Hai tuần sau. Vụ án cố ý giết người của Tần Hữu được đưa ra ngoài ánh sáng.
Tống Cẩm Đan đoán chắc hắn sẽ tìm luật sư để bào chữa nhưng cô cũng sẽ không lương tay. Phó Tử Sâm đã giúp cô tìm đến luật sư Đinh, ông ấy là một luật sư có tiếng, cũng có thể nói là giỏi nhất trong nước. Những vụ án mà ông ấy bào chữa chưa từng có tỉ lệ thua.
Chính vì vậy, có tiền cũng chưa chắc đã mời được.
Nhưng Phó Tử Sâm đã làm được. Anh đã mời được luật sư Đinh đến đây.
Trước khi phiên tòa bắt đầu, một đám phóng viên đã đến đây săn tin. Bọn họ điên cuồng chụp ảnh khi thấy Tần Hữu mặc áo tù, tay bị còng đưa vào bên trong.
"Hoá ra đây đều là thông tin đúng! Anh Tần, anh có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi không?"
Những đám nhà báo xô lấn, chen đẩy nhau chỉ để được lên chụp hình. Nhưng rất nhanh, cảnh sát đã đến để dẹp loạn trước toà án.
Cô ăn mặc kín mít bước xuống xe, khi cô đi ngang qua đám người cũng đã có kẻ nhà báo nhận ra. Hắn hét lớn: "Là Tống tổng của Tống thị sao?"
Cô kéo vành mũ thấp thêm chút nữa để che đi gương mặt.
Theo sau cô là Sở Chi Lăng. Hôm nay bà ta đến đây chỉ có một mình, thoáng qua cũng thấy được bà ta ngày càng xuống sắc, tiều tụy, những bước đi có phần loạng choạng.
Bà ta vẫn chưa nói chuyện này cho Tần Hành biết, nếu như ông ta biết có lẽ bệnh sẽ ngày càng nặng thêm. Mọi chuyện lớn nhỏ đều do một tay bà ta thu xếp.
"Là phu nhân Tần kìa!"
Phiên toà được bắt đầu. Mời đến đây trong hôm nay chỉ có những người liên quan, những người ngoài như cánh nhà báo thì một kẻ cũng không được cho vào.
Luật sư Triệu khi đối đầu với những lý lẽ sắt đá của luật sư Đinh dường như bị yếu thế. Ông ta không thể bào chữa cho Tần Hữu bất kỳ lời gì. Quả nhiên, danh xưng của luật sư giỏi nhất nước chưa bao giờ là nói suông.
Những chứng cứ cố ý gây thương tích, giết người đã nhắm thẳng về phía Tần Hữu.
Người đã hại chết ba cô không phải Tần Hữu, mà hắn đã gián tiếp điều khiển Diệp Ngọc Khanh để tiêm chất độc khiến ba cô mất đi. Nhưng cô ta đã chết nên tội của Tần Hữu chỉ bị quy về chủ mưu giết người.
Án tù của hắn là 10 năm.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng đến như vậy.
Luật sư Đinh đã đưa ra thêm một loạt bằng chứng về việc Tần thị ăn chặn, sử dụng hàng hoá kém chất lượng, trốn thuế, trong đó, hắn còn dính dáng đến việc buôn bán chất cấm.
Toàn bộ tài sản, ngân hàng, doanh nghiệp nhà họ Tần bị phong toả. Cảnh sát bắt đầu tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng hơn nữa.
Phiên toà bị tạm ngưng, chờ tuần sau sẽ tiếp tục xét xử.
Sau khi phiên toà kết thúc, mọi thông tin liên quan cô đều thông qua các trang báo có tiếng và uy tín để viết bài. Cô đã tường thuật lại toàn bộ câu chuyện.
Vụ án nhà họ Tần thật sự quá chấn động, nó còn kịch tính hơn cả một bộ phim drama tình cảm.
Sau khi Sở Chi Lăng biết con trai mình lần này khó thoát thì khóc đến ngất đi! Bà ta được đưa đến bệnh viện.
"Vậy là chúng ta đã bước được hai phần ba quãng đường rồi. Cảm ơn anh." - Cô dang rộng tay chạy vào lòng Phó Tử Sâm, cô ôm chặt lấy anh.
Phó Tử Sâm cũng thuận theo, anh ôm chặt lấy vòng eo cô.
"Không, nên là anh cảm ơn em mới phải!"
"Chờ anh, anh có chút việc quan trọng cần làm!" - Phó Tử Sâm lưu luyến hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi buông tay.
Khi anh ngồi vào trong xe ôtô nhưng vẫn chưa nỡ rời đi! Anh hạ thấp kính xe, vẫy tay gọi Tống Cẩm Đan lại gần. Cô còn tưởng có chuyện gì nên vội chạy lại, cô cúi đầu ghé sát vào cửa kính.
Anh chồm người lên, một tay giữ chặt lấy gáy cô, anh trao cho cô một nụ hôn sâu. Ai nấy đi qua nhìn cảnh tượng này cũng phải đỏ mặt thay cô và anh.
"Anh bị hâm à? Bao nhiêu người còn đang nhìn kìa?"
"Cứ để họ nhìn! Có sao đâu!"
***
Tần Hành đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, ông ta vừa hay được tin Tần Hành đã bị bắt, toàn bộ gia sản, tài chính của nhà họ Tần đã bị phong toả.
Ông ta không kịp để ý đến đứa con trai Tần Hữu kia. Ông ta bất chấp bản thân vẫn còn đang đau ốm, Tần Hành ép trợ lý đưa ông ta về nhà riêng.
"Phải về trước khi cảnh sát đến. Anh lái xe nhanh lên."
"Dạ vâng, thưa ông chủ!"
Tần Hành được trợ lý đưa về nhà riêng, ông ta yêu cầu trợ lý mình phải đứng canh ở tầng một, không được phép để bất kỳ kẻ nào lên tầng hai.
Ông ta mở cửa căn phòng bí mật của mình. Những két sắt tiền của ông ta được mở ra.
"Tiền đâu hết rồi?" - Tần Hành tức giận hét lớn.
Ông ta mở tiếp két sắt thứ hai, thứ ba, đến chiếc két thứ tư mới còn chút tiền. Số tiền đó được ông ta vơ vét nhét đầy vào túi, vàng, kim cương, đá quý được ông ta nhét tất vào.
Chiếc túi quá nặng khiến những bước chân của ông ta thêm nặng nề, muốn đi nhanh cũng không được.
Nhưng ông ta đã chậm một bước.
Cảnh sát đã ập vào nhà, khống chế trợ lý của ông ta.
Tần Hành sợ hãi đến đánh rơi túi đồ.
"Phó Tử Sâm? Là mày!" - Ông ta giật mình khi thấy gương mặt tươi cười của Phó Tử Sâm khi xuất hiện cùng cảnh sát.