Bế cô lên phòng mặc kệ sự gào hét của cô, anh đạp cửa một cái rầm ném mạnh cô lên giường khiến cô cảm thấy như lưng mình bị gãy làm đôi vậy, mặc dù chiếc nệm này phải nói là rất êm nhưng cô vẫn cảm thấy đau và choáng, anh đi lại khóa chặt cửa rồi vứt chìa khóa sang một góc, lúc này nhì anh như một con quỷ dữ vậy, hai mắt đỏ ngàu, anh cứ thế mà tiến lại gần cô, anh càng tiến cô càng lùi về sau.
- Lục Thiên Ngạn, anh...định làm cái gì?
- Vậy em nghĩ là tôi định làm cái gì? Bớt phản kháng đi, để dành sức lát nữa còn rên cho tôi.
Lục Thiên Ngạn cởi áo vứt sang một bên để lộ cơ ngực trần vạm vỡ, lại tiếp tục đến mở thách lưng kéo quần xuống. Nhược Hi hoảng loạn không dám nhìn tiếp, vội đánh ánh mắt sang hướng khác, hô hấp dần trở nên rối loạn. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khóa chặt lên người cô, sắc mặt lãnh khốc, thâm trầm khó đoán, hiện tại hắn giống như con mãnh thú ngàn năm bị đánh thức, chỉ cần một chút hành động của cô thôi cũng đủ để hắn phát điên mà muốn nuốt chửng cô vào bụng, cô đúng là không nên tùy tiện chọc giận hắn mới phải. Hắn lao đến vồ lấy chân của cô kéo cô lại ép dưới thân mình, hai tay hắn chống lên giường, khóa chặt tứ phía thân thể của cô dưới thân thể to lớn của hắn. Nhược Hi giật mình chống tay trước ngực hắn, cố hết sức giãy giụa, nhưng nào được như ý cô, anh khóa chặt hai tay cô phía sau lưng cô, dùng thân thể cô đè lên nó, ngón tay anh miết nhẹ lên môi cô, đỏ hồng, mềm mại vô cùng xinh đẹp.
Dường như là không chịu nổi sự mê hoặc này, liền nhanh chóng bá đạo cúi xuống chiếm lấy môi cô, không cho cô bất cứ một cơ hội nào để từ chối, anh đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng cô, bắt lấy chiếc lưỡi đang muốn chạy trốn kia, quấn lấy dây dưa triền miên, Lục Thiên Ngạn không hiểu sao chỉ xảy ra phản ứng mãnh liệt với người phụ nữ này, chỉ muốn đè cô xuống dưới giường mà ăn sạch từ rất lâu rồi, hắn nhìn cô bị rút sạch khí lực khó khăn trong lòng liền sinh ra một tia tiếc thương, hắn buông đôi môi đỏ đang sưng kia ra cho cô lấy lại chút dưỡng khí, chứ nếu mà còn hôn nữa có khi là cô sẽ chết thật đấy, hắn nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô mà nhếch mép cười nhẹ, đôi môi tà ác lại tìm kiếm đến vành tai cô mà trêu trọc.
- Làm sao đây, tôi đối với em bây giờ lại càng ngày có hứng thú hơn rồi.
- Lục Thiên Ngạn, tôi biết tôi sai rồi...anh tha cho tôi có được không...
- Nói, em sai ở đâu? Nếu như em nói sai đừng trách tôi trừng phạt em.
- Tôi không nên chọc giận anh, không...nên...ưm...
Cô còn chưa nói xong liền bị đôi môi của hắn chặn lại, lần này nụ hôn thậm chí còn cường bạo hơn khi nãy, giống như đang tức giận mà muốn trừng phạt cô, hắn vậy mà lần đầu tiên lại muốn ngủ với cô, lại muốn độc chiếm cô làm của riêng cho bản thân hắn. Nghĩ vậy hắn mạnh tay xé toạc chiếc đầm cô đang mặc, giựt phăng luôn chiếc áo bra của cô, hắn dùng tay ôm trọn lấy thân thể mềm mại của cô, cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của cô mà mút giống như là một đứa trả đang khát sữa vậy. Nhược Hi cô gào hét giãy giụa cũng không đẩy được hắn ra.
- Nếu như bây giờ em chịu đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho em.
- Còn lâu, tôi làm gì mà cần anh tha thứ cho tôi chứ, tôi cũng chẳng làm chuyện gì quas đáng với anh, anh đừng có mà làm xằng bậy. Muốn tôi gả cho anh sao, nằm mơ đi.
Nhìn đôi mắt ương ngạnh của cô, khiến anh chỉ có thể bốc hỏa mà thôi, cái con nhóc này lì lợm thật chứ, cứng đầu y như trâu, bảo sao cũng không chịu nghe lời.
- Nhược Hi, không ai được phép nói không với tôi bao giờ, vậy mà em lại dám từ chối tôi lần này đến lần khác. Vậy thì tôi lại càng muốn có được em.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía bầu ngực căng tròn nảy lửa của cô với ánh mắt thèm khát, đê tiện mà xoa nắn bộ ngực tròn của cô, cô tư nhào nặn nó thành đủ loại hình dạng. Xem ra hắn không thể nào nhẹ nhàng với cô được rồi, hắn há miệng ngậm lấy một bên ngực tròn của cô mà mút mát, yết hầu lên xuống kịch liệt, tạo ra những âm thanh khiến người nghe phải đỏ cả mặt.
- Um... um...
- Có chịu làm người phụ nữ của tôi không hả?
- Không... ưm…buông ra tên khốn nạn…tôi ghét anh…tôi hận anh…suốt cuộc đời.
Tên đàn ông khốn kiếp này hắn chỉ biết bắt nạt cô thôi. Đợi cô mà rời khỏi đây, cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Cô lúc này càng giãy giụa và khóc nhiều hơn, cô không cho phép hắn làm nhục cô như vậy, hắn không xứng có được cô.
- Em nói xem nếu như đêm em có thể nhịn được mà không lên tiếng thì tôi sẽ không ép phải em gả cho tôi, em thấy sao.
- Tôi không... làm…anh là cái thá gì mà đòi có được thân xác tôi, còn muốn tôi phải thế này thế kia với anh, anh mau cút ra khỏi người tôi đi.
- Tôi là đang muốn nhẹ nhàng với em, nhưng có lẽ không cần nữa rồi.
- Không, tôi không muốn... hức, Lục Thiên Ngạn tha cho tôi đi.
- Em là được tôi nhắm trúng, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho em.
Chỉ chờ có thể, những ngón tay thon dài kia đê tiện mà lần mò xuống dưới nơi cấm địa non mềm của cô mà thăm dò, hắn xoa xoa nơi mềm mại đó, vuốt ve cô bé ẩm ướt của cô, Nhược Hi còn chưa kịp phản kháng thì đột nhiên bên dưới truyền đến cảm giác tê rần. Một ngón tay của hắn bất ngờ đâm mạnh vào bên trong cô. Nhược Hi bất giác cong người ưỡn lên hét lên một tiếng.
- Á…tên khốn…huhuhu…đau quá…buông ra…
Hắn đúng là không bằng cầm thú mà. Hại cô thành ra như thế này còn không ngừng trêu chọc cô, một ngón tay chưa đủ, hắn lại tiếp tục đậm thêm một ngón tay nữa, phía dưới bị hắn điên cuồng khuấy đảo thật mạnh, những ngón tay chà xát khiến khuôn miệng cô bất giác bật ra tiếng rên rỉ.
- Ưm… a…
Cô hoảng loạn đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hắn phát điên đủ chưa vậy?
- Hức…Lục Thiên Ngạn, anh đang muốn… làm cái gì vậy hả? Mau cút ra ngoài.
- Em bỏ tay ra, tôi hứa sẽ không làm gì hết, hay là tôi nhẹ nhàng em không muốn, đừng chọc giận tôi, em không biết cái giá phải trả sẽ đáng sợ thế nào đâu. Tôi không muốn làm em đau, em hiểu chứ?
Nhược Hi cố ngăn tiếng khóc nức nở trong cổ họng. Phản kháng không được vậy thì chi bằng chiều theo, biết đâu hắn sẽ nhẹ nhàng hơn với cô thì sao?
- Hức…tôi chỉ muốn làm chuyện này với người tôi yêu thôi.
- Vậy thì em yêu tôi đi.
Trước câu nói này của hắn, cô chỉ im lặng không đáp, yêu hắn sao? Đó có lẽ là chuyện điên khùng nhất cô từng nghe.
- Bé cưng, em thua rồi, em nhìn xem, chỗ này của em đã ướt đẫm vị ngọt của tôi rồi. Em đã sẵn sàng chấp nhận chịu trừng phạt hay chưa?