Chương 29.
Bị Phương Hân nói lại, Châu Tử Nhiên nổi giận đùng đùng, khí chất của một người nổi tiếng trong ngành cũng hoàn toàn bị chính cô ta đạp đổ. Châu Tử Nhiên lấy tay vuốt ve thú cưng của mình, nó mệt mỏi, không thèm chơi với chủ nhân của mình nữa.
Phương Hân mặc kệ cô ta, cô chào mấy bạn nhân viên đang đứng bàn tán ở đó rồi quay lưng bước đi. Châu Tử Nhiên nhân lúc cô sắp bước tới, dơ một chân ra định ngáng chân Phương Hân nhưng có vẻ như cách này của cô ta quá lộ liễu, Phương Hân không nhìn cũng thấy cái chân đó. Cô chậm rãi bước qua chân Châu Tử Nhiên, trước khi rời đi cô còn không quên cà khịa người con gái đẹp nhưng xấu tính.
“Quá non!”
Phương Hân nhếch mép cười rồi rời đi, để lại Châu Tử Nhiên tức giận đỏ mặt. Hôm nay cô tới đây một mình, không đi cùng ai hết nên không dám làm gì, nếu có quản lý hay trợ lý đi cùng, nhất định cô sẽ không để cho Phương Hân dễ dàng đi như vậy. Thấy đám nhân viên chướng tai gai mắt, bàn tán về chuyện vừa rồi, Châu Tử Nhiên liếc mắt, nói lớn.
“Nhìn gì mà nhìn, còn không mau gọi chị Lan về đây?”
***
Phương Hân hớn hở mang theo hoàng thượng đuôi cụp về nhà, ngày mai, Chấn Phong sẽ đặt tên cho bé. Từ sáng tới chiều, Chấn Phong không gọi cho Phương Hân một cuộc gọi nào, cô gọi cho anh cũng không được. Lo lắng, bồn chồn, Phương Hân đi ra đi vào, ngóng Chấn Phong. Mặc dù anh đã nói tối cứ ăn tối trước đừng đợi anh nhưng không hiểu sao trong lòng Phương Hân cứ có cảm giác bất an xen lẫn thấp thỏm. Ngoài trời mới có hơn bốn giờ chiều nhưng trời đã tối lại, không khí lạnh tăng cường nên chỉ tối nay, thậm chí một lát nữa thôi trời sẽ mưa lớn. Ngoài đường, xe cộ bớt tấp nập, chẳng có mấy người muốn bước chân ra đường trong những ngày thời tiết như thế này. Phương Hân đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn xung quanh. Phương Thảo vừa đi làm về, cô mặc chiếc áo phao dài tới gối, chiếc áo màu trắng nên Phương Thảo đi gần tới cổng Phương Hân đã nhận ra. Từ ngày ra khỏi nhà, chấp nhận sống tự lập, Phương Thảo không còn mặc những đồ hiệu đi làm, không đi xe oto riêng tới công ty mà đi xe buýt. Phương Thảo gấp gáp, vừa đi vừa chạy vào trong nhà. Trông thấy Phương Hân đứng ngoài cửa, Phương Thảo cởi khẩu trang ra, cô vừa nói thở thở hổn hển, hơi ấm bay ra ngoài không khí.
“Phương Hân, em có liên lạc được với anh Phong không?”
Thấy khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Phương Thảo, Phương Hân càng hoang mang và căng thẳng, cô lắc đầu.
“Em có gọi mấy lần nhưng không liên lạc được, có chuyện gì với anh ấy hay sao hả chị?”
Phương Thảo đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện với Phương Hân. Phương Hân đi ngay sau Phương Thảo, trong lòng cô như có lửa đốt.
“Cả ngày hôm nay anh ấy không đi làm ở công ty, hỏi mấy người trong công ty thì họ nói buổi sáng anh ấy có cuộc hẹn với đối tác, còn buổi chiều thì họ không biết. Chị cũng không liên lạc được Chấn Phong, anh ấy không phải người mất tích bí ẩn hay đi mà không nói với ai câu nào như thế.”
Câu trả lời của Phương Thảo càng chắc chắn hơn việc Chấn Phong đang gặp vấn đề gì đó, Phương Hân cố gắng hít thở sâu, hình như sự lo lắng trong cô đang tăng dần lên.
“Vậy giờ phải làm sao hả chị, nhỡ anh ấy …”
Phương Thảo cũng không biết phải làm như thế nào nữa cả, Huy Hoàng không ở thành phố nên không còn người để nhờ sự giúp đỡ. Phương Thảo chưa kịp đặt chiếc túi xuống bàn, cô lại đeo nó vào người. Cô nhìn Phương Hân, nói lớn.
“Em thay quần áo vào đi, chúng ta sẽ thử đi tìm.”
“Nhưng sao có thể tìm được chứ?”
Ngoài cổng có tiếng chuông, Phương Hân nhanh chóng lại nhìn vào màn hình. Trên màn hình là khuôn mặt của Ngọc Anh, Phương Hân nhìn Phương Thảo, tại sao chị ấy lại biết chỗ này mà tới?
“Ai vậy?”
“Là Ngọc Anh.”
“Người mà mới vào J đúng không?”
“Chính là cô ấy!”
Ngày trước khi Phương Thảo vẫn còn làm ở J, cô có tiếp xúc với Ngọc Anh vì công việc và không có ấn tượng gì với người phụ nữ ấy. Ngày hôm nay cô ấy tới đây làm gì?
“Để cho chị ấy vào đi.”
Hai người ra cửa đón Ngọc Anh, dù rất mong muốn đi tìm Chấn Phong nhưng vẫn phải tiếp đón Ngọc Anh cho phải phép, không thể để chị ấy chưa đặt chân vào nhà đã phải đi về rồi. Ngọc Anh nhìn thấy hai người con gái đều ở nhà, cô thở phào.
“May quá, hai người còn ở nhà. Chấn Phong có ở nhà không hai đứa?”
Phương Thảo không thích kiểu tỏ vẻ thân thiết này của Ngọc Anh, cô quay sang Phương Hân, tỏ ý bảo Phương Hân trả lời.
“Anh ấy không có nhà ạ, chị vào nhà đi. Có chuyện gì cứ nói với em, đợi anh ấy về em sẽ nói cho anh ấy.”
Ngọc Anh chỉ muốn tới thông báo chuyện bên J cho Chấn Phong biết, tuy nhiên từ sáng tới giờ cô ấy không thể nào liên lạc được với Chấn Phong nên mới tìm tới đây. Ngọc Anh đi theo hai chị em vào trong nhà, bên ngoài, người đàn ông trên chiếc xe đậu trước cổng nhà lặng lẽ nhìn vào bên trong căn nhà.
“Chị uống nước đi.”
Phương Hân mang nước ra cho Ngọc Anh, thuận tay lấy thêm cho Phương Thảo một cốc nước ấm. Tiếng điện thoại của Phương Hân vang lên, cô đoán là Chấn Phong nên lập tức chộp lấy chiếc điện thoại trên ghế. Tuy nhiên, khi nhìn vào tên trên màn hình, Phương Hân hơi thất vọng, cô nghe điện thoại.
“Em đây.”
Huy Hoàng ở đầu dây bên kia vào ngay vấn đề chính.
“Phương Hân hả, Chấn Phong đâu em? Anh gọi mãi cho cậu ta nhưng không được. Nếu Chấn Phong ở đấy thì đưa máy cho cậu ấy nghe giúp anh.”
Phương Thảo thấy Phương Hân cứ ngồi đơ ra đấy, cô vỗ vào vai Phương Hân.
“Này, ai đấy, bật loa lên chị xem nào? Là Chấn Phong sao?”
Phương Hân lắc đầu, cô bật loa điện thoại lên cho cả hai người kia cùng nghe. Chấn Phong nhất định là có vấn đề rồi.
“Anh, anh cũng không liên lạc được với anh ấy sao?”
“Không em, nên giờ anh phải gọi cho em đây, nếu có gì thì lập tức …”
Ba người không nghe được hết vế sau lời nói của Huy Hoàng, họ nghe thấy tiếng của ai đó rất ồn ào, Phương Hân đoán người đó là bác sĩ, đại ý của mấy lời nói đó là chuẩn bị phẫu thuật cho ai đó, nghe rất gấp rút.
Phương Thảo cúi người, nói vào sát điện thoại.
“Huy Hoàng, anh đang ở trong bệnh viện hay sao? Anh bị làm sao à? Không phải anh đang đi công tác hay sao?”
Tiếng nói của mấy người đó át đi tiếng nói của Huy Hoàng. Anh viện lấy một lý do để cho qua chuyện.
“À à anh không sao, có một vị đối tác bị tai nạn giao thông thôi.”
Phương Hân thấy có gì đó không đúng lắm, cô lập tức vặn lại.
“Đối tác thì sao anh lại phải ở đấy? Anh nói dối.”
Huy Hoàng bị bắt bài, anh không còn cách nào khác, đành phải nói thật.
“Bác của anh bị tai nạn, giờ anh không thể về nước sớm được, gọi Chấn Phong không được, nếu cậu ta về thì lập tức bảo cậu ta gọi lại cho anh, nhớ chưa? Giờ anh phải đi làm thủ tục, tạm biệt.”
Phương Hân căng thẳng, Huy Hoàng còn người bác nào nữa hay sao? Không, có lẽ không phải bác Lâm đâu, không phải…
Thấy Phương Hân lại rơi vào trạng thái “bất động”, Phương Thảo gọi lớn.
“Phương Hân! Em làm sao thế?”
Phương Hân giật mình quay về thực tại, cô cười mà như sắp khóc.
“Em, em không sao.”
Ngọc Anh thấy vậy liền chào rồi về.
“Có vẻ như Chấn Phong đang có việc gì đó rất bận nên không ai liên lạc được. Khi nào có tin tức của cậu ấy thì hai đứa báo cho chị biết nhé, chị có thông tin quan trọng cần báo cho cậu ấy biết, chào hai đứa, chị về đây.”
Phương Hân đứng dậy tiễn Ngọc Anh ra cửa còn Phương Thảo thì cứ ngồi ở ghế, ai nói gì thì nói, cô không muốn tiếp xúc gì với Ngọc Anh đó, không biết chị ta đã cho Chấn Phong ăn gì mà anh lại để cho chị ta vào vai nữ chính nữa, chị ta vốn không hề biết diễn gì cả. Trước mặt hai người mà diễn quá lố vậy, thấy hai người nghe điện thoại của Huy Hoàng mà liên tục quan sát và nghe ngóng, Phương Thảo chỉ biết cười nhạt.
Ngọc Anh đi ra ngoài cồng, cô ngồi vào trong chiếc xe sang trọng. Người đàn ông ngồi đợi cô trên xe cũng không lâu lắm nhưng vô cùng sốt ruột, chờ đợi không phải là thế mạnh của người đàn ông này.
“Có nghe được tin gì không?”
Ngọc Anh thắt đây an toàn rồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía trước.
“Vừa đi vừa nói.”
Nam Minh lập tức khởi động xe, chiếc xe lao như bay trên đoạn đường nhiều sương mù.
“Có thể anh ta đã gặp chuyện rồi, không ai liên lạc được với Chấn Phong. Là anh gây chuyện đúng không?”
Nam Minh cười khểnh, Ngọc Anh hôm nay lại thắc mắc hơi nhiều rồi.
“Nhiệm vụ của cô là moi thông tin, không phải là thắc mắc.”
Ngọc Anh vỗ tay, cười nhạt, đúng là cô không có tư cách gì để hỏi như vậy, cô chỉ là người làm theo yêu cầu của người khác khi có tiền mà thôi.
Chiếc xe lao như bay trên đường.
“Vừa rồi tôi còn nghe Huy Hoàng nói rằng anh ấy phải ở lại nước ngoài chưa về được, vì bác của anh ấy gặp tai nạn, cần phẫu thuật. Nam Minh, anh và Huy Hoàng có bao nhiêu người bác vậy?” #Nganngan
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!