Về tới nhà, Bác Văn mặc kệ Đường Bích Như, hai tay bận rộn đỡ Quân Dao lên tầng 'nghỉ ngơi'.
"Phòng cho khách trên tầng ba. Không có việc gì đừng làm phiền chúng tôi."
Đường Bích Như cắn răng chịu đựng. Có Bác Thành Trung, cô ta chẳng khác nào bà hoàng được cưng phụng. Không có ông cô ta bị hắt hủi không chút thương tiếc. Nhìn Bác Văn đỡ Quân Dao lên phòng ngủ riêng của bọn họ, mãi sau cô ta mới chật vật vác vali lên tầng ba.
Vừa mới đóng cửa phòng lại, Quân Dao đã mạnh mẽ đẩy Bác Văn sang một bên mà chạy lên giường ngồi nghịch điện thoại. Mặt rất chi là khó ở.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Quân Dao, Bác Văn bật cười. Anh nhanh nhanh thay đồ ngủ rồi cũng chạy lên giường ôm Quân Dao vào lòng nhưng lại bị cô hung hăng đạp một cước vào bụng. Bác Văn bị đạp mạnh, khổ sở rên một tiếng.
"Quân Dao, em biết mình vừa làm gì không?"
"Làm gì là làm gì? Anh muốn em nói em làm gì?"
"Em vừa hành hung cảnh sát. Em biết hậu quả của việc hành hung cảnh sát là gì không?"
Không ai trả lời.
"Là..."
Bác Văn chồm lên người Quân Dao. Mặn nồng trao cho cô một nụ hôn dài tới mức khó thở. Quân Dao vẫn đang trong cơn tức, bị anh hôn đến nghẹt thở thì mạnh bạo cắn vào môi khiến môi anh bị chảy máu.
"Biến đi! Đừng có chọc em điên, em không ngại trở thành tội phạm đâu."
"Được rồi, không chọc em nữa. Nói anh nghe, tại sao lại tức giận với anh?"
"Có phải vì Đường Bích Như kia không?"
"Phải thì sao mà không phải thì sao? Anh dỗ em chắc?"
Anh nắm lấy bàn tay cô, để tay cô trong bàn tay to lớn của mình mà xoa xoa nghịch nghịch: "Em là vợ anh, là nữ chủ nhân của Bác Gia, tại sao anh không dỗ em?... Bà xã, khi kết hôn với em là anh đã xác định phần đời còn lại chỉ dành cho em. Đối với người phụ nữ khác hoàn toàn không quan tâm, anh chỉ có hứng thú với vợ anh thôi. Vậy cho nên, đừng giận anh nữa có được không?"
Quân Dao cúi đầu, cô nắm chặt lấy bàn tay Bác Văn lí nhí nói: "Xin lỗi, là em vô duyên vô cớ giận anh. Lần sau em sẽ không như vậy..."
"Em không sai, đừng nói xin lỗi với anh."
Đèn trong phòng bị Bác Văn tắt đi. Trong bóng tối, Quân Dao nằm cạnh anh, cả hai không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Căn phòng im lặng tới mức cô có thể nghe rõ tiếng thở dài của anh. Còn chưa kịp hỏi anh đã tự mình nói trước.
"Quân Dao, em biết anh là cảnh sát đặc nhiệm đúng không?"
"... Vâng?"
"Đã là cảnh sát thì việc đối mặt với rủi ro vẫn luôn có vậy mà anh còn là cảnh sát đặc nhiệm, việc đối mặt với tử thần của anh còn cao hơn gấp nhiều lần bình thường. Khi không rảnh rỗi thì chẳng khác nào nhân viên văn phòng ngày làm việc 8 tiếng rồi về nhà nhưng khi đi làm nhiệm vụ, bước chân vào một trận chiến thật sự, đấy là khi anh phải đối mặt với tình thế 'ngàn cân treo sợi tóc'. Trước khi có em, mỗi khi làm nhiệm vụ đều lo lắng cho mẹ cùng Bác Thanh ở nhà. Sợ rằng nếu mình bỏ mạng, hai người bọn họ sẽ sống như nào..."
"... Bây giờ có vợ rồi. Sau này phải làm nhiệm vụ sẽ còn có thêm một mối quan ngại là em. Nhưng biết phải làm sao bây giờ? Anh đã sẵn sàng bán mình vì sự an toàn của đất nước, của người dân rồi lại vẫn cố chấp muốn được bên em. Quân Dao, nếu lỡ có một ngày nào đấy một bức thư tay anh viết được gửi về cho em, khi ấy hãy bắt đầu một cuộc sống mới và xóa anh ra khỏi kí ức của em nhé...?"
Thanh âm sụt sịt của Quân Dao vang lên, nước mắt cô chảy ròng ròng khi nghe anh nói. Quân Dao không hề thích lấy chồng làm công an hay bộ đội, dù biết ngành nghề nào vẫn có rủi ro nhưng là một công an hay bộ đội lại càng phải đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn. Thời điểm hai người xem mắt, biết anh là một cảnh sát đặc nhiệm, cô vừa ngưỡng mộ cũng vừa lo sợ. Sợ rằng nếu lỡ có ngày hai người yêu nhau, lỡ có ngày anh vì nhiệm vụ mà hi sinh liệu cô phải đối diện với điều đấy như nào. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, quanh đi quẩn lại vẫn là ở bên nhau. Quân Dao nghĩ đây chính là định mệnh rồi.
Cô ôm chặt anh, rúc vào người anh mà nức nở như một đứa trẻ. Bác Văn nghiêng người, tách cô ra khỏi mình, lau đi những dòng nước mắt lòe nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
"Anh nói như vậy, em có làm được không?"
"... Không làm được, em tin anh sẽ luôn thắng trận trở về mà..."
"Quân Dao, không ai nắm tay từ sáng tới tối. Anh muốn em hiểu, nếu điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, em cần phải làm gì." Giọng anh nghiêm nghị hẳn lên, thoạt nghe như muốn giáo huấn cô.
"Em không muốn nói nữa. Em ngủ đây."
Bác Văn bất lực nhìn cục bông tròn nằm trong vòng tay mình. Cho dù bản thân có tài giỏi cỡ nào nhưng chính anh cũng không dám khẳng định sự an nguy của bản thân. Không cần biết trước đây bất cần như nào nhưng giờ có thêm một người bên mình, việc gì hành động cũng đều phải cẩn trọng. Càng không biết sau này có gặp nguy gì hay không nhưng trước mắt, chỉ còn anh vẫn ở đây, anh sẽ không để bất kì một ai có thể bắt nạt được cô vợ nhỏ này.
Những dòng suy nghĩ cứ kéo dài lan man trong đầu anh. Cả đêm đó Bác Văn thức trắng, nhẹ nhàng vỗ về cho người bên cạnh ngủ say.
Cả đêm không chợp mắt, Bác Văn rời giường từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho Quân Dao trước khi đi làm. Hơn một tháng kể từ khi cưới anh, Quân Dao hình thành một thói quen xấu. Nếu không có người bên cạnh ôm mình ngủ cô sẽ tỉnh dậy rất sớm, dường như đã quá quen thuộc với sự hiện diện của anh.
Quân Dao tỉnh dậy, cũng không vội xuống tầng mà làm vệ sinh cá nhân mới ra khỏi phòng. Hương thơm của cháo cá lan tỏa khắp tầng một. Mới bước chân xuống một bậc cầu thang, từ đâu bóng người của Đường Bích Như giống như cơn gió lao vụt qua khiến Quân Dao mém chút nữa ngã lộn nhào.
Cô ta phi xuống tầng, đứng chắn trước mặt Bác Văn trên tay đang cầm một bát cháo mà hớn hở: "Anh, anh thật chu đáo. Còn chuẩn bị bữa sáng cho em nữa!"
Đứng ở cầu thang, Quân Dao không khỏi nhức nhức cái đầu. Đường Bích Như này là ngáo thật hay giả vờ vậy?
Cô bước nhanh xuống tầng 1, tiến đến ngang nhiên cầm bát cháo trên tay Bác Văn. Lại là một nụ cười thương hiệu nhìn Đường Bích Như rồi quay sang 'ngọt ngào' với Bác Văn.
"Là cháo chuẩn bị cho em sao? Ông xã, anh thật tốt!"
"Ừ, mang ra bàn ăn đi."
Anh quay vào bếp, lấy thêm một bát nữa ra. Đường Bích Như sau một phen bẽ mặt nay thấy anh mang ra thêm thì có chút 'thụ sủng nhược kinh'. Cô ta toan đưa tay ra đón lại bị Bác Văn nâng bát cháo lên cao.
"Thật xin lỗi, tôi quên mất có cô ở nhà nên chỉ nấu đủ phần cho hai người. Nếu muốn ăn trong bếp còn nguyên liệu, có thể tự nấu."
Quân Dao ngồi ăn, nghe anh nói không nhịn được cười mà phụt cả cháo ra khỏi miệng. Bác Văn đi lại gần đưa giấy ăn cho cô: "Lớn rồi mà không chú ý ăn uống gì hết!"
Đường Bích Như bị cả hai vợ chồng nhà Quân Dao làm cho bẽ mặt thì tức giận vô cùng. Cô ta hậm hực giậm chân bỏ lên tầng, cũng không thèm ăn sáng luôn. Một tiểu thư được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà giờ phải 'ăn nhờ ở đậu', bị chọc giận không ai bảo vệ mà chỉ biết ngấm ngầm cam chịu.
"Chọc cô ta, không sợ cô ta về mách ba sao?"
Quân Dao nhún vai, điệu bộ vô cùng bất lực: "Mắng thì phải chịu. Em cũng không phải thiên thần tốt bụng đến mức dâng chồng mình cho người khác."
"Tốt lắm. Thôi, anh ăn xong rồi, đi làm trước đây. Ở nhà có chuyện gì thì gọi anh!"
Bác Văn đi làm, cô tiểu thư kia vẫn ở dí trong phòng không chịu ra, Quân Dao cũng lười quan tâm. Dù sao ban nãy chọc giận người ta, không muốn gặp cũng phải. Quân Dao rửa dọn xong thì lên tầng chăm cây. Bình thường nếu bí ý tưởng, mệt mỏi hay muốn thư dãn cô đều tìm đến vườn cây này để bầu bạn.
Thêm một lúc nữa, Đường Bích Nhu bất ngờ xuất hiện ở vườn cây khiến Quân Dao giật mình tim muốn nhảy ra ngoài.: "Làm chị giật mình rồi sao? Thật xin lỗi!"
"Ừ, cô làm gì mà xuất hiện ở đây?"
"Em có chuyện muốn nói với chị..."
Lúc Đường Bích Như tiếp cận Bác Văn, Quân Dao cảm thấy cô ta rất khó ưa. Nhưng lúc chỉ còn hai người, cách nói chuyện nhỏ nhẹ này làm cô cảm thấy hình như cô ta cũng không đáng ghét lắm... Quân Dao cảm thấy mình thật thiếu chứng kiến.
Xuống phòng khách, Quân Dao tự mình pha ra hai tách trà nhài, đưa cho Đường Bích Như một ly.
"Có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Chuyện về em với anh Bác Văn..."