Chấn Phong cầm chậu cây của Huy Hoàng lên, ngắm nghía chăm chú. Cái cây này không được tới thường xuyên nên cái cây đang có dấu hiệu héo và vàng lá.
"Thế lại sao anh lại chấp nhận tôi vào LK mặc dù trước đó từng là đối thủ? Không sợ tôi tiết lộ bí mật quốc gia đại sự à?"
Huy Hoàng nhếch mép, chống hai tay lên cằm quan sát Chấn Phong tưới cây giúp mình. Nhiều khi anh quên béng đi mất là trong phòng làm việc của mình có một chậu cây nhỏ nhỏ xinh xinh.
"Cậu khác với Ngọc Anh, cậu có tài năng. Còn Ngọc Anh, cô ấy chỉ có ngoại hình đẹp, ngoài ra cô ấy không có một chút tài năng nào bên mảng người mẫu và cả diễn xuất nữa. Cậu làm như vậy thì không khác nào tự hủy dự án lần này, hơn hết là tự hủy công ty J."
Chấn Phong mỉm cười, nhìn Huy Hoàng đầy ẩn ý.
"Vậy tại sao anh lại đồng ý hợp tác?"
Huy Hoàng giả vờ nghĩ ngợi. Lần đó chưa xảy ra án mạng của dì Bích, hai gia đình bọn họ vẫn là thông gia tốt của nhau nên tất nhiên Huy Hoàng sẽ làm theo lời của bố mẹ mình, làm sao cho phải phép. Nói đúng hơn thì anh cũng muốn giúp Ngọc Anh một lần, cuộc sống trước đó của cô quá khó khăn, mẹ cô cũng đang bị bệnh nữa, nên giúp đỡ. Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy lấn cấn trong lòng nhưng vẫn ký hợp đồng, anh đã trọn tình cảm và con tim chứ không hề chọn lý trí.
"Tôi chỉ cảm thấy thương cô ấy nên mới mắt nhắm mắt mở ký hợp đồng mà không có ý kiến. Bản thân tôi thực sự có lỗi. Nhưng tôi đang hỏi cậu cơ mà? Trả lời đi?"
Chấn Phong nhìn ra ngoài cửa rồi nhanh chóng quay đầu lại, anh dựa vào ghế, hai tay dang rộng ra, dáng vẻ đầy uể oải.
"Tôi làm cái gì cũng có mục đích của nó, yên tâm đi, có lẽ tôi chỉ ở đây khoảng một tháng gì đó thôi. Phương Thảo cũng vậy, sẽ không làm việc ở đây quá lâu. Ngày mai, bên phía Giang Diệu Minh sẽ có một cuộc họp báo công bố thân phận của Phương Hân, hung thủ đã bị cảnh sát bắt nhưng chúng tôi nghi ngờ chị ta đã bị bịt miệng, chị ta nhận hết trách nhiệm về bản thân mình. Ngoài ra, để yên tâm hơn mà Giang Diệu Minh đã dùng tiền để thoát tội."
Huy Hoàng đăm chiêu, hỏi lại anh.
"Tức là chị giúp việc kia chỉ là người đứng mũi chịu sào, người đứng đằng sau giật dây đó là Giang Diệu Minh? Ông ta muốn làm như vậy để nhân lúc náo loạn mà ra tay?"
Chấn Phong gật đầu, mặt ngửa lên, không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
"Người có lợi nhất vẫn là ông ta mà. Hơn nữa, chị giúp việc kia vào nhà tôi khá lâu rồi, có lẽ cũng nghe được mong manh việc Phương Hân không phải con cháu nhà chúng tôi. Chuyện này mà được loan ra ngoài thì ít nhiều cũng ảnh hưởng tới bố tôi và giá cổ phiếu."
Huy Hoàng bỗng có một thắc mắc, anh muốn hỏi Chấn Phong thì bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa. Huy Hoàng chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói vọng ra.
"Mời vào!"
Ngọc Anh bước vào bên trong. Trên mặt cô mồ hôi nhễ nhại, trông có vẻ khá mệt mỏi. Huy Hoàng bước ra khỏi chỗ làm việc, lấy cho cô vài chiếc khăn giấy để cô lau đi, đồng thời bảo thư ký lấy cho cô một cốc nước mát. Trời không còn nóng nực nhưng trông cô cực nhọc quá.
"Sao cậu lại tới đây? Không phải đi quay hay sao?"
Huy Hoàng hỏi Ngọc Anh, cô gật đầu.
"Có, mình vừa mới đi quay về. Chấn Phong gọi mình tới đây nên mình quay xong liền lập tức tới đây."
Huy Hoàng nhìn sang Chấn Phong, anh không hiểu Chấn Phong muốn làm cái gì nữa. Chấn Phong nói với Huy Hoàng, không để anh phải đoán mò nữa.
"Thật ra, Ngọc Anh còn ở lại bên J là vì chị ấy sẽ là người nghe ngóng phía bên đó cho tôi. Giang Diệu Minh cùng anh trai anh, Nam Minh đều đã ở bên đó, có tai mắt nghe ngóng cho chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Huy Hoàng nhìn Ngọc Anh, cô gật đầu xác nhận việc Chấn Phong nói hoàn toàn là sự thật. Tuy nhiên mấy ngày hôm nay cô ấy luôn đi quay cho nên không có ở công ty. Chuyện nghe ngóng là rất khó khăn.
"Thực ra mấy ngày này tôi không tìm hiểu được gì cả. Có hai chuyện tôi cần phải nói cho hai người biết đó là Nam Minh đang giữ chức của Chấn Phong, ngoài ra, số cổ phần của Giang Diệu Minh giúp ông ta đang đứng thứ hai, chỉ sau ông Lân mà thôi."
Chấn Phong cũng đã lường trước được chuyện này, bố anh không biết có còn nghĩ đến công ty không hay muốn dâng hiến cho người khác, nhất quyết không nghe theo ý kiến của người khác, bảo thủ và tự cho rằng quyết định của mình luôn đúng. Anh cáu trong người, anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra. Nếu không đánh bại ông ta trước khi ông ta nắm cổ phiếu nhiều nhất trong hội cổ đông thì cuộc chiến này, phần thắng thuộc về anh sẽ càng mong manh hơn nhiều.
Tiếng chuông điện thoại làm đứt dòng suy nghĩ của ba người. Chấn Phong nhìn lên màn hình, đó là một số điện thoại lạ hoắc. Anh không suy nghĩ nhiều mà lập tức nghe máy. Đầu dây bên kia nói gì đó khiến khuôn mặt Chấn Phong biến sắc, hai người ngồi đối diện cũng căng thẳng theo.
"Không xong rồi, có người thông báo bác Lâm đã gặp tai nạn trong khi trên đường tới sân bay trở về nước. Bác bị thương rất nặng!"
Bác Lâm bị tai nạn xe, chiếc xe gây tai nạn hiện đang bỏ trốn. Cảnh sát kiểm tra trong điện thoại bác có lưu số Chấn Phong ở đầu nên lập tức gọi cho anh. Huy Hoàng nghe xong đôi mắt anh mở lớn, hoàn toàn sốc trước thông tin mà Chấn Phong vừa nói. Cả người anh run rẩy, thật khó chấp nhận được sự thật này. Huy Hoàng nói.
"Bác ấy không có vợ con, ở một mình bên đó không có ai chăm sóc cả. Có lẽ tôi sẽ qua đó một chuyến và thông báo cho bố mẹ tôi biết. Bây giờ công ty giao lại cho cậu, dù biết là đột ngột và khó khăn nhưng mông cậu hãy đảm nhận trách nhiệm này, tôi sẽ nhanh chóng trở về và chỉ đạo từ xa."
Vừa nói Huy Hoàng vừa mặc áo vest vào người. Anh không quên nói với thư ký.
"Alo, đặt cho tôi một chuyến bay nhanh nhất tới Mỹ và một ít đồ cá nhân."
Chấn Phong trong tình thế không thể không nhận lời, anh nói với Huy Hoàng trước khi anh rời đi."Tôi sẽ cố gắng, chuyện này đừng nói với Phương Hân. Hãy thông báo cho tôi tình hình của bác ấy thường xuyên."
Huy Hoàng gật đầu, chào tạm biệt hai người rồi rời đi. Chỗ Chấn Phong cùng bác Lâm dù sao cũng là chỗ quen biết lâu năm, anh luôn coi bác là một người bạn và còn hơn thế nữa. Nghe tin này anh cũng lo lắng, bồn chồn không yên giống như Huy Hoàng, chỉ mong sao bác không bị thương quá nghiêm trọng. Bác còn phải về nước, đang có một người con gái đợi bác an toàn trở về.
***
Phương Hân ngồi ở nhà, mắt cô nháy liên tục. Phương Hân linh cảm có điều gì đó chẳng lành, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Tuy nhiên bản thân cô lại chẳng lý giải được tại sao nên mặc kệ. Đêm qua Chấn Phong không về nhà, nhà rộng nên Phương Thảo đi xuống phòng ngủ cùng Phương Hân. Sáng sớm chị ấy đã đến LK làm việc rồi, căn nhà đã trống trải giờ còn trống trải hơn.
Chấn Phong không để lại lời nhắn gì cả, bạch vô âm tín từ hôm qua đến giờ. Phương Hân hỏi Phương Thảo, chị ấy nói chị ấy cũng không biết lý do là gì. Đang không biết làm gì thì Chấn Phong lái xe về nhà. Cả tối qua anh thức trắng đêm ở công ty xử lý công việc công ty cũng như việc cá nhân nên bây giờ mới về. Cả người anh mệt nhoài, đôi mắt giống mắt gấu trúc vì thức thâu đêm, Phương Hân ra cầm đồ cho anh. Vừa rồi anh có ghé vào tiệm bánh mua cho Phương Hân một chiếc bánh ngọt. Nhà mới nên trong tủ lạnh cũng không có đồ gì nhiều cả.
Nhìn thấy Chấn Phong mệt mỏi, Phương Hân đi lại phòng bếp lấy cho anh cốc nước ấm nhưng Chấn Phong lại gọi cô lại ghế sofa.
"Phương Hân, không cần lấy nước đâu, lại đây anh bảo."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!