Sau hai ngày ra mắt, Quân Dao cùng Bác Văn cũng không có gặp mặt nhau nữa mà ở nhà giúp đỡ ba mẹ chuẩn bị đón tết.
30 tết, tất cả mọi thứ trong nhà đều đã được lo chu toàn, chỉ còn đợi một bữa cơm tất niên tạm biệt một năm cũ đã qua. Quân Dao đứng bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Đã là cuối tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết cũng rơi trắng xóa cả một bầu trời. Thậm chí còn có những chiếc xe bị tuyết phủ kín. Không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
"Quân Dao, vào ăn thôi con!"
'Dạ, mẹ."
Cô xoay người quay vào phòng bếp. Trên bàn ăn là một bàn tiệc cuối năm thinh soạn do một tay ba Trạch đạo diễn hết, hai mẹ con cô vốn chỉ đứng ngoài nhìn. Tuy rằng nhà chỉ có độc ba người nhưng ba Trạch vốn rất thích cầu kì, mỗi dịp tết lễ đều làm một bàn thức ăn rất to.
Quân Trạch múc cho Bành Nghiên Đình một bát canh sủi cảo rồi lại múc tiếp cho con gái một bát. Quân Dao múc một muỗng ăn thử, ăn xong liền giơ ngón tay cái về phía ông.
"Ba, tay nghề của ba là đỉnh nhất!"
Quân Trạch được con gái khen thì nở mũi, ông tự hào khoe khoang: "Chứ gì nữa, ngày xưa cũng nhờ tài năng bếp núc này mà mới tán được mẹ con đấy."
"Thật hả mẹ?"
"Đừng có nghe ông ấy xì xào. Nấu ăn cũng được thôi, chủ yếu là ông ấy dai như đỉa... mẹ cũng đành cho người ta một cơ hội."
"Bà xã, em nên nói thật! Rõ là lúc đó em nói em chấp nhận quen anh đầu tiên là vì anh đẹp trai, sau là vì anh nấu ăn ngon mà?!"
Hai vợ chồng cứ thế bát nháo một hồi, Quân Dao nhìn bọn họ cãi cọ mà trong lòng rất vui vẻ, tuy họ đã cưới nhau hơn 30 năm nhưng tình yêu mà ba mẹ dành cho nhau vẫn như thuở ban đầu, cô thật sự rất ngưỡng mộ.
Nhưng nhìn họ như vậy cô lại chợt nhớ ra, có lẽ năm sau sẽ không còn một nhà ba người quây quần như vậy nữa rồi...
Bên nhà Bác Văn, ba mẹ con anh cũng đang ăn tất niên. Không có sự xuât hiện của Bác Thành Trung, ông ta đã không còn ăn tết với gia đình từ lâu rồi... mà vốn cũng không còn coi đây là gia đình.
"Tiểu Thanh, con làm chung đoàn phim với Quân Dao sao? Hai đứa cùng nhau làm việc hòa hợp chứ?"
"Vâng, rất tốt nha. Em ấy rất được lòng mọi người, khi làm việc lại vô cùng nghiêm khắc. Tuổi em ấy so với con còn kém 2 tuổi nhưng kinh nghiệm lại rất nhiều, cùng làm việc con tiếp thu được rất nhiều điều đó! Lại nói, làm biên kịch thật phí hoài nhan sắc ấy mà..."
"Tốt, tốt lắm! Mẹ cũng rất thích cô bé này, tính cách ôn hòa lại đáng yêu."
"Con cũng thấy vậy!" Bác Văn đang ăn, nghe mẹ nói vậy cũng lên tiếng đồng tình.
Tuy anh đối với Quân Dao không phải nhất kiến chung tình nhưng đúng như trước đây anh nói với cô, lần đầu gặp đã muốn ở bên rồi. Lại nói lâu ngày chung đụng, ít nhiều anh cũng dần có thêm tình cảm với cô. Bác Văn nghĩ nếu giờ chưa có tình cảm, sau này cưới nhau về có thể cùng nhau bồi đắp.
Ăn cơm xong, anh cùng em gái ngồi xem Xuân Vãn. Bà Ngọc Trân sau bữa cơm đã lên tầng nghỉ ngơi sớm, sức khỏe bà vốn không tốt, dạo gần đây nhiệt độ xuống nên càng dễ mệt mỏi hơn.
Bác Văn nhìn đồng hồ, còn hơn nửa tiếng nữa là tới năm mới, anh lên tầng thay quần áo. Lúc xuống tầng đã thay đi bộ đồ ngủ ở nhà bằng áo hoodie đỏ đất mà trước đây Quân Dao từng mua cho anh mặc cùng một chiếc quần bò.
"Ủa ủa, anh đi đâu vậy?"
"Ra ngoài."
"Đi gặp baby Quân Dao hã? Lại còn ăn mặc kiểu gì kia? Hoodie quần bò? Bình thường anh có mặc như này đâu?"
"Em hỏi nhiều để làm gì?"
Bác Thanh đút nốt nửa miếng táo đang cắn dở vào miệng rồi chạy lại, chìa tay trước mặt Bác Văn cười hề hề.
"?"
"Anh trai yêu dấu à, mau lì xì em đii!!! Mau mừng em sắp bước sang tuổi mới nào!"
"À... Mừng em bước sang tuổi 29, già đi một tuổi?"
Bác Văn hào phóng, anh lấy ra từ trong túi áo một bao lì xì đỏ chót còn tương đối nặng cho Bác Thanh, trước khi đi còn không quên cười đểu em gái một cái. Tới khi Bác Văn đã khởi động xe đi rồi, cô nàng mới hoàn hồn nhìn bao lì xì trên tay: "Lão già kiaaaaaaaaaaa!!!!"
Anh lái xe tới nhà cô, lúc này cũng chỉ còn cách giao thừa chừng 10 phút. Anh ngồi trong xe cũng không vội gọi cô ra ngay, muốn để cô đón giao thừa bên gia đình trước.
Năm... Bốn... Ba... Hai... Một... Happy New Year!!!
"Ba, mẹ chúc hai người một năm mới vui vẻ!"
"Dao Dao của ba cũng vậy nhé!"
Quân Trạch cầm ra một bao lì xì đưa cho Quân Dao. Một bên Nghiên Đình cũng đưa cô một bao lì xì nữa rồi không khỏi thở dài: "Haiz, chả mấy mà con gái cũng đi lấy chồng đâu..."
"Mẹ à, con có đi lấy chồng cũng thì ngày nào cũng sẽ dành thời gian về chơi với hai người mà. Không lo không lo!"
Quân Trạch đánh nhẹ vào gáy cô: "Con nhỏ này, giọng điệu đấy là cái kiểu gì thế?? Muốn bỏ bọn ta đi lấy chồng rồi chứ gì?"
Ông lại tiếp tục những câu thở ngắn than dài đầy bi ai: "Ôi, con gái tôi lớn rồi, muốn đi lấy chồng rời bỏ chúng tôi rồi...". Mẹ Đình thấy chồng quá lắm lời, không nói không rằng lôi xềnh xệch ông lên lầu nghỉ ngơi.
Quân Dao mở máy, cô nhớ ra mình còn chưa chúc mừng năm mới với anh, còn định nhắn cho anh cái tin thì anh gọi tới: "Quân Dao à..."
"Bác Văn, năm mới vui vẻ!"
"... Em mở cửa đi, anh đang ở ngoài."
Anh đang ở ngoài sao?
Quân Dao nhanh chóng khoác tạm một chiếc áo bông treo sẵn ở móc rồi chạy ra ngoài mở cửa. Bên ngoài Bác Văn đã đứng đó, anh mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ rất hợp với không khí tết... hình như là chiếc áo cô mua cho. Hình như chưa bao giờ anh mặc như vậy...
Bác Vắn thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên cô đã đứng đó. Nhìn người con gái đứng trước mặt mình, anh mỉm cười yêu chiều: "Quân Quân, năm mới vui vẻ!"
Chưa đợi cô đáp lại, anh quay vào xe lấy đồ. Vài giây sau quay lại đưa cho cô một phong bao.
"Gì đây?"
"Lì xì em."
"Ồ..."
Phong bao này rất nhẹ, nhẹ hơn cả chữ 'nhẹ' nữa. Quân Dao nghĩ mẩm trong đầu chẳng nhẽ người nhà giàu lại keo kiệt đến thế sao?
Nhưng tới khi cô đổ ra, thứ từ phong bao rơi ra không phải là tiền mà lại là một chiếc nhẫn. Trong lúc cô vẫn còn ngây ngốc vì 'tiền' lì xì này, Bác Văn đã tự mình cầm lấy chiếc nhẫn đang yên vị trên tay cô rồi quỳ xuống:
"Quân Dao, em có bằng lòng gả cho anh không?"
"Hả?"
Bác Văn kiên nhẫn một lần nữa lặp lại câu nói ấy: "Em có bằng lòng gả cho anh không?"
"Không phải anh cầu hôn rồi à?" Quân Dao vẫn ngây ngô nhìn anh.
"Không phải, đấy là hỏi ý kiến em. Bây giờ mới chính thức cầu hôn... Vậy em...."
"Nè!"
Quân Dao giơ bàn tay thon dài trắng nõn của mình ra trước mặt Bác Văn. Cô không trả lời mà trực tiếp đưa tay mình để anh đeo nhẫn lên. Bác Văn cũng rất phối hợp, anh đeo lên ngón tay giữa của cô một chiếc nhẫn có viên kim cương trắng nhỏ xinh, vô cùng hợp với tay cô.
"Cảm ơn em!"
Hai người không nói gì nữa, Quân Dao ngắm nhìn chiếc nhẫn nhỏ xinh tinh tế kia yên vị trên ngón giữa, trong lòng chợt có một tia ấm áp.
Cô bước xuống một bậc thang, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng đan vào bàn tay to lớn ấm áp kia. Cả hai im lặng không nói gì, lặng lẽ cùng nhau ngắm màn pháo hoa đón chào năm mới vẫn còn chưa dứt trên bầu trời đêm.