Bữa tiệc kết thúc cũng tối muộn. Bác Thanh vì không muốn bị anh già nhà mình lườm nguýt đã nhanh chân chạy lên ngồi ké xe của Tô Tử Đằng cùng Tô Trục Lâm.
Lúc này trên xe cũng chỉ còn có hai người, chẳng hiểu vì lí gì không khí trong xe lại mang cảm giác lúng túng. Bác Văn lấy từ trong túi bóng ra một lọ men tiêu hóa đưa cho cô.
"Uống đi, ban nãy em ăn no, uống cái này tối sẽ không bị khó chịu."
"Anh mua lúc nào đấy?"
"Lúc mọi người đang dọn, anh chạy vào khu cho thuê đồ mua."
Quân Dao đón lấy chai nước nói cảm ơn anh: "Bác Văn, có chuyện này muốn nói với anh..."
"Hửm?"
Quân Dao thật rất nhức đầu, không biết nên bắt đầu câu chuyện giữa mình với Tô Tử Đằng từ đâu, sợ rằng nói ra anh sẽ tức giận nhưng thà vậy cũng không muốn giấu diếm chuyện gì.
"Chuyện giữa em với Tô Tử Đằng, em đoán anh cũng..."
Bác Văn đưa một ngón tay lên chặn lại đôi môi của cô: "Anh tin tưởng em, anh cũng không quan tâm trước đây em cùng cậu ấy là như nào. Vậy nên mọi chuyện sau này cũng vậy, em không cần phải trình báo với anh từng chi tiết một. Quân Dao, em là bạn gái, sau này là vợ anh chứ không phải cấp dưới của anh!"
Quân Dao lắc đầu: "Không phải em chột dạ nên mới rào trước đón sau, em chỉ muốn thành thật một chút với người bạn đời sau này của em cũng không muốn trong lòng bứt rứt khó chịu vì không nói với anh!"
Xe vẫn băng băng trên đường, trong xe bóng tối cùng sự tĩnh lặng như bao trùm lấy tất cả, chỉ còn nghe rõ được tiếng thở đều đặn cùng tiếng Quân Dao thao thao bất tuyệt.
Tuy rằng trong chuyện tình xưa, Tô Tử Đằng là người cắm cho Quân Dao một chiếc sừng giúp cô cao lên hai mét nhưng qua lời cô kể, một nửa chữ cũng không kể tội Tô Tử Đằng đơn thuần chỉ là hai người không có hợp nên không còn ở bên nhau nữa. Là một cảnh sát, trực giác của anh vô cùng nhạy bén. Đây là lần đầu Bác Văn đưa cô tới giới thiệu với bạn bè nhưng Tô Tử Đằng lại nhận thấy ánh mắt của người bạn mình dành cho Quân Dao là vô cùng thâm tình nên cũng ngờ ngợ được có điều gì không đúng.
"... Em kể hết rồi, anh sẽ không tức giận chứ?"
Bác Văn bật cười, tay trái giữ vô lăng tay phải đưa lên xoa đầu cô.
"Ngốc ạ! Ai cũng có câu chuyện riêng của bản thân trong quá khứ, anh tôn trọng quá khứ của em. Lại nói, nếu như không nhờ cậu ta và em chia tay, anh liệu có thể gặp em ở với tư cách vợ sắp cưới không? Hay là bây giờ em làm 'em dâu' của anh rồi?"
Từng câu từng chữ anh nói ra đều nhẹ bẫng, không có chút nào tức giận hay soi xét. Ở bên anh, cô được là chính mình, được tôn trọng, được quan tâm. Ở bên người đàn ông này, Quân Dao thật sự rất thoải mái.
Bác Văn đưa cô quay trở về nhà an toàn mới lái xe về nhà minh. Lúc anh mới bước chân vào phòng mình, còn chưa kịp thay quần áo đã nhận được tin nhắn từ Tô Tử Đằng.
[Ngày mai đến quán bar cũ, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Đừng gọi thêm Trục Lâm, chỉ tôi và cậu thôi!]
Bác Văn cùng ngầm đoán được điều mà Tô Tử Đằng muốn nói với mình là gì, anh không nhanh cũng chẳng chậm trả lời lại: [Được.]
***
Đúng hẹn, tối hôm sau Bác Văn lững thững tới phòng V.I.P. Tô Tử Đằng đã ngồi sẵn đó chờ, ánh mắt thâm trầm nhìn ly rượu sóng sánh trên tay. Bác Văn cởi bỏ áo khoác, thuận thế ngồi xuống cũng không đụng đến ly rượu được rót sẵn trên bàn.
"Không uống sao?"
"Không, còn lái xe."
"Có chuyện muốn nói với cậu..." Tô Tử Đằng lên tiếng.
Bác Văn cũng không dong dài, anh vào thẳng vấn đề: "Là chuyện tình yêu quá khứ của cậu với Quân Dao nhà tôi?"
Hai chữ 'nhà tôi' được Bác Văn nhấn mạnh như một cách đánh dấu chủ quyền vô cùng lộ liễu, Tô Tử Đằng nghe hai chữ này mà cảm thấy chói tai vô cùng.
"Cô ấy nói cho tôi hết rồi, còn điều gì muốn nói với tôi thì nói thẳng đi."
"...Hóa ra cô ấy bảo sẽ nói với cậu là nói thật... Vậy cậu có biết được nguyên do sao chúng tôi chia tay không?"
Bác Văn không trả lời, Tô Tử Đằng cũng nói tiếp: "Là cô ấy biết ngoài cô ấy ra tôi còn quan hệ với người khác. Tôi đã làm tổn thương cô ấy... Lúc nói chia tay, cô ấy một giọt nước mắt cũng không rơi, lạnh nhạt vô cùng... Khi ấy tôi tự hỏi có phải cô ấy đã hết yêu tôi từ lâu rồi không? Cậu nói xem, có phải không?"
"Đúng là cặn bã. Người như cậu không xứng đáng có được tình yêu từ cô ấy!"
"Đúng! Là tôi thật sự vô cùng cặn bã. Tới khi chia tay rồi tôi mới biết mình dính phải lưới tình của cô ấy rồi, không thể thoát được... Quân Dao ấy à... cô ấy là người con gái cứng rắn nhất tôi từng biết, người muốn quay lại với tôi nhiều chẳng hết cho dù tôi có phản bội họ nhưng chỉ có duy nhất cô ấy là thẳng thừng khước từ tôi! Cũng nhờ cô ấy tôi mới dần học cách thay đổi..."
Bác Văn nhìn chằm chằm vào ly rượu lười nhác đáp lại:
"Tôi tới đây là muốn nghe mục đích chính của cậu, không phải nghe cậu giãi bày tâm tư sâu nặng của mình với 'em dâu tương lai'!"
"Vậy tôi nói thẳng, tôi biết tại sao cậu muốn cưới cô ấy. Con người Quân Dao vốn thích sống yên bình, cô ấy hoàn toàn không thích hợp với gia đình lắm chuyện như nhà cậu. Nhưng hai người vốn quyết định kết hôn rồi... vậy thì mong cậu hãy đối xử với cô ấy thật tốt, cô ấy chịu tổn thương từ tôi là đủ rồi."
"...Nếu cậu tiếp tục làm cô ấy tổn thương nữa tôi cam đoan một lúc nào đây sẽ đem cô ấy rời xa cậu. Bác Văn, tôi còn tình cảm với cô ấy. Cậu đối xử tệ với cô ấy, tôi càng không ngại làm người thứ ba chen chân vào hôn nhân của hai người đâu!"
Những lời này như chọc đến sự kiên nhẫn cuối cùng của Bác Văn. Anh đứng phắt dậy, lôi cổ áo của Tô Tử Đằng cùng đấm lên rồi hung hăng đấm hai phát thật mạnh vào má Tô Tử Đằng khiến anh ta lật hẳn mặt.
Tuy rằng Tô Tử Đằng cũng học võ nhưng Bác Văn là một cảnh sát, thân thủ đương nhiên tốt hơn. Cú đấm này Bác Văn dành cho người bạn thân của mình không chút thương tiếc nào, thậm chí còn có chút mạnh tay hơn khi tập với cấp dưới.
Tô Tử Đằng bị đấm đến ngã sõng soài dưới nền nhà nhưng cũng không đứng dậy để phản kháng lại, anh ta biết mình chẳng có tư cách gì hết. Bác Văn bực tức cầm áo khoác lên, trước khi ra khỏi phòng bao còn không quên nói lại với Tô Tử Đằng:
"Những lời nói đê tiện ban nãy của cậu tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Tốt nhất nên thu lại cái tâm tư chó gặm đấy đi... cậu không có cửa để làm điều đấy đâu!"
Tô Tử Đằng nhìn Bác Văn bỏ đi. Bác Văn nói với anh ta như vậy coi như một lời cảnh cáo, sau này họ vẫn sẽ làm bạn tốt nhưng nếu như anh ta vẫn còn tâm tư với Quân Dao thì Bác Văn sẽ chặt đứt tình bạn này. Cú đấm ban nãy vừa là anh ta đã chọc giận đến Bác Văn cũng như là Bác Văn đang xả giận thay Quân Dao.
Bác Văn quay trở về nhà, trong nhà đã hoàn toàn yên tĩnh, hẳn là mọi người đều đi ngủ hết rồi. Anh muốn đi nghỉ nhưng sự bực tức ban nãy vẫn chưa nguôi ngoai, anh mở máy thấy Quân Dao vẫn còn đang online là lập tức gọi cho cô, anh muốn nghe giọng cô.
"Không làm phiền em chứ?"
"Không đâu, em đang xem lại kịch bản, sau tết liền phải quay trở lại đoàn phim rồi. Anh ngủ muốn vậy?"
"Quân Quân..."
"Dạ?"
Bác Văn rất ít khi gọi Quân Dao là Quân Quân nhưng mỗi lần gọi đều khiến cô không khỏi quắn quéo trong lòng.
"Anh vừa đi gặp Tô Tử Đằng về..." Bác Văn hoàn toàn không có ý định giấu diếm cô, cũng như cô không hề giấu diếm anh.
"Sao cơ? Hai người bọn anh gặp nhau làm gì?"
"Cậu ta nói nguyên do thực sự hai người chia tay là gì, nói với anh cậu ta còn rất nhiều tình cảm với em... Còn có, anh đấm cậu ta 2 cái coi như xả giận thay cho em..."
"... Em còn tình cảm với cậu ta không? Em có giận vì anh đánh cậu ta không?"
Đầu máy bên kia, Bác Văn có thể nghe được tiếng cười nhẹ của Quân Dao: "Anh không bị thương chứ?"
"Cậu ta không có đấm lại anh."
"Vậy thì tốt! Chỉ sợ anh ta đánh lại sẽ làm anh bị thương. À, cũng cảm ơn vì anh thay em xả giận nhé!"
"Quân Dao, trả lời câu hỏi ban nãy của anh đi?"
Quân Dao im lặng một lúc mới đáp lại: "Không, đoạn tình cảm ấy vốn đã kết thúc từ khi em biết em được Tô Tử Đằng cho làm Unicorn rồi! Bác Văn, em đã quyết định ở bên anh thì không có điều gì khiến em thay đổi được hết! Chỉ cần anh đối xử với em tốt một chút, bầu bạn với em, chấp nhận em là một người có bệnh thì em sẽ cùng anh vượt qua khó khăn."
"Ừm... Quân Dao, anh buồn ngủ rồi, em ru cho anh nghe được không?"
"Anh là trẻ con à?"
"Em hát đi..."
Nói anh trẻ con nhưng Quân Dao vẫn hát cho anh nghe. Giọng cô nhẹ nhàng, ấm áp, tiếng hát du dương đưa Bác Văn nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, gọi tên anh cũng không thấy trả lời Quân Dao mới cúp máy.
"Bác Văn, ngủ ngon nhé!"