Hôm sau, Bác Văn lái xe đưa mẹ cùng Bác Thanh tới nhà hàng trước giờ hẹn nửa tiếng. Đúng nửa tiếng sau gia đình Quân Dao cũng tới. Vừa mở cửa phòng, Ngọc Trân cùng các con đã vội đứng dậy chào đón gia đình cô.
Bành Nghiên Đình cũng giống như Ngọc Trân, đều là xuất thân từ gia đình gia giáo nên khi gặp nhau cũng rất lịch sự lễ nghi. Ngọc Trân bắt tay Bành Nghiên Đình cùng Quân Trạch, mời họ ngồi xuống mới giải thích:
"Chồng tôi vừa đi công tác cách đây không lâu nên còn chưa về kịp để cùng gia đình anh chị gặp mặt, xin thứ lỗi cho chúng tôi!"
"Không sao không sao, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt mà."
"Vợ tôi nói đúng, sau này làm thông gia còn gặp nhiều!"
Bành Nghiên Đình cùng Ngọc Trân gặp nhau như cá gặp nước, mới biết mà như đã quen lâu, đôi bên ríu rít trò chuyện đủ thứ đề tài trên trời dưới biển còn không quen khen ngợi nhan sắc của nhau trong lúc chờ món ăn lên.
Quân Dao ngồi kế bên Bác Văn, nhân lúc hai mẹ nói chuyện thì nghiêng đầu sang hỏi anh:
"Chú Bác bận việc sao?"
"Ừ, công ty có chút chuyện nên không về kịp."
"Không phải là vì...."
"Không có, em đừng suy nghĩ linh tinh."
Bác Văn xoa đầu Quân Dao. Cảnh tình cảm của đôi chim ri bị Quân Trạch ngồi kế bên bà xã nhìn thấy hết. Ông rất muốn nắm lấy cổ áo Bác Văn mà gào lên: Con gái tôi chăm bẵm yêu thương bao lâu nay, cậu là cái quái gì mà dễ dàng thu phục nó thế???
Nhưng nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ, trước khi đi Quân Trạch bị vợ cùng con gái nhắc nhở nên giữ thái độ hòa bình, tuyệt đối không được lườm nguýt gì Bác Văn, chủ yếu là muốn ông bớt nói lại để cho Bành Nghiên Đình chỉ huy mọi thứ, ông chỉ cần một bên gật đầu đồng ý là được. Nếu cô thấy ông mặt mày cau có liền tức giận với ông, Quân Trạch còn có thể phản kháng sao? Hai đánh một không chột thì cũng què đấy!!!
Thức ăn bày đầy bàn, mọi người vừa cùng nhau ăn vừa nói chuyện rôm rả.
Vẫn cứ là Bành Nghiên Đình khởi xướng trước đi: "Ngọc Trân, con gái chị xinh lắm nha. Em từng xem phim con bé đóng rồi, hay lắm!... Đây cũng là lần đầu dì được gặp người nổi tiếng đấy Bác Thanh, chút nữa cho dì xin chữ kí nha!"
"Dạ, con cảm ơn dì! Dì Đình nhìn trẻ hơn so với tuổi ấy ạ!"
"Con nhỏ này nói chuyện dễ nghe ghê!"
Ngọc Trân nhấp một ngụm nước mới trả lời lại: "Quân Dao cũng xinh đẹp không thua kém diễn viên đâu. Chị nghe Bác Thanh nói Quân Dao rất tận tâm với công việc. Cảm ơn hai người vì đã nuôi dạy được một cô con gái tốt đẹp như vậy, chị cảm thấy mình rất may mắn mới có người con dâu như Quân Dao nha!!"
"Ây, chị khen quá làm em nở mũi rồi nè...'
Theo như hai mẹ bàn luận và được sự đồng ý của mọi người, đám cưới của Quân Dao cùng Bác Văn sẽ được tổ chức vào tháng 10, họ còn 9 tháng để chuẩn bị chu toàn cho đám cưới này. Thời điểm tháng 10 trời cũng rất đẹp, không quá lạnh không quá nóng lại không dễ bị trôi makeup.
Ngày cưới phụ hynh quyết định, tất cả những chuyện còn lại sẽ đều do đôi chim ri tự mình lên kế hoạch.
Bàn chuyện xong xuôi, hai gia đình cùng nhau đứng dậy ra về. Quân Trạch từ đầu tới cuối không tham gia vào chuyện phụ nữ với nhau, chỉ khi quyết ngày cưới ông mới gật đầu đồng ý. Tới khi ra về, Quân Trạch nắm tay vợ quay sang nói với Ngọc Trân:
"Con gái tôi gả vào gia đình chị, mong rằng mọi người có thể đối xử tốt với nó."
"Ông yên tâm, tôi sẽ không phụ con bé đâu. Gả vào nhà tôi tôi sẽ bảo vệ con bé đến cùng!"
"Cảm ơn! Tiện nhờ chị gửi lời hỏi thăm của vợ chồng tôi với Bác Thành Trung."
"Được, tôi sẽ gửi lời hỏi thăm tới anh ấy!"
Quân Dao theo sau Bác Văn đi thanh toán. Trong khi chờ nhân viên tính tiền cô mới nhỏ nhẹ nói với anh:
"Ngày kia em với chị Thanh phải quay lại đoàn phim rồi, anh có thể đưa bọn em đi được không?"
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian quen nhau Quân Dao chủ động nhờ anh một điều gì đó. Dĩ nhiên là Bác Văn không thể từ bỏ được cơ hội hiếm có này, rất vui vẻ mà nhận lời.
Hai người dắt tay nhau ra ngoài, bên ngoài mọi người đã đều đang đứng chờ.
Bành Nghiên Đình ngả vào vai chồng thủ thỉ: "Nhìn xem, tình cảm của bọn nhỏ rất tốt!"
"Hừ!" Quân Trạch chỉ hừ nhẹ coi như không muốn quan tâm đến.
Một bên Ngọc Trân khoác tay con gái nhìn con trai với 'con dâu' nắm tay nhau mà cười khúc khích.
Hai bên tạm biệt nhau rồi ai lên xe nhà nấy quay trở về nhà. Kết thúc một ngày bàn chuyện tương lai.
Quân Dao quay trở về nhà cũng tự mình liên lạc với Mộng Khiết muốn tới thực hiện buổi khám bệnh tiếp theo. Cô muốn kết thúc mọi chuyện trước khi đám cưới diễn ra.
Theo như hẹn, đúng 8 giờ sáng Quân Dao quần áo chỉnh tề tới văn phòng khám bệnh của Mộng Khiết. Hai người cũng không dong dài, Quân Dao tự mình nằm lên ghế bắt đầu nghe theo Mộng Khiết thực hiện thủ pháp thôi miên nhớ lại quá khứ.
Quân Dao men theo dòng hồi tưởng nhớ lại về câu chuyện khi ấy, khi nhớ lại, đối diện với chính nỗi sợ hãi của bản thân. Quân Dao bật mình thức dậy khỏi ác mộng, trên trán đẫm mồ hôi. Mộng Khiết với tay lấy giấy ăn tự mình thấm mồ hôi cho cô.
"Sao rồi? Có thể nói được gì cho tớ không? Nếu cậu căng thẳng quá thì cứ để hôm khác, cũng không vội..."
"Có thể nói. Nhưng cậu có thể lấy giúp mình một cốc nước không? Sau đó tớ sẽ nói..."
"Đợi tớ chút nhé!"
Mộng Khiết nhanh tay nhanh chân chạy ra ngoài, một lúc sau mang về cho Quân Dao một cốc trà thảo mộc ấm nóng. Quân Dao nhận cốc nước, nhấp môi một ngụm rồi từ từ mở miệng:
"Có lẽ đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trôi qua, mình dám nhớ lại nỗi ám ảnh này..."
"Quân Dao, cậu sẽ chiến thắng nỗi sợ nếu cậu dám đối diện với nó!"
"Ừm... Mộng Khiết, cậu biết không? Cách đây 10 năm, mình đã từng bị giở trò đồi bại nhưng cũng may lúc chuẩn bị đến phân đoạn ghê tởm nhất thì ba mẹ mình phát hiện..."
"Thời điểm cậu bị giở trò đồi bại mới vỏn vẹn 17 tuổi?" Vốn tin tức này là vô cùng kinh hoàng nhưng bản thân Mộng Khiết là một bác sĩ tâm lý, cô không muốn tỏ ra quá mức bất ngờ khiến Quân Dao sẽ bị ảnh hưởng.
"Đúng, 17 tuổi từng bị quấy rối. Khi ấy trên đường từ trường về nhà, mình đi qua một khu chợ bỏ hoang. Có lẽ chính mình cũng không ngờ có ngày đó xảy ra, mình bị hắn chặn xe đạp, lôi xềnh xệch vào một căn nhà hoang ngay cạnh đó. Hắn túm rồi giật tóc mình, mặc cho mình khản giọng cầu xin hay phản kháng, mềm mong hay cứng rắn đều không có tác dụng..."
"Không ai nghe thấy cậu hét sao?"
"Sao có thể, là một khu chợ bỏ hoang mà, xung quanh cũng chẳng có nhà dân thì ai có thể nghe mình cầu cứu?"
Càng kể, Quân Dao càng xúc động không tự chủ được mà rơi nước mắt nhưng rất nhanh liền gạt đi mà tiếp tục kể.
"Mình bị hắn hung hăng ném lên giường, một chiếc giường cũ bẩn thỉu, người mình bám bụi cùng với cơn đau nhức ùa tới... Ban đầu thì chỉ là vuốt ve mặt, cổ mình nhưng sau đấy thì là xé toạc áo sơ mi của mình ra, ôm ấp sờ soạng thân thể mình chỉ trừ vị trí nhạy cảm. Nhân lúc hắn không để ý, mình đá hắn rồi toan bỏ chạy nhưng sức mình có thể địch lại được hắn không? Mình lại bị lôi vào, lần này có lẽ là đã thành công chọc giận hắn rồi. Mình bị hắn không thương tiếc làm rách váy, trên người lúc ấy chỉ còn độc một bộ nội y... Lúc đó rằng mình cho rằng đời này đến đây là chấm hết rồi thì..."
"Thì sao?" Chính Mộng Khiết cũng nóng nòng muốn biết diễn biến sau đấy như nào. Muốn nhanh chóng có thể an ủi cho nỗi đau mà Quân Dao phải đối mặt.
Quân Dao ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẫn còn đọng nước, cô mỉm cười rất tươi:
"Thì ba mẹ mình tìm được mình. Có lẽ muộn rồi không thấy mình về nên đi tìm. Họ biết cung đường mình đi học, lúc tới thì thấy xe mình bị bỏ đấy nên lùng xục rồi tìm được mình. Cũng may hắn còn chưa kịp làm điều kinh khủng nhất thì ba mẹ mình đến. Mẹ với ba lấy áo khoác của họ phủ lên che cho mình, ba mình thì lôi hắn ra ngoài đánh một trận thừa sống thiếu chết. Ông dùng mọi quan hệ của mình để khiến hắn phải hưởng cái hạn ở tù lâu nhất có thể. Thời điểm ban đầu mình còn không muốn nhìn thấy mặt ba mình. Sau này đỡ hơn thì không thể gần gũi với đàn ông. Mộng Khiết, cậu biết không, mình thấy mạng mình thật lớn!"
Trong giọng nói của Quân Dao bây giờ không còn chút nào của sự sợ sệt, e dè như thời gian đầu Mộng Khiết mói tiếp nhận khám bệnh cho Quân Dao. Nụ cười trên môi cũng cho thấy Quân Dao hoàn toàn đã chinh phục được bản thân, chiến thắng được nỗi sợ.
Mộng Khiết không muốn nói gì, khi nghe Quân Dao kể câu chuyện của mình cô thực sự rất muốn khóc, tự hỏi nếu lúc ấy ba mẹ Quân Dao không tới đúng lúc liệu cô nàng này còn có phải đối diện với điều gì kinh hoàng nữa? Cô tiến lại gần ôm Quân Dao: "Cậu giỏi lắm, cậu thắng rồi! Sau này sẽ không còn mang danh nghĩa là bệnh nhân của mình nữa rồi!"
Cứ như vậy lúc lâu, Quân Dao cũng cầm túi lên ra về. Trước khi ra về còn ngoảnh đầu lại thông báo với Mộng Khiết: "Lễ cưới được ấn định vào tháng 10. Khi ấy nhớ làm phù dâu cho mình nhé?"
"Đồng ý!"
Quân Dao kể câu chuyện của mình ra Mộng Khiết lại càng rõ hơn nguyên do vì sao Quân Dao dù đã lứn nhưng lại được người nhà bảo vệ cưng chiều đến vậy. Ngoại trừ lí do cô ấy là con một thì chắc có lẽ ba mẹ cô ấy muốn bù đắp nỗi ám ảnh cho con gái.
Thật ra Quân Dao và Mộng Khiết chỉ mới gặp lại nhau có một buổi sau một thời gian dài Quân Dao từ chối tiếp nhận điều trị, sau hôm đó cả hai cũn không gặp lại nhau vì lịch trình làm việc bận rộn của Quân Dao nhưng Mộng Khiết cũng không vì việc hai người không thể gặp mặt nhau mà quên nhắc nhở cô bạn mình ngày ngày phải tự thúc đẩy bản thân. Ngay chính Quân Dao cũng luôn tự nhắc nhở ban thân phải đối diện với sự sợ hãi đó mà cô mới có được ngày hôm nay.