Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất

CHƯƠNG 20.

 

Phương Hân nói rồi bỏ hai người đàn ông đứng ở đó rồi chạy ra ngoài, Huy Hoàng muốn đi theo giữ cô lại nhưng lại bị Chấn Phong cản lại.

 

“Để cho cô ấy có không gian riêng.”

 

Chấn Phong đã cho người theo sát bước chân của cô ấy cũng như căn nhà này nên anh cũng yên tâm phần nào. Anh hy vọng cô không nghĩ quẩn, không tự làm hại bản thân mình.

 

***

 

Chấn Phong ngồi trong phòng, hai chân lười biếng gác lên bàn, cả người ngả ra ghế. Trên bàn, đồ đạc lộn xộn Chấn Phong cũng không buồn xếp chúng ngăn nắp lại nữa. Ánh nắng yếu ớt ở bên ngoài cửa sổ không xuyên được qua lớp kính nhưng vẫn tạo ra không khí nóng nực.

 

Không biết anh nóng hay do thời tiết nữa.

 

Chấn Phong nhìn chiếc điện thoại trên tay, phân vân hồi lâu cuối cùng anh cũng ấn một dãy số và gọi. Sau vài tiếng “tút tút” dài dằng dẵng, Giang Diệu Minh cũng chịu bắt máy.

 

“Chúc mừng cậu, đã có được một số cổ phiếu kha khá, sắp lớn hơn bố cháu rồi!”

 

Không biết đây là lời chúc mừng của Chấn Phong hay lời mỉa mai nữa. Tuy nhiên Giang Diệu Minh không quan tâm cho lắm. Ông ta cười sảng khoái, đây mới chỉ là bước đầu thôi, cuộc vui còn dài.

 

“Thế nào? Cậu của cháu không làm cháu thất vọng chứ? Khi nào cháu mới chịu ra khỏi căn nhà đó?”

 

Chấn Phong tỏ vẻ bận rộn, kể cho Giang Diệu Minh toàn bộ sự việc.

 

“Có lẽ đợt này chưa ra được, cậu à. Cảnh sát vừa thông báo bắt được nghi phạm mới, hình như là giúp việc nhà cháu, lát nữa cháu phải tới đồn cảnh sát mới biết được. Phương Hân thì được thả ra rồi. Cháu tin con bé không phải người làm những chuyện đó. Khi nào cái chết của dì Bích được làm sáng tỏa, cháu sẽ dọn ra.”

 

Chấn Phong không tin anh nói những lời này mà Giang Diệu Minh lại không nổi sóng trong lòng. Giang Diệu Minh nghe xong, cũng không bất ngờ lắm vì những điều này đã nằm trong dự liệu của ông ta. Giang Diệu Minh đáp lời.

 

“Vậy sao? Ta cũng không tin cái Phương Hân lại làm chuyện như vậy, mong là sớm tìm ra hung thủ để bà ấy có thể siêu thoát.”

 

Nghe những lời này Chấn Phong liền cảm thấy kinh tởm trong lòng. Hung thủ lại muốn xót thương cho nạn hay sao? Nếu xót thương thì đã không xuống tay giết hại.
Chấn Phong tắt máy rồi bước ra cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường. Anh trông thấy bóng hình quen thuộc ở phía xa. Phương Hân đứng ở ngoài cổng, không biết đã qua bao lâu rồi. Cô hình như không có ý định đi vào bên trong, cứ đứng ở ngoài cổng lặng lẽ. Chấn Phong lấy điện thoại gọi cho Phương Hân, mắt chăm chú theo dõi cô không rời nửa bước.

 

Phương Hân không bắt máy, cô tắt đi khiến Chấn Phong rơi vào trạng thái có một chút thất vọng. Anh biết cô sẽ không muốn gặp anh mà sao anh lại cố chấp như vậy, cố chấp gọi điện cho cô. Chấn Phong nhìn theo bóng lưng Phương Hân lặng lẽ rời đi, có lẽ khi biết bản thân mình không có bất cứ quan hệ gì với gia đình này cô không muốn làm phiền họ nữa.

 

Phương Hân không biết đi đâu về đâu nữa, cú sốc về chuyện của dì Bích và thân thế của bản thân mình đã khiến cho Phương Hân hoài nghi tất cả mọi người, tất cả mọi thứ. Không nơi nào có thể chấp nhận Phương Hân nữa, cô đi đến công viên ngồi. Ngồi một mình suy nghĩ lại những chuyện đã qua, bản thân cô đã làm những gì mà bây giờ phải chịu quá nhiều tổn thương như vậy. Phương Hân nhìn mọi người ai cũng có đôi, có cặp, có người thân đi cùng mà Phương Hân xót xa cho bản thân. Cô ngồi lặng lẽ như một cái bóng.

 

Phía sau có tiếng gọi, Phương Hân quay đầu lại, trái đất này thật nhỏ bé, dù cô bước đi đâu cũng có thể gặp người quen. Phương Thảo vẫn mặc bộ đồ công sở quen thuộc, có lẽ cô ấy đi làm về là đến đây luôn. Phương Hân nhích qua một bên nhường chỗ cho Phương Thảo ngồi, Phương Thảo ngồi xuống rồi đặt túi xách trên đùi mình. Lời đầu tiên khi ngồi cạnh Phương Hân là lời xin lỗi.

 

“Phương Hân, xin lỗi em. Ngày dì mất, chị đã không thể kiềm chế bản thân mình mà làm ra những hành động đó, chị còn nghĩ rằng em là hung thủ, chị …chị thật sự xin lỗi em!”

 

Phương Hân nhìn Phương Thảo, ánh mắt cô ấy thật sự rất chân thành, không giống như xin lỗi cho xong. Phương Hân cầm tay Phương Thảo, cảm xúc dâng trào.

 

“Không, chị không có lỗi gì cả, nếu là em trong trường hợp đó em cũng sẽ có hành động như chị.”

 

Phương Hân vẫn nắm tay Phương Thảo, cô phóng tầm mắt mình ra xa, nơi hoàng hôn đang rực rỡ phía xa xa. Phương Hân bất chợt hỏi Phương Thảo.

 

“Chị hay tới chỗ này đúng không?”

 

Phương Thảo gật đầu, ngày vui hay ngày buồn, trước khi về nhà cô đều sẽ tới đây ngồi một lúc, những hôm trời mưa cô sẽ không tới mà ngồi lẳng lặng trong xe ngắm mưa rơi.

 

“Những lúc tới đây là những lúc thoải mái nhất. Phương Hân, khi mà em và Huy Hoàng trông thấy chị đi cùng Nam Minh ở nhà hàng, chị thật sự rất ghét em đấy!”

 

Phương Hân thực sự không nhớ nổi chuyện này nữa, cô là người hay quên, cô không để ý nhiều đến thế. Vả lại, Phương Thảo cũng không phải người quá đáng ghét.

 

“Tại sao?”

 

“Tại vì chị không muốn ai trong gia đình và đồng nghiệp biết đến mối quan hệ của mình, thật nực cười phải không, cũng vì cố chấp như vậy mà …”

 

Lời còn chưa nói xong, phía sau lưng hai người con gái có tiếng ồn ào của một đám người. Cả hai cùng đứng dậy và quay đầu lại. Đối với Phương Hân cô không có bất cứ ấn tượng nào với bất cứ người nào trong đám người này cả, nhưng Phương Thảo thì khác, cô nhận ra một người phụ nữ trong số đó, cô là tên là Linh Đan, là vợ sắp cưới của Nam Minh. Những người đàn ông đi bên cạnh giống như xã hội đen hơn là bạn bè, Phương Thảo cảnh giác nhìn họ.

 

Phương Thảo không muốn dây dưa gì với bất kì ai trong số họ, cô cầm tay Phương Hân kéo cô đi nhưng Linh Đan nào để yên cho họ, mục đích chính của cô ta là dằn mặt, là đánh ghen Phương Thảo cơ mà, chưa đạt được mục đích nhất định cô ta sẽ không bỏ qua.

 

“Đứng lại, Phương Thảo, định trốn tránh đến bao giờ nữa?”

 

Linh Đan nheo mắt lại, ghé sát người vào Phương Hân, hình như cô ta đã nhận ra điều gì đó, cô ta nở nụ cười đầy khoái trá, chỉ tay vào người Phương Hân.

 

“Uầy uầy, chuyện gì thế này. Phương Thảo à Phương Thảo, đây chẳng phải là kẻ giết người “nổi tiếng” khắp các mặt báo đây hay sao? Chị chị em em, em thì giết người, chị thì là kẻ thứ cướp chồng của người khác đây mà, nhà thật là có phúc.”

 

Phương Hân không nhịn được, mặc kệ những ánh mắt tò mò của những người xung quanh, cô hất tay mà Linh Đan chỉ trỏ về phía mình, chửi lại.

 

“Này chị gái, không biết thì dựa cột mà nghe nhé, ăn nói linh ta linh tinh, chị nói xem ai cướp chồng ai? Ai giết người? Cẩn thận cái miệng chị đi, ếch chết tại miệng đấy.”

 

Nếu Phương Thảo không cản Phương Hân lại có lẽ giờ này Phương Hân đã khô máu, nhảy bổ vào người Linh Đan rồi. Phương Thảo không giống như hàng ngày, Phương Hân để ý, mỗi khi chị ấy tức giận hoặc Chấn Phong chọc, Phương Thảo sẽ xù lên như một con nhím, sẵn sàng cãi lộn. Nhưng giờ thì khác, nhìn Phương Thảo có vẻ không muốn nói chuyện với Linh Đan, Phương Hân nghĩ rằng, cô thực sự có lỗi với người phụ nữ này nữa.

 

Đám đông ngày càng lớn, họ xúm vào xem cãi nhau. Tất nhiên, Linh Đan không chịu yếu thế, cô lấy ra rất nhiều bức ảnh, ném vào người Phương Hân.

 

“Mở mắt to ra mà nhìn chị gái cô đã quyến rũ đàn ông đã có vợ như thế nào? Tôi mong là cô không biết chuyện này, nếu không người ta sẽ cười vào mặt hai chị em mấy người bao che cho nhau đấy?”

 

Phương Hân nhanh tay đỡ lấy được một bức ảnh, cô nhìn Linh Đan trước mặt rồi nhìn vào bức ảnh, trong bức ảnh là hình ảnh hai người, một nam một nữ đang ôm hôn nhau. Phương Hân nhìn về phía Phương Thảo, ánh mắt Phương Thảo mang theo nhiều tâm trạng, Phương Hân hỏi chị mình.

 

“Chị không làm chuyện này, đúng chứ?”

 

Phương Thảo lắc đầu, phủ định.

 

“Không. chị không làm!”

 

Phương Hân gật đầu, lần này cô sẽ tin Phương Thảo. Phương Hân ném bức ảnh lại cho Linh Đan, sẵn sàng đối chất với cô ta. #Nganngan

 

“Nào, chị nói chị tôi cướp chồng chị, vậy bằng chứng nào khẳng định hai người là vợ chồng?”

 

Linh Đan đã chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng cho tình huống này. Cô ta lấy ra trong túi giấy đăng ký kết hôn, sợ Phương Thảo xé mất nên Linh Đan cầm rồi dơ ra cho hai người con gái xem.

 

“Thế nào, nhìn cho kỹ vào?”

 

Phương Hân chép miệng.

 

“Chị gái, hai người kết hôn vào ngày mười lăm tháng mười, đúng chứ?”

 

“Đúng!”

 

“Tôi thấy trên cái ảnh kia ghi ngày ba mươi tháng tám kìa? Sao chị lại nói chị tôi cướp chồng chị chứ? Có khi lúc ấy anh ta còn chưa quen chị nữa, tốt nhất về hỏi chồng chị nhé, cần thiết ba mặt một lời luôn. Đừng có mà ở đây ăn nói linh tinh.”

 

Linh Đan nào có bỏ qua, cô ta hô hoán với những người xung quanh, mục đích chính là hạ bệ Phương Thảo.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!