CHƯƠNG 24.
Hai người tạm chia tay dì Bích để tới đồn cảnh sát. Trong lòng Phương Hân nôn nóng muốn biết sự thật, Chấn Phong chỉ mong cô đừng quá bất ngờ về hung thủ. Anh lái xe đưa cô tới đó, hai người bước vào bên trong. Chuyện này anh chưa nói với ông bà hay bố mình mà chỉ gọi cho Phương Thảo. Phương Thảo nói lát nữa sẽ tới.
Cảnh sát dẫn hai người tới phòng thẩm vấn, Phương Hân vừa trông thấy hung thủ cô liền đờ người ra, cô không tin vào mắt mình. Hơi thở trở nên lạc nhịp, Phương Hân nhớ lại ngày thứ hai sau khi trở về nhà, chính người phụ nữ này là người đã để lại lòng thương cảm cho Phương Hân, nếu biết trước tương lai như thế này, nhất định ngày hôm đó cô đã trở nên máu lạnh mà bảo bà Nhã đuổi chị ta ra khỏi nhà, người phụ nữ này chính là chị giúp việc đánh rơi cốc ngày hôm đó…
Giá như cũng chỉ là giá như, mãi mãi không thể quay trở lại thời khắc đó, bây giờ Phương Hân chỉ có thể tự giày vò bản thân mình.
Cảnh sát đứng bên cạnh, nói với hai người họ.
“Theo như lời khai ban đầu của người phụ nữ tên Lâm Giai này, chị ta đã xuống tay vì ghen ghét bà Bích, tối hôm đó Lâm Giai đã tới phòng của cô Phương Hân để lấy quần áo và mặc, sau đó đi vào phòng và dùng dao đâm vào người bà Bích. Thấy có người lên tầng nên chị ta đã ẩn nấp, sau đó mang bộ quần áo dính máu tới vứt ở nhà kho. Chị ta nói rằng chị ta chỉ phạm tội một mình, hoàn toàn không có ai sai khiến hay đồng bọn, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Chấn Phong và Phương Hân cúi đầu, cảm ơn cảnh sát. Anh cảnh sát đi làm công việc của mình còn hai người đứng đó để nghe cuộc thẩm vấn. Ánh mắt Phương Hân như ngàn viên đạn có thể đâm xuyên lớp kính, tấn công Lâm Giai bất cứ lúc nào. Phương Hân nghe được đoạn chị ta miêu tả đã ra tay với dì Bích như thế nào khiến Phương Hân tức giận đến đỉnh điểm, Chấn Phong ngay lập tức phải kéo Phương Hân ra ngoài, anh sợ cô giận quá rồi lại gây ra chuyện. Phương Hân không nghe lời, anh phải vác cô ra ngoài trước ánh mắt tò mò của mọi người trong đồn cảnh sát.
“Thả em ra, Chấn Phong.”
Chấn Phong mặc kệ lời nói của Phương Hân, phải đưa cô ra ngoài xe rồi anh mới thả cô xuống rồi mở cửa cho cô ngồi vào bên trong. Anh nhanh chóng ngồi vào trong xe.
“Ngồi đây đợi Phương Thảo tới!”
Phương Hân nhìn về phía trước, có một chiếc xe đậu đối diện xe của hai người. Vì quá xa nên cô không thể nhìn rõ người ngồi trong đó nhưng cô lại có cảm giác người trong chiếc xe đó đang quan sát hai người. Cô nhìn Chấn Phong, anh nhún vai rồi ngồi đó nhìn cô. Phương Hân nói lí nhí trong miệng.
“Hôm qua chị Thảo có tới chỗ em ở.”
Chấn Phong vẫn giữ dáng vẻ ấy, nhìn Phương Hân không rời mắt, anh gật đầu.
“Ừ, anh biết, thì làm sao? Hôm qua anh đưa nó tới chỗ em mà.”
“Chị ấy tới nhưng chỉ nói ở đấy vài hôm, còn em hỏi lý do chị chuyển ra khỏi nhà thì chị ấy không nói, chị ấy còn khóc nữa. Vì vậy nên em mới hỏi anh xem chị ấy bị làm sao?”
Chấn Phong không đùa nữa, mặt anh trở nên nghiêm nghị, anh thở dài, hai tay nắm vào vô lăng.
“Không chỉ có nó mà anh cũng sắp chuyển ra ngoài rồi. Bà nội ép nó phải lấy một tên nhà giàu và nó phản đối việc Nam Minh tới J làm việc, cả nhà không ai nghe theo và nó bỏ nhà đi.”
Phương Hân thấy thương Phương Thảo, đêm qua khi thấy Phương Thảo bên ngoài cửa cô vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu và còn cả giật mình vì khuôn mặt với hai vệt đen xì trên bọng mắt của chị. Phương Thảo không trả lời gì khi Phương Hân cố gắng hỏi.
Chấn Phong hỏi Phương Hân, anh thực sự muốn biết tại sao khi đó cô không yêu gì Huy Hoàng nhưng tại sao lại đồng ý cuộc hôn sự đó, tại sao lại không phản kháng giống như Phương Thảo nhưng anh lại không có can đảm hỏi câu đó. Chấn Phong quay mặt nhìn ra bên ngoài, ngoài trời hôm nay đen sầm lại, một ngày đầy u ám. Giống như hiểu được tấm lòng và tâm sự trong lòng Chấn Phong, Phương Hân tự trả lời khi anh còn chưa hỏi.
“Chị Thảo là một người mạnh mẽ, có chính kiến riêng của bản thân, không ai có thể ép chị ấy làm gì cả. Còn em, em yếu đuối và nhu nhược, nhưng nếu không làm theo sự sắp xếp của ông bà về cuộc hôn sự với Huy Hoàng thì nhất định cuộc sống của em sẽ giống như địa ngục. Mười năm qua Mỹ, ai ai nhìn vào cũng nói sang đó có một cuộc sống chanh sả nhưng đó là đối với người khác, với em thì ngày nào cũng đi học dưới sự giám sát của ông bà. Em đi bất cứ đâu cũng có người đi theo. Cho tới một hôm …”
Phương Hân ngập ngừng, cô kéo tay áo của mình lên cao để lộ một vết sẹo dài, loang lổ.
“Em tới sinh nhật bạn hồi lớp mười, vì đi sinh nhật về muộn, lúc đó chắc là hơn mười một giờ gì đó, em đã bị người đó đánh đập, bạo hành và nhốt vào trong một căn phòng cũ kỹ và tồi tàn hơn một ngày trời, không được ăn gì và không được xử lý vết thương. Hôm đó là một ngày tồi tệ, em kiệt quệ còn nghĩ mình sắp được gặp mẹ …”
Nhớ lại đoạn ký ức đầy đau thương đó, Phương Hân lại không kiềm chế được, cô khóc. Người đó là người giám hộ mà bà Nhã đã thuê để trông coi cô ở bên Mỹ, bà ta luôn đi theo phòng trường hợp Phương Hân bỏ trốn. Từ vụ bạo hành đó, Phương Hân không dám làm gì mà chưa có sự cho phép của bà ta, sống khép mình và không chơi bời với ai nữa, hoàn toàn một mình để tránh bị bà ta kiếm cớ bạo hành thêm nữa.
Chấn Phong dang tay ra ôm lấy Phương Hân vào lòng, anh không muốn nghe cô nói thêm nữa bởi vì tim anh đang rất đau. Không biết những năm tháng đó cô phải chịu đựng gì nhưng từ nay về sau, nhất định anh sẽ bảo vệ Phương Hân, dù có quay lưng chống cả thế giới này, anh cũng tình nguyện.
Anh hôn lên vết sẹo này, nếu cô cảm thấy nó xấu hay nó gợi lại ký ức không mấy vui vẻ, anh sẽ đưa cô đi xóa nó.
Phương Hân cảm nhận mùi hương đầy nam tính trên người Chấn Phong cùng vòng tay ấm áp, Phương Hân muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
“Đừng khóc nữa, khóc nhè rất xấu.”
Trong lúc hai người đang ôm nhau thắm thiết thì Phương Thảo đã tới, cô bước vào trong đồn cảnh sát rất nhanh rồi đi ra, khoảng mười phút hơn. Chấn Phong gọi điện bảo cô lại chỗ xe của anh. Chấn Phong lái xe đi nhưng thực ra anh chỉ đi tới chỗ khuất, từ xa quan sát người trên xe đối diện mà vừa nãy anh và Phương Hân đã trông thấy. Phương Thảo mang khuôn mặt phẫn nộ từ trong đồn cảnh sát, ngồi vào trong xe rồi vẫn như vậy. Chấn Phong quay ra sau nhìn, anh nói với Phương Thảo.
“Nhìn người đàn ông đang đeo kính râm bước vào đồn cảnh sát!”
Phương Thảo nhìn theo người đàn ông, mặt không biểu cảm. Cô hỏi lại anh trai.
“Người đó thì sao? Ông ta là chồng người đã giết dì Bích à?”
Chấn Phong lắc đầu.
“Nếu chồng chị ta đi siêu xe xị như vậy thì sao chị ta phải đi làm giúp việc? Nhưng mà cũng có khả năng khác, đó là chị ta tự nguyện làm thế để tiếp cận mục tiêu.”
Chấn Phong nói nhưng hai người con gái trên xe hoàn toàn không hiểu anh nói cái gì cả. Phương Thảo rướn người lên phía trước.
“Anh nói cái gì khó hiểu quá. Giải thích rõ hơn đi.”
Chấn Phong mang điện thoại ra, cho hai người xem ảnh chân dung của Giang Diệu Minh, ngoài hai tấm ảnh về ông ta thì tràn ngập điện thoại của Chấn Phong là ảnh mà anh đã chụp trộm Phương Hân. Anh cũng không ngại ngần gì mà cố tình khoe ra trước mặt. #Nganngan
“Nhìn đi, xem quen không?”
Phương Thảo cố gắng quan sát thật kỹ nhưng không có bất kỳ ít ký ức nào về người đàn ông này, cô lắc đầu. Còn Phương Hân, cô vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông này, cô đã gặp người này khi đang kéo vali về nhà và gặp đám lưu manh. Phương Hân chỉ vào người đàn ông.
“Chính ông ta, em đã gặp ông ta lúc trên đường về nhà hôm mà em về nước!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!