Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em là thế giới của anh

Sau khi Lưu Nhã Đình chạy khỏi tiệm áo cưới, ngay tức khắc Ngọc Mai cũng dẫn Lạc Lạc rời đi để tránh gây thêm phiền phức không đáng có cũng như né đám phóng viên gây ồn ào thích chuyện thị phi kia.

Ngọc Mai thấy nhẹ nhõm vì xem ra anh Giang Tuấn không phát hiện rằng chị Vân Hà đang đóng giả Phương Ly. Một phần là do diễn xuất tuyệt đỉnh của chị ấy, mặt khác ắt hẳn là anh Giang Tuấn đã nghĩ Lạc Lạc gọi ‘Phương Ly’ bằng dì là do thằng bé được dạy rằng trước mặt đám đông không được phép gọi là mẹ.

Để niềm tin của anh ấy càng thêm vững chắc, vài hôm nữa cô sẽ khéo léo tìm dịp để nhắc sang chuyện này, bảo rằng Lạc Lạc là đứa trẻ rất thông minh, người lớn chỉ cần dạy cho một lần là nhớ, thế là xong.

Nhưng mà…có thể tránh bại lộ được một ngày cũng không thể tránh được cả đời.

Tháng sau là đám cưới diễn ra rồi, khắp thành phố này không ai không biết, thiệp cưới cũng sắp sửa được phát đi, nếu như Phương Ly đến lúc đó vẫn chưa tỉnh lại thì phải làm thế nào đây ? Chẳng lẽ lại bắt chị Vân Hà hy sinh bản thân đến cùng gả cho…

Không đâu ! Cô có linh cảm rằng mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến thế đâu !

Ngọc Mai đưa tay mở cửa xe rồi cùng Lạc Lạc ngồi vào sau đó lớn tiếng cất giọng một cách đầy cố ý

– Tài xế, mau cho xe chạy đi !

– Ai là tài xế của cô ? – Người con trai ngồi phía trước quay lưng lại, giọng nói đầy băng nhọn

Ngọc Mai khoanh tay trước ngực, ung dung điềm tĩnh nói

– Con trai được chở Triệu Ngọc Mai tôi chỉ có hai khả năng, một là bạn trai tôi, hai là tài xế của tôi ! Vế đầu có nằm mơ cũng không đến lượt anh nên chỉ có thể là vế sau thôi !

– A…ba ! – Lạc Lạc hai mắt sáng rỡ khi nhận ra anh, khuôn mặt nhỏ hân hoan vui mừng

– Lạc Lạc, ba đã dạy con là không được đi với người lạ rồi mà, lần này cũng may là không có gì xảy ra. Lát nữa về nhà ba sẽ nói chuyện với con.

Nói xong Lâm Hạo nhấn ga cho xe chạy, cảnh vật hai bên đường lùi thật nhanh về phía sau.

Bầu trời trong xanh thăm thẳm, nắng vàng rực rỡ.

Ngọc Mai nhớ lại chuyện ban nãy.

Ngay khi cô vừa thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong và chuẩn bị ăn trưa (ngộ hen^^) thì điện thoại đột nhiên reo lên. Ban đầu cái tên hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng đã khiến cô mất hết nhã hứng buổi sáng (trưa chứ !) và muốn dập máy ngay. Nhưng chợt nghĩ lại Lâm Hạo này có khi nào gọi cho cô đâu, lần nào cũng là do không liên lạc được với Lăng Thiếu Dương nên cô chỉ đành gọi anh ta xem hai người đang làm gì, ở đâu, chỗ trong sáng hay tối tăm, đồng thời cố nghe xem có tiếng con gái bên cạnh không ? Hôm nay anh ta chủ động gọi cô phải chăng Phương Ly đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra người có chuyện không phải Phương Ly mà là Lạc Lạc.

Lâm Hạo bảo tài xế Lâm gia vừa đến cổng trường đón thằng bé thì chẳng thấy nó đâu nên mới hốt hoảng gọi về cho anh ta. May thay anh ta trước đó đã đề phòng tình huống xấu nên tặng Lạc Lạc một chiếc điện thoại đồ chơi có kèm định vị và dặn thằng bé mỗi ngày trước khi đi học đều phải bỏ vào cặp.

Theo định vị cho thấy Lạc Lạc đang di chuyển trên đường X, không biết là nhờ vào trực giác hay trí thông minh, Lâm Hạo này liền nghĩ ra được thằng bé đang đi cùng với ai và điểm đến sẽ là nơi nào, cũng như điều tồi tệ gì đang chờ ở phía trước nên mới đến trước cửa nhà đón cô tới chỗ Lạc Lạc, vì trong tình huống này anh ta thật sự không thể xuất hiện được, nếu không mọi chuyện không biết còn đi về đâu.

Nói đi nói lại, tên này xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng cực kì khẩn trương cùng gấp gáp. Cô nhìn ra được, anh ta thực sự lo lắng chị Vân Hà sẽ bị bại lộ, càng lo lắng hơn cho việc Lạc Lạc bị lợi dụng thậm chí nếu Lưu Nhã Đình kia không đạt được mục đích thì tiếp theo đó sợ là sẽ làm điều xấu xa với thằng bé.

Ngọc Mai càng nghĩ càng không hiểu, nếu anh ta thật sự là người tốt đến như thế vì sao năm đó lại bỏ rơi Phương Ly.

– Này, không sao chứ ? Trông cô hình như là không được khỏe ? – Lâm Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Ngọc Mai có phần tái nhợt mệt mỏi, bộ dạng này tuyệt nhiên không giống cô của mọi khi nên buông một câu hỏi han

– Trông tôi không khỏe sao ?

Ngọc Mai mở miệng hỏi ngược lại rồi chợt nhớ ra mấy hôm nay cô cứ liên tục cảm thấy buồn nôn, cô cho rằng có lẽ là do thói quen ăn uống tùy tiện trước nay của mình nên ảnh hưởng đến dạ dày, nhưng mua uống về uống cũng chẳng thấy tốt lên gì cả, rồi thì kinh nguyệt bị chậm, cô cũng nghĩ chắc chỉ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện liên quan đến Phương Ly và cả chị Vân Hà khiến tâm trạng và cảm xúc cô trở nên bất ổn nên cơ thể mới bị ảnh hưởng.

Nhưng mà hình như có cái gì đó không giống như bình thường lắm.

Chẳng hạn như cô ngủ nhiều hơn, cả người cũng hay mệt mỏi đau nhức, có những món trước kia mình thích ăn thì bây giờ lại không muốn động đũa.

– Dù sao cũng tiện đường, hơn nữa tôi đã gọi nói với Phương Ly là dẫn Lạc Lạc đi chơi không về ăn trưa nên cũng không vội. Để tôi chở cô ghé qua bệnh viện khám một chút, phòng bệnh hơn chữa bệnh !

– Bệnh…bệnh viện…- Nghe hai chữ này Ngọc Mai chợt thấy vừa căng thẳng vừa hoang mang mà không biết do đâu

– Ừ, bệnh viện nhà Lăng Thiếu Dương, cô là thiếu phu nhân tương lai họ sẽ tận tình chăm sóc cô hơn ! – Lâm Hạo nhàn nhạt nói

Ngọc Mai hai mắt mở to, lập tức hét lên

– Đến đâu thì đến, địa ngục cũng được, tuyệt đối không được đến đó !

– ‘’…’’

………………………………..

———Bệnh viện——–

Sau khi khám bệnh, Ngọc Mai thả mình xuống băng ghế dài đợi Lạc Lạc đi vệ sinh xong để cùng về. Ánh mắt cô vô thần nhìn về khoảng không phía trước, rồi bàn tay vô thức sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình.

Mọi chuyện sao lại có thể đột ngột đến mức này.

Trong bụng bất thình lình xuất hiện một sinh mệnh nhỏ khiến cho mọi dự định của cô đều bị đảo lộn.

Cô đã nghĩ là sau khi kết hôn sẽ tận hưởng thế giới tự do của hai người cái đã, dù sao cũng vẫn còn trẻ, trước mắt hai vợ chồng cứ tập trung cho sự nghiệp, khi mọi thứ đã vững vàng thì hẵn nghĩ đến chuyện con cái. Hơn nữa cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ lúc này, cả chồng tương lai của cô nữa, trông cái bộ dạng anh ấy cứ như một đứa trẻ to xác, liệu có thể làm tốt vai trò của một người cha không ?

Nhưng điều khiến đầu Ngọc Mai muốn nổ tung lúc này chính là tại sao người đầu tiên biết chuyện cô có thai lại không phải ba của đứa nhỏ mà là…là…

Hừ nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy thật sự cô chỉ muốn phát điên

– Chúc mừng anh sắp làm ba ! Vợ của anh có thai được bảy tuần rồi ! – Vị bác sĩ ngước lên nhìn gương mặt đẹp trai mà vui vẻ tuyên bố

Nào ngờ gương mặt đó hệt như tảng băng nghìn năm không vết nứt, một chút biểu cảm cũng chẳng có, còn không ngần ngại phun thẳng một câu

– Cô ấy không phải vợ tôi mà là vợ sắp cưới của bạn thân tôi !

– ‘’…’’

Vị bác sĩ sốc đến đơ người, còn cô thì lập tức muốn độn thổ khỏi đây !

Anh ta tốt nhất là nên im luôn đi, tại sao lại mở miệng nói ra mấy câu khiến người ta hiểu lầm theo ‘’chiều hướng khác’’ như thế !

Nhìn Triệu Ngọc Mai bộ dạng thất thần như vậy khiến Lâm Hạo không khỏi nghĩ đến Phương Ly.

Cứ mỗi lần tưởng tượng khoảng thời gian Phương Ly ở nơi đất khách quê người mang thai Lạc Lạc là lòng anh nhói đau như thể hàng ngàn mũi kim đâm vào.

Khi đó Phương Ly vẫn còn quá trẻ, lúc cô biết chuyện có thấy hoảng loạn lo sợ hay không, có rơi nước mắt không, liệu có ai đi cùng nắm chặt tay cô động viên an ủi lúc ở bệnh viện không ? Rồi cả lúc sanh Lạc Lạc và nuôi dưỡng thằng bé mà không có ba nó bên cạnh, chắc hẳn là cô đã trải qua rất nhiều đau đớn tủi nhục và khổ sở lắm đúng không ?

– Chuyện này…anh đừng nói gì cho Lăng Thiếu Dương biết nhé, tôi muốn chính miệng nói cho anh ấy biết. – Ngọc Mai lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

– Cô yên tâm, tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói !

Ngừng giây lát Lâm Hạo lại cất tiếng, đều là những lời lẽ thể hiện sự quan tâm từ tận đáy lòng

– Tôi biết chuyện này xảy đến là ngoài dự tính của cô lẫn Lăng Thiếu Dương, vì trước đó tôi có nghe cậu ấy chia sẻ rằng hai người định vài năm sau khi kết hôn mới tính đến chuyện có con…nhưng đây có lẽ là ý trời, dù sao thì cậu ấy cũng nhất định sẽ cưới cô, yêu thương cô và con nên không cần phải lo lắng gì đâu. Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của cô và đứa nhỏ, tôi nghe nói phụ nữ mang thai trong mấy tháng đầu có rất nhiều thứ cần lưu ý….

Ngọc Mai ưỡn người, tiện miệng quăng ra một quả bom

– Cái đó thì tôi không lo, có gì không biết tôi có thể hỏi chị Vân Hà, dù sao chị ấy cũng từng mang thai và sinh ra Lạc Lạc…

Trong sự hoảng hốt, Ngọc Mai giật thót mình, hoảng loạn đến toát cả mồ hôi, phút chốc không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của người đối diện.

Thôi chết rồi ! Sao cô có thể sơ suất đến như vậy ! Phải ăn nói làm sao với cả Phương Ly và chị Vân Hà đây ?!

Lâm Hạo đứng ngây người như kẻ mất hồn, chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, tất cả mạch máu bỗng dưng đảo lộn.

Anh phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được những gì cô vừa nói, giọng trở nên đầy kích động, gấp gáp, như thúc giục Ngọc Mai nói ra điều anh đang muốn biết.

– Cô…mới nói gì ? Cô nói Lạc Lạc là con của ai ?

Ngọc Mai hít sâu vào điều chỉnh nhịp thở.

Có lẽ cái gọi là sự sắp đặt của ông trời sẽ khiến con người ta hoàn toàn không có lối thoát…

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Mai hiện lên nụ cười khổ, vừa chế nhạo người trước mặt

– Anh nghĩ Phương Ly là hạng người gì ? Là loại con gái dễ dàng có con với người khác đúng không ?

– Tôi không phải nghĩ như vậy ! – Lâm Hạo gằn giọng thét lên, lập tức phủ nhận điều đó

Ngọc Mai mặc kệ thái độ của anh, đau lòng nói tiếp

– Anh có biết lúc Phương Ly sang bên đó đã có biết bao nhiêu người theo đuổi cậu ấy hay không ? Nhưng mà cậu ấy không thể quên được anh, không thể buông xuống được nỗi đau trong quá khứ, hoàn toàn đóng chặt cánh cửa trái tim, không cho bất kì ai có cơ hội tiếp cận mình. Cậu ấy và anh Giang Tuấn cũng hoàn toàn trong sạch, cho dù là trước kia hay bây giờ. Lạc Lạc …thằng bé là con trai của chị Vân Hà, là cháu của Phương Ly.

Toàn thân Lâm Hạo cứng ngắc, lạnh lẽo như thể anh đang ngập chìm trong hồ nước đóng băng, lý trí đang dần mất đi.

Ngọc Mai cứ thế tiếp tục

– Anh có từng nghĩ vì sao lúc cậu ấy về nước anh hoàn toàn không thể điều tra ra được việc cậu ấy có Lạc Lạc không ? Tất cả là vì Phương Ly không muốn anh nghĩ cậu ấy là loại con gái chẳng ra gì, dựa vào tuổi của thằng bé thì khác nào vừa chia tay anh không bao lâu thì cậu ấy đã ở cùng người con trai khác, thậm chí còn có con. Từ lúc nhận Lạc Lạc làm con ruột của mình đến nay, cậu ấy chấp nhận hết tất cả điều tiếng và chưa một lần quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, khinh bỉ mình thế nào, chỉ trừ anh… ‘’

Ngọc Mai cố ngăn mình không bật khóc, một phần là vì cô không muốn trước mặt con người này, mặt khác là cô biết bản thân không được quá xúc động vì như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng

”Lâm Hạo, tôi dám chắc với anh, suốt cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu anh như Phương Ly. Anh trong lòng cậu ấy mãi mãi quan trọng như thế, chỉ một ánh mắt của anh cũng đủ khiến cậu ấy đau lòng, nhưng tại sao anh năm đó không biết trân trọng cậu ấy.

Anh tàn nhẫn lắm, cũng quá đủ vô tình, mở miệng nói sẽ yêu thương bảo vệ che chở cho Phương Ly cả đời nhưng rốt cuộc lại làm điều hoàn toàn ngược lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!