Bác Văn cùng nhau trải qua thêm một cái tết nữa. Nhưng cái tết này, thân phận của bọn họ đã khác, đã trở thành vợ chồng. Hai bọn họ vốn không có nhiều thời gian cùng gia đình ăn tết, hết mùng 3 Quân Dao đã bắt đầu chuẩn bị cho sự kiện lễ trao giải vào mùng 10 còn Bác Văn lên kế hoạch cho lần tác chiến sắp tới.
Ngày hôm Bác Văn phải đi trực không về, Quân Dao nhận được cuộc điện thoại từ Bác Thành Trung. Ông nói muốn hẹn cô ra café hai cha con cùng nói chuyện. Quân Dao không lo sợ, nhưng cô nghĩ chắc chắn một điều khi ba chồng gọi ra nói chuyện riêng này hẳn không phải thứ gì tốt đẹp.
Quân Dao sửa soạn chu đáo, quần áo là lượt bắt taxi tới quán cafe mà Bác Thành Trung nói. Ông đã đặt sẵn một phòng riêng, Quân Dao tới chỉ việc lên thẳng đó.
"Con chào ba!"
Thấy cô đứng ngoài cửa, ông gật đầu ý để cô vào.
"Ba, không biết ba gọi con ra đây có chuyện gì muốn nói ạ?"
Cô nhìn ba chồng ngồi đối diện mình. Dù đã ở tuổi trung niên nhưng vẻ bề ngoài cùng khí chất của Bác Thành Trung vô cùng mạnh mẽ, còn hơn cả lứa trẻ. Cũng nhận thấy khí chất của Bác Văn 9 phần là giống cha mình. Ông nhấp nhẹ môi một ngụm trà, còn không quên gọi sẵn cho Quân Dao một cốc nước cam ép.
"Cô đã nói những gì với Như Như? Tại sao bây giờ con bé đều tìm cách trốn tránh tôi, còn nói muốn có cuộc sống bình ổn?"
Ra là chuyện của Đường Bích Như. Hẳn là sau hôm nói chuyện với cô, cô nàng đã nhìn thấu được sự việc nên không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ từ ba chồng đi?
"Ba, con chỉ nói những gì cần phải nói với cô ấy thôi. Con không muốn một cô gái tuổi còn trẻ mà lại làm những chuyện bỉ ổi, xấu xa. Con chỉ giúp cô ấy nhìn được bản chất sự việc, khuyên nhủ cô ấy quay trở về với bản tính lương thiện vốn có."
Nghe Quân Dao nói rành mạch từng câu từng chữ, ngữ điệu vô cùng quật cường cứng rắn. Chính Bác Thành Trung cũng không nghĩ rằng người con dâu ông không thích lại có cá tính mạnh mẽ như vậy, khác hẳn với vẻ bề ngoài của cô.
"Con biết ngay từ đầu ba vốn không thích con. Nhưng con cũng đường đường chính chính được gả vào gia đình mình. Con càng không mong ba lấy một người con gái khác ra để tìm cách chia rẽ vợ chồng con, ba có cảm thấy như vậy là quá đáng với chúng con hay không?"
"Cô đang dạy đời tôi đấy à?"
"Con không dám. Chỉ là cảm thấy cách làm của ba khiến con không phục, một chút cũng không. Con chỉ muốn nói rõ với ba, bất luận có vì lí do gì con cũng không dễ dàng buông tay với Bác Văn, lời này chính con cũng đã từng nói với Đường Bích Như rồi!"
"Tôi cũng không ngờ mồm mép chị ghê vậy. Qủa nhiên là thiên kim tiểu thư duy nhất của Quân Gia, được dạy bảo tốt đến cỡ nào mới có thể đối diện với bề trên mà không hề nao núng?"
Quan Dao không đáp lại ông, cũng không muốn đáp. Bác Thành Trung nói lời nào ra đều với một mục đích công kích Quân Dao tức giận.
"Tôi cần một người con dâu có thể giúp Bác Văn xây dựng Bác Thị đi lên chứ không cần một người quanh năm chỉ viết lách, làm những công việc không đâu. Cô nghĩ cô có thể giúp đỡ được gì cho cái nhà này?"
"Ba chưa thử tin tưởng con, tại sao lại nghĩ con không thể?"
Lần này tới lượt Bác Thành Trung im lặng. Nói là vậy, từ khi biết Quân Dao ông tin chắc cô gái này có thể giúp ích cho Bác Thị nhưng đấy không phải điều ông ta muốn. Ngoài mặt thì nói muốn giúp con trai tìm kiếm một người con dâu giúp đỡ được Bác Thị nhưng sau lưng chỉ muốn tìm một chú bù nhìn, có người con dâu không biết gì như thế ba ông ta sẽ không yên tâm v ề Bác Văn, Bác Thị vẫn là của ông ta mà Đường Bích Như chính là một ví dụ điển hình.
"Quân Dao, cô là một cô gái tốt nên tôi không muốn cô tiêu phí tuổi trẻ của mình bên cạnh một người không xứng."
"..." Cô không hiểu. Tại sao lại có người cha nói con mình không xứng?
"Cô biết lí do tại sao Bác Văn vội vã kết hôn với cô như vậy không? Có phải nó luôn miệng nói vì yêu cô, vì muốn ở bên hay không? Quân Dao, cô lớn rồi, va vấp ngoài xã hội rồi không phải không biết miệng lưỡi của đàn ông như nào. Cô lại dễ dàng tin tưởng một người đàn ông chỉ gặp qua vài lần rồi cứ thế mà kết hôn? Tin tưởng cái mà Bác Văn nói muốn cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ gì đó? Làm gì có chuyện gì đơn giản như thế... Con trai tôi, Bác Văn muốn cưới cô vì trong di chúc ba tôi có viết nếu nó lấy được vợ, sinh được con sẽ trao toàn bộ Bác Thị cho nó quản lý, nó một lòng muốn đối đầu với người cha già này. Thời gian này sức khỏe ông cụ càng yếu nên nó càng phải thúc đẩy quá trình thật nhanh, xong chuyện sẽ lập tức hất văng cô ra. Vậy mới nói suy nghĩ của cô vẫn còn rất đơn giản, sao có thể bì lại được với một người tâm tư sâu hiểm như nó?"
Từ lúc bước ra khỏi quán café trong đầu cô cứ ngẩn ngơ như người trên mây, không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Bác Thành Trung.
Là một người cha nhưng câu nào cũng nói không tốt về con trai, Quân Dao đương nhiên là nghi ngờ. Vậy nhưng cô cũng không thể phủ nhận những điều ông ấy nói ban nãy không hề sai. Bác Văn rất vội cầu hôn cô, anh nói anh gặp cô là muốn ở bên cô, anh cũng nói mình muốn có con với cô, tất cả chỉ là vì mục đích muốn kế thừa gia sản của Bác Thị, có được rồi sẽ đá văng cô sang một bên sao? Quân Dao không muốn nghi ngờ anh nhưng những điều ông ấy nói đã làm cho trái tim cô như bị bóp thắt lại. Trước đây Quân Dao thực sự rất tin tưởng anh, còn bây giờ thì chính cô cũng không biết nữa... Phải chăng cô vốn chưa từng tin tưởng anh như cô nghĩ?
Bác Văn đi trực xong, trở về nhà cũng đã gần 4 giờ sáng. Trong nhà tắt đèn tối ôm, anh nghĩ chắc Quân Dao cũng đã sớm đi ngủ. Cho tới khi bật đèn lên, chính anh còn phải giật mình. Cô ngồi trên sofa ở phòng khách, mái tóc vẫn còn xoăn, quần áo vẫn còn chưa thay, gương mặt cũng chưa lau đi lớp trang điểm, đôi mắt trở nên vô hồn.
Anh ngồi xụp xuống trước mặt cô, lo lắng hỏi chuyện: "Có chuyện gì? Tại sao giờ này em còn chưa đi ngủ, cũng chưa thay đồ? Em ngồi đây từ lúc nào?"
"Từ chiều..."
"Tại sao lại ngồi đây từ chiều? Em gặp chuyện gì?"
Quân Dao chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ của mình, chất giọng khản đặc sau suốt vài tiếng im lặng. Cô hỏi anh, vô cùng nghiêm túc: "Bác Văn, có thật anh cưới em chỉ vì đơn giản muốn ở bên em không... Hay còn vì lí do khác?"
"Tại sao lại hỏi thế?"
"Hôm nay ba gọi em ra. Ông ấy nói hết mọi thứ cho em, bao gồm cả lí do tại sao anh lại gấp gáp cầu hôn em như vậy... Ông ấy nói những lời anh nói với em chỉ là giả, còn nói nếu anh đạt được mục đích rồi sẽ vứt em đi. Em không muốn tin nhưng thực sự tâm trạng của em bây giờ rất tệ, em càng muốn nghe chính miệng anh nói với em..."
Hai bàn tay của Bác Văn nắm chặt thành quyền. Hai hàng lông mày sắc như kiếm nhíu chặt lên, có lẽ chính anh bây giờ cũng cảm thấy khó chịu không kém gi Quân Dao.
"Quân Dao, em nghe anh nói..."
"Em vẫn đang nghe đây. Anh nói đi."
Anh không hề có ý định giấu diếm bởi anh biết nếu còn như vậy sự tin tưởng cô dành cho anh sẽ thành âm vô cùng: "Đúng là ban đầu với anh việc kết hôn là có mục đích riêng. Nhưng tại thời điểm khi anh bắt đầu biết em, suy nghĩ riêng đấy anh hoàn toàn không có nhớ đến. Anh..."