉ ước gì có cái hố nào để cô nhảy xuống cho đỡ mất mặt, không thì giết cô cho rồi đi, huhu.
Chỉ là sống thôi mà sao khổ quá vậy ‼!
Ân Ân, những hi sinh của chị hôm nay để trở thành mẹ em, em nhất định không được quên đấy!
Nào ngờ nữa chừng bị anh giật mất chiếc máy trên tay rồi buông lời cằn nhằn
– Có gì thì nói, bình thường thì nói cho lắm vào, lúc quan trọng cứ im thin thít.
Kể ra thì…con người này cũng đâu phải máu lạnh vô tâm với người khác lắm!
……………..
Vào buổi trưa, tất cả mọi người tụ tập lại nhà ăn của trường mẫu giáo. Mỗi gia đình là một bàn riêng biệt.
Do được thông báo trước nên từ sáng sớm Phương Ly đã thức dậy từ rất sớm, kì công chuẩn bị phần cơm ba người, có cả rau cải và cà rốt, vừa thơm ngon bổ dưỡng.
Nào ngờ Ân Ân cứ mãi khua khua chiếc muỗng nhựa, chẳng buồn động đến cơm canh trong khay, ánh mắt buồn rười rượi rồi lại thẫn thờ.
– Ân Ân à, sao em…à con không ăn?
Con bé không nói gì cứ ngó sang xung quanh rồi lại hai tay chống cằm xụ mặt xuống. Phương Ly chợt hiểu ra, những gia đình khác cười nói vui vẻ, còn đút cơm cho nhau, còn “gia đình này” thì…
– Anh ơi, chúng ta bàn bạc chút đi. – Cô lên tiếng trước
– “…” – Đối phương im lặng.
– Này anh đừng làm lơ tôi như vậy mà.
– “…” – Đối phương bất hợp tác.
Lâm tiểu nhân, dây thần kinh của anh lúc này có thể hoạt động được không? Bảo anh hợp diễn chứ có phải là hợp táng (chôn chung) với cô đâu, khó chịu gì chứ.
– Ân Ân, con há miệng ra đi, mẹ đút cho con. – Phương Ly dùng đũa gấp một miếng thịt trong khay cười tươi nói, là anh ép cô phải ra tay đấy nhé.
Đúng như dự đoán, Ân Ân nghe vậy đột nhiên cười tít mắt miệng há thật to, ăn rất ngon lành.
– Ông xã à, anh cũng đút cho con gái chúng ta đi. Nhanh lên đi anh, con nó đang đợi đấy. – Được nước làm tới luôn
Lâm Hạo dùng đũa gắp thêm một miếng rau, Ân Ân cũng vui vẻ đón nhận, nhưng lại quay sang cô trừng mắt hình viên đạn
– Không được gọi như vậy nữa.
Ai muốn gọi chứ, lòng cô đang gào thét trăm ngàn câu xin lỗi ông xã tương lai của mình đây nè!
Căn phòng nóng nực lại không có điều hòa, Phương Ly lấy trong túi xách nhỏ của mình ra một bịch khăn giấy lau mồ hôi trên trán và má cho Ân Ân để con bé thấy thoải mái hơn.
Nào ngờ…
– Mẹ à, mẹ cũng lau cho ba đi.
Gì, Ân Ân, em cố tình chơi khó chị đấy à!
Chả là thấy mấy bàn bên cạnh người ta làm như vậy, con bé cũng muốn như vậy để chứng tỏ gia đình nó hạnh phúc như bao người khác.
Phương Ly hết cách đành rút trong bịch khăn giấy ra một tờ, tay cô vừa giơ lên không trung thì đã muốn hạ xuống ngay tức khắc khi bắt gặp cái ánh mắt đáng ghét ám ảnh mình bấy nhiêu lâu nay.
– Anh vì em gái anh được không, tưởng tôi thích thế này à, là bất đắc dĩ.
– Lần cuối, đừng có bày trò gì nữa đấy.
– Biết rồi!
– Làm nhanh đi. – Lâm Hạo xem nó như thể cực hình
Phương Ly miễn cưỡng đưa tay dùng khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi đọng lại trên mặt anh. Nhưng được nửa chừng, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại nơi gương mặt trắng hồng của cô, một cách chăm chú.
Phát hiện ánh nhìn của anh rất kì lạ, vừa vui vẻ lại xen lẫn đau thương và càng như thể nó không dành cho cô vậy.
Nó khiến cô bối rối đến mức đôi tay cũng bị khựng lại và trong lòng dâng lên một cảm giác buồn bã khó nói nên lời.
Lâm Hạo đột nhiên buông mạnh đũa muỗng rồi đứng bật dậy, tiếng động chói tai thu hút sự ý chú, không nói không rằng đi nhanh vào nhà vệ sinh với gương mặt tối sầm.
Con người này không giận thì thôi, mỗi lần giận lên trông thật đáng sợ!
Anh vừa đi khỏi thì một cô giáo chạy vào thông báo
– Vì gặp trục trặc trong lịch trình nên ca sĩ Lưu Nhã Đình hôm nay không thể đến được. Sau bữa ăn chúng ta sẽ tự sinh hoạt văn nghệ tại đây, có phụ huynh nào muốn đăng ký tham gia không?
………………
Lâm Hạo trong nhà vệ sinh vặn vòi nước ra hết mức rồi không ngừng xối vào mặt để trấn tĩnh bản thân nhưng hóa ra dòng nước mát lạnh cũng không xoa dịu được trái tim anh, trong người ngược lại càng thấy nóng bức và khó chịu hơn, kí ức trong đầu lại càng chân thật.
Khi nãy, chính trong phút ấy trong đầu anh lại hiện lên gương mặt xinh đẹp và nụ cười thuần khiết của một cô gái, cô ấy cũng từng quan tâm chăm sóc anh như vậy.
Tim của anh cứ như bị thứ gì đó vây hãm, khó thở vô cùng.
Anh đã từng nghĩ mình mãi mãi sẽ không nhớ tới những kí ức đó nữa cũng không để nó ảnh hưởng đến Ân Ân.
Nhưng hóa ra…nói thì dễ, làm mới khó.
…………….
Lâm Hạo rời nhà vệ sinh quay lại nơi đông người lúc nãy.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt anh đột ngột ngưng lại, bần thần không thể bước tiếp được.
Chiếc váy màu xanh biển lấp lánh lay động, người con gái đó đang ở tít xa đầu căn phòng, vừa vỗ tay vừa hát, nhún nhảy theo điệu nhạc, gương mặt tươi vui rạng rỡ, nụ cười hồn nhiên xinh xắn, tựa như nàng tiên cá đang hát khúc ca ngọt ngào hạnh phúc giữa biển khơi mênh mông ngập tràn cơn sóng vỗ.
Cái nóng đồng thời cũng được xua tan khi cô đã đem cơn gió mát lành từ biển cả thổi vào tâm hồn của mỗi người.
Bộ dạng này của cô anh chưa từng thấy bao giờ nhưng ít nhất nó không đáng ghét như thường ngày, ngược lại…
Cho dù…có đôi phần giống…
Anh dời mắt sang Ân Ân, con bé ngồi đó chăm chú nhìn lên phía trên kia, vừa vỗ tay vừa cười khoái chí để lộ má đồng tiền đáng yêu. Xung quanh còn có tiếng vỗ tay của những đứa trẻ khác, đến cả người lớn trong phòng cũng hăng say hòa nhịp theo.
Phương Ly đó, một người xa lạ đang cố gắng làm Ân Ân vui, vậy mà kẻ đã từng hứa cả đời sẽ sống làm tròn trách nhiệm một người anh với con bé này lại…
“Cô bé này từ đâu đến thế, hát hay chẳng kém gì ca sĩ.” – Phụ huynh 1
“Tôi cũng thấy vậy đó.” – Phụ huynh 2
“Ân Ân, mẹ bạn là ca sĩ à? Hát hay quá!”
Bài hát kết thúc dưới tràng pháo tay vang dội, Phương Ly đem hộp quà màu trắng đính nơ hồng mừng rỡ đến bên cạnh Ân Ân, nhưng Lâm Hạo vừa tiến vào thì nụ cười của cô liền đông cứng lại.
– Ân Ân, lúc nãy BA hơi mệt, xin lỗi con, chúng ta chụp hình nhé, cùng với món quà này.
Lâm Hạo xoa đầu con bé, mỉm cười dịu dàng, nụ cười tựa như tỏa ra những tia sáng rực rỡ, đẹp đến nỗi có thể xóa sổ kí ức của những người xung quanh về bộ dạng nóng giận của anh lúc rời khỏi.
Anh lấy máy chụp hình ra, ngồi xuống, xong xuôi nhìn sang cô, chằm chằm vài giây sau liền vươn tay kéo cô lại sát người mình rồi cứ thế ôm giữ lấy vai cô.
– Chị, phiền chị chụp giúp GIA ĐÌNH TỤI EM một tấm nhé! – Lâm Hạo đưa điện thoại cho chị ngồi gần đó
– Chụp thì chụp, nhưng anh…có thể bỏ tay ra không? – Phương Ly lí nhí, thật sự cảm thấy không thoải mái, vừa xấu hổ phút chốc tim còn đập rất nhanh nữa.
– Nói thử xem! – Lâm Hạo nhướng mày nhìn về cô, khóe miệng hơi nhếch lên
Phương Ly liếc một lượt xung quanh, ôi trời, mấy đôi vợ chồng khác chụp hình còn hôn má, ôm ấp thân mật các kiểu.
– Chắc là…không…- Câu nói phát ra trong vô vọng
– Không phải chắc là. – Lâm Hạo kéo dài, lên giọng
– Là không thể. – Cô mím môi uất ức
– Biết thế thì tốt.
– Nhưng tôi…
– Vì Ân Ân một chút đi, tưởng tôi thích thế này à, là bất đắc dĩ.
– Khoan, đây là lời thoại khi nãy của tôi mà, sao anh lại cướp đi thế! – Phương Ly bất bình
– Cô lúc nào cũng nhiều lời như vậy, làm sao tôi nhớ được cô đã nói gì?
– Anh…
– Nào nào, vợ chồng hai em có gì thì tối về nhà tâm sự sau được không? Giờ thì cười lên nào! – Chị gái cầm máy ảnh nãy giờ đến mỏi tay nên buộc phải lên tiếng
– “…” – Cô còn có thể cười được sao?
_TÁCH
– Hihi, về đến nhà Ân Ân sẽ đem hình khoe với tất cả mọi người.
Nhìn Ân Ân vui Lâm Hạo cũng thấy trong lòng ấm áp, rồi lại thấy người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kinh hãi.
– Gì? – Lâm Hạo nhíu mày hỏi ngược lại cô
– Tôi không gì, hình như anh mới có gì?
– Có gì?
– Tôi hỏi thật nhé, anh gặp gì trong nhà vệ sinh vậy?
– Vừa mới ăn trưa xong, nói chuyện lịch sự một chút được không? Trong nhà vệ sinh thì có thể gặp gì?
– Ý tôi không phải vậy. Anh không phải đập đầu vào đâu đó chứ?
– Người bị gì là cô thì có! Liệu mà diễn cho tốt vào, nếu không đừng trách tôi.
– Nói mà không biết ngại, tôi diễn tốt hơn anh gấp mấy lần đấy! – Cô bực bội nói thầm
– Thế thì đem mấy lần đó đi mà diễn một mình đi! – Lâm Hạo lạnh lùng liếc cô
– Ế, ế tôi giỡn chơi thôi, một cây sao làm nên non được chứ!
Hừ, tên này thính tai thật, sau này càng phải đề phòng hơn.
………….
Buổi chiều Ân Ân tham dự cuộc thi vẽ tranh đạt được giải nhì.
Bức tranh gia đình gồm có cô bé, đại thiếu gia, chị Gia Mỹ, tên tiểu nhân và cả cô nữa.
Thoạt nhìn chúng chỉ là những nét màu vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng mấy ai biết đằng sau đó là cả một ước mơ con bé ấp ủ – mọi người sẽ bên cạnh nhau, cùng nắm tay nhau hạnh phúc vui vẻ thế này, mãi mãi.
– Ân Ân cảm ơn em đã vẽ chị, còn vẽ rất đẹp.
– Chị là chị hai của Ân Ân, chúng ta là một gia đình, sao chị lại cảm ơn.
Câu nói của Ân Ân khiến sống mũi cô cay xè, đột nhiên lại muốn khóc. Cô nào phải chị hai của con bé, sao con bé lại yêu cô như vậy, rồi xem cô là gia đình của nó?
Bức tranh này cùng nụ cười của con bé chính là món quà tuyệt nhất không gì sánh bằng, ngay cả tiền bạc cũng không thể nào mua được.
Cô sẽ quý trọng nó và ghi nhớ ngày hôm nay. Nhất định.
Hình như có gì đó bất ổn ở đây! Không phải anh ta để ý cô giáo rồi chứ!
Ngẫm kĩ lại, cô giáo vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại nhìn anh ta không rời mắt, cũng không đeo nhẫn chứng tỏ cô ấy vẫn chưa lập gia đình. Hai người họ…
Ý mà, sao cô phải quan tâm làm chi nhỉ?
– Dù sao hôm nay cũng đến với danh nghĩa là vợ người ta, vậy mà tự dưng người ta xem mình như kỳ đà cản mũi, bỏ mặc ở ngoài để vào nơi kín đáo nói chuyện riêng với cô giáo! – Thấy anh đi ra cô liếc nhìn anh khó chịu nói
Đôi mắt Lâm Hạo thấu đáo quét qua cô, khóe môi nâng lên một đường rõ rệt
– Bóng gió như vậy. Đừng bảo là cô ghen đấy nhé? Hay là có ý với tôi rồi?
Phương Ly ho sặc sụa một tràng
– Ghen…? Tôi thích anh chắc. Thôi thì anh bảo TẬN THẾ đến còn có lý hơn đấy!
– Tận thế có đến thì cũng đừng có mà thích tôi.
Vốn dĩ là một câu nhắc nhở nhưng với giọng điệu cứng rắn lại khiến cô hiểu thành một câu cảnh cáo, rằng đối với người có thân phận địa vị như anh thì một con bé như cô đừng mơ tưởng đến.
– Anh, chị, hôm nay Ân Ân rất vui, năm sau chúng ta lại cùng nhau tham gia lễ hội trường nha. – Ân Ân hướng mắt về phía hai người tươi cười rạng rỡ
Năm sau?
Có thể sống qua tháng sau với tên tiểu nhân này không còn là điều đáng nói.
Nhưng dù vậy, hôm nay thật sự vui lắm, rất vui, liệu cô có quyền hy vọng một ngày giống như thế này vào năm sau không?
– Em để quên nón trong phòng rồi, để em quay lại lấy, hai anh chị chờ em nha. – Con bé sực nhớ ra rồi tự mình nhanh chân chạy đi
Ráng chiều dịu dàng chiếu xuống bao phủ quanh khoảng đất trống trải nơi chỉ còn lại hai người. Từng cơn gió miên man thổi tới làm tâm hồn con người thanh thản, cô nhắm mắt lại để tận hưởng cho đến khi Lâm Hạo cất tiếng
– Có một chuyện …tôi muốn cô trả lời thành thật.
– Hả? Ừ, anh nói đi! – Cô mở to mắt nhìn anh
– Tại sao…cô lại đồng ý đóng giả mẹ của Ân Ân?
Phương Ly hơi ngạc nhiên, khẽ chớp mắt, cô trả lời một cách nhẹ nhàng
– Tôi đoán chắc là anh nghĩ rằng tôi vì tiền nên mới làm. Nhưng thật ra…từ trước lúc đến đây tôi đã từ chối số tiền đại thiếu gia hứa thưởng cho tôi rồi.
– Nguyên nhân? – Thật ra anh trai đã cho anh biết chuyện cô vừa nói, cái anh muốn hỏi là nguyên do đằng sau
– Tôi chỉ là không muốn tuổi thơ của con bé mang một vết sẹo giống như tôi. Kể từ năm 8 tuổi đến Phương gia, họp phụ huynh hay lễ hội trường đều là những kí ức rất buồn bã. Chẳng một ai dắt tôi đến tham dự, chẳng một ai quan tâm đến tôi. Bản thân chỉ có thể lủi thủi đứng nấp trong một góc, tủi thân rồi lại muốn khóc khi thấy người khác có ba có mẹ theo cùng, thấy gia đình họ cười đùa, cùng chơi trò chơi, được người khác khen là con thật giống ba, giống mẹ. Còn tôi, đến gương mặt ba mẹ mình thế nào tôi cũng chẳng nhớ.
Cô vốn không muốn khóc, nhưng khi đưa tay chạm vào da mặt mới biết nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ.
– Ân Ân vui vẻ chính là phần thưởng lớn nhất tôi nhận được rồi. Con nít phải được sống trong thế giới đầy màu sắc vốn có của nó. Sau này dù có ở bất cứ nơi nào mỗi khi nhớ về chúng sẽ cười, sẽ thấy ấm áp, sẽ cảm thấy mình được yêu thương mà lớn lên, rất là tuyệt đúng không?
Lâm Hạo lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn cô, ánh mắt không lạnh như mọi khi.
Cô gái này không có một tuổi thơ hạnh phúc nên muốn đem tất cả điều đó đến cho Ân Ân.
Nếu đúng là thế thật thì anh và cô chẳng khác gì nhau cả, đều muốn đem hết những mong ước, hy vọng lúc còn nhỏ không thực hiện được gửi gắm vào con bé.
Chỉ là khác nhau ở chỗ, nếu anh nói ra chuyện của mình sẽ có bao nhiêu người sẽ tin là thật. Lâm gia danh môn quyền thế, một loại gia đình khiến người ta luôn khát khao ngưỡng mộ, thế nhưng sự hào nhoáng bên ngoài chỉ để che giấu dự mục rữa bên trong.
Người ta luôn bảo gia đình là tổ ấm, anh chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào ngoại trừ sự giá băng lạnh lẽo, sau khi mẹ qua đời, sự lạnh lẽo đó lại dâng lên đến tột cùng.
– Mặt tôi có dính gì à? – Phương Ly khó hiểu, có khi nào anh ta nhìn cô đàng hoàng tử tế đâu
Gương mặt lạnh lùng cao ngạo vẫn nhìn cô nhưng ánh mắt đột nhiên thay đổi. Trong đầu Lâm Hạo lúc này là những lời lúc nãy cô giáo Ân Ân khi nãy đã nói cùng một vệt sáng lóe lên
/Bức tranh vẽ chị của Ân Ân rốt cuộc cũng có khuôn mặt./
Phương Ly cảm nhận được có chút gì không ổn nên khẽ lùi lại một bước. Nhưng nào ngờ lại vấp phải vật gì phía sau làm cho mất thăng bằng cả người chao đảo.
Trong tức khắc Lâm Hạo cũng chỉ là theo phản xạ nhanh chóng luồn tay qua eo cô mà kéo cô về phía mình, nhưng dường như do dùng lực quá mạnh nên chính anh cũng bị ngã về phía sau…cùng với cô.
Mới khi nay còn tưởng mình sẽ bị té đập đầu xuống đất, nhưng so với điều đó thì cảnh tượng này càng khiến cô kinh hãi hơn.
Cả người của cô đang đè lên người anh, khoảng cách mặt cô và anh gần đến nỗi chỉ cần cúi mặt xuống thêm một chút là môi chạm vào nhau rồi.
Cô chống tay lên người anh đưa mặt ra xa mặt anh một chút. Mặt cô lúc này đang đỏ bừng, đến tai cũng đỏ, trái tim thì đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng không biết vì cớ gì mà cô không đứng dậy ngay mà cứ giữ nguyên tư thế đó.
– Lưu manh xong chưa? Còn nhìn nữa tôi sẽ trừ hết tiền lương tháng này của cô đấy.
– Không, tôi…có…nhìn gì…đâu! – Dù chắc chắn ai kia biết nói dối cô vẫn hiên ngang – Ai lưu manh, chân tôi bị chuột rút nên không đứng dậy được đấy chứ.
– Đứng dậy nhanh đi, tận thế đến bây giờ đấy! – Lâm Hạo nhìn cô, cười khẩy.
– “…”
Cả hai thật chậm đứng dậy phủi phủi đất cát dính trên quần áo
– Còn tưởng là ai đó muốn tiếp tục.
– Tiếp tục cái gì, anh…anh đừng có mà đi đầu độc một người có tâm hồn trong sáng như trẻ con giống tôi. – Cô ngượng chín mặt nói
– Tôi chỉ nói là tiếp tục nằm như vậy chứ cô nghĩ là gì? – Lâm Hạo khẽ nhếch môi
– À…tôi tôi cũng vậy. – Phương Ly ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác
– Ra là cô trong sáng như thế mà tôi không biết cơ đấy.
– Anh…
Hì hì hì
Có tiếng cười phát ra từ phía bên cạnh, cả hai chỉ lo cãi nhau. Ân Ân xuất hiện từ bao giờ thế!
Người ta là trong cái rủi có cái may, còn cô là trong cái may có cái rủi.
Chưa từng có khao khát nào cháy bỏng như bây giờ là cầu trời cho cô cái lỗ để chui xuống.
– Ba ơi, hôm nay ở trường vui lắm, vui đến nỗi anh hai ôm chị Ly Ly nằm trên nền đất đấy.
_PHỤT
Lâm Huy phụt hết nước đang uống, há miệng kinh ngạc, ra hiệu cho những người làm đang bất động ở đó lui hết vào bếp.
Ngày trước mẹ Ân Ân tức chị Gia Mỹ đã dạy con bé mỗi khi vui vẻ người ta thường ôm nhau để chia sẻ niềm vui chứ nó có biết gì đâu.
Lâm Hạo đến giải thích cũng không thèm, lạnh lùng bỏ lại một câu bước lên lầu không chút lưu luyến.
– Em bị té, nhị thiếu gia đỡ em, chỉ có vậy thôi ạ. – Phương Ly giải thích ngắn gọn dễ hiểu nhất
– Tôi cũng đoán là vậy.
– Phải rồi đại thiếu gia, trả lại nhẫn cho anh này.
Chiếc nhẫn trên tay cô đang đeo là nhẫn cưới của vợ chồng đại thiếu gia. Diễn kịch diễn cho trót, trước khi đi họ tháo ra đưa cho hai người bọn cô luôn.
– Không cần đâu, cái này tặng cho em. – Lâm Huy dứt khoát nói
– Nhưng đây là nhẫn cưới của anh mà, vật giá trị như vậy…
– Tính vợ anh là chúa lạc mất đồ, nên từ đó dịp quan trọng mới đeo nhẫn thật. Cái này là hàng nhái không đáng bao nhiêu. Hôm nay em vất vả rồi.
Phương Ly bất ngờ, điều khiến cô vui hơn hết thảy còn là thái độ của đại thiếu gia, càng lúc trông anh càng bớt thành kiến với cô hơn, còn xưng anh em.
– Vậy chào anh em lên phòng trước.
Lâm Huy nhìn theo bóng dáng cô đến khi khuất dần sau cầu thang. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười hài lòng, rồi ánh mắt đột ngột khựng lại
“Liệu có nên kể cho cô bé này nghe chuyện đó không?”
…………………
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ánh trăng đêm đẹp đẽ sáng ngời chiếu xuyên qua lớp kính khung cửa sổ đầy ắp gian phòng. Phương Ly thả mình trên chiếc giường êm ái lăn mấy vòng.
Ôi, lại đau bụng nữa rồi!
Tiếng mở cửa truyền đến, bóng dáng bé nhỏ quen thuộc bước vào.
– Chị ơi, anh hai bảo em đưa cái này cho chị.
Phương Ly nhìn lại trên tay Ân Ân là một chai nước suối nhỏ.
Sao hôm nay tên này lại đột xuất với cô thế? Biết rằng tối cô hay khát nhưng lại lười xuống lầu lấy, nhất là vào những kì đau bụng thế này. Hay là vì hôm nay thấy cô “được việc” nên mới thế.
Trong lòng thực sự có chút cảm động.
– Có đúng anh hai bảo em đem nước cho chị uống không?
Nào ngờ Ân Ân lắc lắc đầu nguầy nguậy
– Không, anh hai nói nước nóng dùng để đắp vào bụng không phải để uống.
– “…”
– AAAAAAA. – Cho đến khi lấy lại hồn phách cô mới hét lên
– Chị ơi, chị có sao không?
– Lúc anh hai đưa em chai nước này không có ai nhìn thấy chứ? – Mắt cô bắn ra tia lửa
– Dạ không, anh hai chỉ bảo từ nay chị bớt lời đi thì mỗi tháng sẽ không đau bụng nữa.
– “…”
Cô giật lấy lấy điện thoại trên bàn gọi cho người chỉ cách mình mấy căn phòng, bây giờ mà qua đó chắc cô sẽ lao vào đập anh ta mất.
– Này anh, cái này là sao? – Bên kia vừa nghe máy cô đã bực bội lên tiếng
– [Làm theo những gì được người khác hướng dẫn.] – Ai đó vẫn thản nhiên như không
– Anh đang cố tình trêu chọc tôi có đúng không?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!