Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Hàn Hi Hi đi theo Đàm Thư Mặc ra tính tiền, thấy anh quẹt thẻ xong, ngẩng đầu nhìn mông lung sau đó lại lấy điện thoại ra gọi.Hàn Hi Hi không tiện đi qua, nhưng cũng cố gắng nghe xem anh đang nói cái gì, cuối cùng lúc anh đến gần rồi, cô mới nghe được anh nói, “Qua đường nhớ cẩn thận.”

Hàn Hi Hi phút chốc cảm thấy hoang mang bối rối, cô cùng Đàm Thư Mặc học ở Anh quốc nên từ lâu đã biết tính tình lạnh lùng của anh, cô từng nghe người lớn nói, con cái Đàm gia đều cực kỳ thông minh, lớn lên đều là anh tài xuất chúng. Cô biết anh là người kiêu ngạo, thế nhưng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày nghe anh lại nói năng nhỏ nhẹ, quan tâm con gái như thế.

Hàn Hi Hi đứng cạnh Đàm Thư Mặc, không hề hỏi hay dò xét bất cứ gì, cô là một phụ nữ thông minh, biết rõ nghi ngờ vô căn cứ và đố kị ra mặt chỉ tổ rước lấy nhục, nhưng nhìn anh một tay để trên quầy bar, một tay bỏ vào trong túi quần, vẫn lạnh lùng như thuở nào, nhưng ánh mắt sáng trong đầy ấm áp nhìn dòng xe tấp nập trên đường, người người qua lại đến không chớp mắt của anh khiến lòng cô bồn chồn khó chịu lăn tăn như sóng biển.

Trước đó, Hàn Hi Hi nói mình không có lái xe, Sở Phỉ Phỉ nghe thế liền bảo, “Vừa đúng lúc, chúng tôi cũng đang ở gần đây, qua đón cô luôn.”

Trong lòng nhất thời hồi hộp, cô biết rõ Sở Phỉ Phỉ nói “chúng tôi” tức là có Đàm Thư Mặc trong đó, bình thường anh bận rộn ngất trời, hôm nay lại có thể gặp được anh, cô hăng hái hẳn lên, lấy đồ trang điểm ra lén tô son dặm phấn, còn đi toilet nhiều lần chỉnh lại quần áo, vừa tới giờ tan sở cô liền ôm túi đi vào thang máy ngay, xuống tới sảnh, từ xa nhìn thấy chiếc xe 530LI của anh, cô bẽn lẽn vén tóc, bươc nhỏ đi qua.

Mới vừa lên xe đã nghe Sở Phỉ Phỉ huýt sáo líu lo, cô đánh nhẹ vào vai anh ta một cái, cái người này lại muốn cô khen anh ta tài giỏi đây mà, Đàm Thư Mặc gật đầu chào cô qua kính chiếu hậu, sau đó tiếp tục lái xe, mọi người đã lâu không gặp, lại thêm miệng lưỡi của Sở Phỉ Phỉ, dĩ nhiên bầu không khí không hề tẻ nhạt tí nào, Sở Phỉ Phỉ huyên thuyên, “Người anh em, trong xe có mùi gì vậy? Xe của cậu từ khi nào lại thơm thế hả? Mùi này là mùi nước hoa, khai mau, tối qua đi nơi hoang vu nào dã ngoại vậy hả?”

Hàn Hi Hi biết rõ Sở Phỉ Phỉ hay ăn nói bậy bạ, cô chỉ cười nghe cậu ta đùa giỡn, thế nào cậu ta cũng bị Đàm Thư Mặc trả lời đến cứng họng cho xem, Sở Phỉ Phỉ ngồi phía trước mà cứ cục cựa không yên, anh mở ngăn che phía trước xe, lấy ra một bịch khăn giấy, cũng không biết là nhãn hiệu gì mà rất thơm, thì ra mùi thơm đó phát ra từ bịch khăn giấy này, Sở Phỉ Phỉ hào hứng hô, “Ta nói, quả nhiên là phụ nữ, mà mình không vội đâu, lát nữa ăn cơm từ từ nói cũng được.”

Đàm Thư Mặc đang lái xe, nghiêng đầu nhìn qua, là khăn giấy của Triệu Thuỷ Quang, chắc là bữa nào đó đã để quên trên xe anh, cô bé này dù hay thích đọc sách, xem truyện trên xe lẫn trong văn phòng của anh, nhưng cô rất biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không ném đồ lung tung, gây phiền phức cho anh.

Hàn Hi Hi đang ngồi ở phía sau liền bật dậy, vẻ mặt trắng bệch nhìn chiếc bịch khăn giấy, khăn giấy có hình rất dễ thương, còn có hoa văn nữa, nhất định không phải của Đàm Thư Mặc, hơn nữa khăn giấy còn ngay ở ghế trên kế bên cạnh chỗ ngồi của anh, cô bỗng cau chặt mày.

Hàn Hi Hi ngẫm nghĩ lại tình cảnh lúc nãy càng cảm thấy khả năng theo lời Sở Phỉ Phỉ nói rất lớn, cô nhanh chóng giữ vững tinh thần, muốn xem thử người đó là ai.

Chỉ chốc lát, Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, đi nhanh đến cửa ra vào, Hàn Hi Hi đứng ở một bên nhìn, thấy anh cúi đầu nói chuyện với ai đó, lát sau, xa xa thấy anh nắm tay một người đi tới, lúc tới gần thì mới nhìn rõ hơn, người này hơi thấp so với dáng người cao ráo của Đàm Thư Mặc, cô đã từng gặp cô gái này, cô gái hai mắt tròn to lộ vẻ xấu hổ, cứ cúi thấp đầu mãi, đắn đo mới lúc mới ngẩng đầu lên ngại ngùng cười với cô.

Hàn Hi Hi nhất thời không nhớ ra cô gái này là ai, chỉ là trong tiềm thức lại thấy cô gái này trông rất quen mặt.

Triệu Thuỷ Quang tự nói bản thân sắp tiêu rồi, cứ cho rằng qua chào hỏi Đàm Thư Mặc xong rồi thì có thể đi, ai ngờ anh lại nói, “Vào đây, ngồi nói chuyện với bọn anh, lát nữa anh đưa em về.” Cô chưa kịp nói gì đã đã bị anh kéo vào đây, ngày thứ sáu đẹp đẽ tự dưng mất trắng, hơn nữa cô cũng chẳng giỏi xã giao, đáng thương, thật đáng thương mà.

Đàm Thư Mặc cũng không giới thiệu cho Hàn Hi Hi biết, trực tiếp dẫn Triệu Thuỷ Quang lên lầu, vừa mới mở cửa bước vào thì đã thấy căn phòng đầy người, Triệu Thuỷ Quang run lên bần bật, những người này nhìn rất quen, nhưng cũng không mấy thân quen cho lắm, mà cái người ngồi ngay cửa chính thì lại cực kỳ quen là đằng khác, người đó đang bưng chén sứ màu xanh uống rượu, đôi mắt phượng long lanh, mỉm cười bí hiểm nhìn cô, cô gượng chào, “Chào anh Sở.”

Sở Phỉ Phỉ cười rộ lên, gật đầu chào cô, buông ly xuống rồi nói, “Em Tiểu Quang, lại đây, ngồi đây nè.”

Triệu Thuỷ Quang cởi giày sau đó đi đến bàn ngồi, Đàm Thư Mặc cũng ngồi xuống theo cô, Hàn Hi Hi đi theo vào phòng, im lặng tìm chỗ ngồi, Đàm Thư Mặc chỉ người ngồi kế Sở Phỉ Phỉ, giới thiệu cho Thuỷ Quang, “Người này em gặp rồi, là Tôn Tiện.” Triệu Thuỷ Quang nhìn qua, đúng là anh chàng nho nhã đánh bài với Đàm Thư Mặc lần trước, hô lên, “Anh Tôn.” Tôn Tiện gật đầu cười cười, Đàm Thư Mặc lại chỉ người ngồi bên trái, “Đây là Lâm Hàn.” Triệu Thuỷ Quang kỳ thật cũng không nhớ là ai, nhưng vẫn theo phép mỉm cười nói, “Anh Lâm.”

Đàm Thư Mặc vỗ đầu cô như khẽ dịu dàng vuốt lấy, sau đó kề sát bên cô, nói nhỏ, “Đồ ngốc, không cần phải chào từng người như thế.” Ở đây có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, hơn nữa hơi thở anh phập phồng bên tai, hai tai Triệu Thuỷ Quang bỗng nhiên đỏ lên như nung.

Sở Phỉ Phỉ ngồi gần đó nên nghe được hết tất cả, thiếu chút nữa là phun hết nước ra.

Đàm Thư Mặc cảm thấy buồn cười, lần này không giống lúc chơi mạt chược lần trước, thứ nhất bởi vì anh đã xác định vị trí của cô trong lòng mình, anh mới kiên nhẫn giới thiệu từng người cho cô. Thứ hai, anh cũng không muốn thấy cô mất tự nhiên như thế, nói rõ với mọi người cô chính là bạn gái của Đàm Thư Mặc. Không ngờ cô bé này cứ làm như anh đang giới thiệu với trưởng bối, còn theo quy củ chào từng người, bạn gái Đàm Thư Mặc khi nào lại cần để ý mấy chuyện này!

Đàm Thư Mặc biết cô hảo ngọt, để sẵn mấy dĩa điểm tâm của Nhật trước mặt cô, Triệu Thuỷ Quang cúi đầu ăn, dù sao bọn họ nói chuyện với cô cũng như đàn gảy tay trâu thôi, mà mấy người này đều là người tinh anh tài giỏi, cô đấu không lại đâu, nói cái gì làm cái gì cũng đều bị mọi người nhìn thấu hết, thông minh bù ngu ngốc, nói ít sai ít.

Tất cả mọi người đang ngồi đây chơi thân từ nhỏ đến lớn, cùng nhau xuất ngoại du học, bọn họ làm việc từ Nam chí Bắc, lúc nào rảnh rỗi thì sẽ tụ họp lại với nhau, ai nấy đều hiểu tính tình của Đàm Thư Mặc, anh đã giới thiệu như vậy rồi thì rất nhiên không ai dám trêu chọc cả.

Rượu vào cao hứng, mọi người hô hào, “Thuốc đâu rồi hả?” Tôn Tiện lấy một cái hộp hình đàn violin ra, Triệu Thuỷ Quang ngẩn ngơ không hiểu, không phải nói là muốn hút thuốc sao, cô ló đầu hiếu kỳ nhìn chằm chằm cái hộp đó, Tôn Tiện lấy một bình thuỷ tinh cao chừng một mét từ trong hộp ra, chiếc bình được thiết kế tình xảo và kỳ công với các hoa văn rực rỡ, có hình cái hũ, thân bình còn có một cái ống hút gắn vòi, một người bỏ thuốc lá vào, nước trong bình bắt đầu bốc hơi ngùn ngụt, một mùi hương lan toả khắp căn phòng. Đàm Thư Mặc thấy vẻ mặt hiếu kì của cô, tới gần giải thích, “Cái này gọi là shisha, ở Châu Âu rất chuộng cái này.”

Tôn Tiện cũng hồ hởi nói, “Nè, tới đây thử đi, A Mặc năm trước đi Anh quốc mang về đó.” Trên vòi có để một ống tẩu, Triệu Thuỷ Quang rất hứng thú, cái đó giống y hệt máy đo dung tích phổi hồi nhỏ cô hay thổi!

Đàm Thư Mặc cầm chiếc bình đưa tới gần đôi môi mỏng của mình, híp mắt hút một hơi thật sâu, cổ áo sơ mi để hở có thể nhìn yết hầu của anh động đậy, anh ngửa mặt lên trần từ từ nhả ra những làn khói trắng đi kèm là ánh mắt lim dim như mơ ngủ, cực kỳ gợi cảm, hương thơm ngào ngạt vây quanh người anh khiến lòng người thêm mê say.

Sở Phỉ Phỉ thủng thẳng, “Em Tiểu Quang, thử đi.” Triệu Thuỷ Quang kiên quyết không chịu, nói đùa hoài, thứ này mặc dù mọi người nói không sao, nhưng cũng là thuốc đó, hút vào là sặc chết, Sở Phỉ Phỉ khích lệ cô, “Không có gì đâu, em cũng đủ 18 tuổi rồi, không sao đâu.” Mọi người biết cô mới có mười tám tuổi đều cảm thấy kỳ lạ, con gái thì cứ xì xào bàn tán, không biết Đàm Thư Mặc nghĩ gì lại quen một người nhỏ tuổi như vậy. Đàm Thư Mặc cũng dỗ dành cô, “Không sao đâu, cứ thử đi, cái này không có ni cô tin.” Tôn Tiện nghe thế cũng nói theo, “Thầy Đàm nói đúng đó, cái này là do anh ta năm ngoái đi khắp nước Pháp tìm mua đó, xã hội thượng lưu nước Pháp cũng sợ cái này muốn chết!” Mọi người cười rộ lên, điều đáng kinh ngạc hơn là cô gái này chính là học trò của Đàm Thư Mặc.

Triệu Thuỷ Quang giờ mới chịu hút thử, Đàm Thư Mặc cầm ống tẩu để cô hít một hơi, cô chẳng thấy gì ngon cả, chỉ bị sặc đến tận mũi, nhưng mùi vị đúng thật rất dịu và khoan khoái, không nặng mùi giống như thuốc lá bình thường. Đàm Thư Mặc vỗ vỗ lưng Triệu Thuỷ Quang, sau đó cầm ly nước đưa cho cô uống. Triệu Thuỷ Quang ngó thấy Sở Phỉ Phỉ đang thay ống tẩu khác, thì mới biết ống tẩu có thể thay được, rồi lại hậm hực nhìn Đàm Thư Mặc. Sở Phỉ Phỉ rõ ràng đã hãm hại cô và anh dùng chung một cái ống tẩu, lại còn cười tít mắt thế kia. Khỏi cần nói thì ai cũng biết quan hệ của hai người thân mật đến cỡ nào rồi.

Hàn Hi Hi ngay từ lúc biết tuổi Triệu Thuỷ Quang cứ mải miết suy nghĩ cô bé đó là ai chứ, trong tiếng cười rộn rã của mọi người, cô chẳng thể nào cười nổi, lòng chua xót đau đớn, từ trước đến nay cô đều cho rằng Triệu Thuỷ Quang không hề cùng cấp bậc với mình, cũng chẳng thể nào sánh bằng mình cả, nếu như Đàm Thư Mặc dẫn tới là một phụ nữ xinh đẹp khí chất hơn người thì tốt rồi, nhưng người đàn ông cô mong nhớ ngày đêm lại bị một con bé cướp mất thì làm sao cô phục được?

Cô không biết rằng bất cứ người phụ nữ nào khi nói chuyện với bạn gái của người mình yêu thầm, ngoài miệng thì khách sáo, nhưng trong lòng lại cho rằng cô ta chẳng hề bằng mình, thậm chí còn miệt thị người đó trong lòng, cho dù đối phương là một cô gái mạnh mẽ hay tài giỏi thì cũng sẽ cố moi móc điều gì đó để bêu xấu, sau đó sẽ tự hỏi bản thân: tại sao một người đàn ông tốt như thế cuối cùng lại rơi vào tay kẻ khác?

Thực tế hai cô gái trong trường hợp này vĩnh viễn không thể kết thân hay gần gũi với nhau, cứ nhận xét đối phương tốt cái này không tốt cái kia, nhưng bất luận thế nào thì cũng chỉ là lời nhận xét phiến diện mà thôi.

Ưu điểm của em, anh không hề hiểu được, cô ấy tốt ở điểm nào, em chẳng thấy đâu cả. Em làm đủ mọi cách để cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, cũng chỉ bởi vì quá yêu anh.

Đã qua thật lâu, mọi người uống rượu rất vui vẻ, mùi thuốc lá dày đặc, đàn ông ngồi một bên, con gái ngồi một bên nói tán dóc, Đàm Thư Mặc kéo cửa ra ngoài nhận điện thoại, Triệu Thuỷ Quang đành phải cầm chén trà uống, quả nhiên chuyện muốn đến rốt cục cũng đã đến.

Cô gái ngồi kế bên nói, “Em thực sự là học trò của Đàm Thư Mặc hả? Em học đại học J à?”

Triệu Thuỷ Quang gật đầu nói “Vâng”.

Cô gái lại tiếp tục nói, “Lúc mình là học trò sao lại không gặp được thầy giáo mẫu mực như thế hả!” Đôi mắt đen huyền cứ chớp chớp mắt liên tục.

Cô gái thứ hai xen vào, “Thôi đi, bạn không thấy lần trước Tôn Tiện cũng dẫn theo bạn gái, lần này chẳng thấy đâu nữa hả, bạn cũng biết quá rõ đám bọn họ rồi còn gì.” Vừa nói lại vừa liếc liếc Triệu Thuỷ Quang.

Triệu Thuỷ Quang tiếp tục uống nước, mặc niệm: tôi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe!

Hàn Hi Hi nói, “Thư Mặc không phải là người như thế, mình và anh ấy học chung với nhiều năm như vậy mà không biết sao, đừng suy nghĩ nhiều quá!” Cô nhìn Triệu Thuỷ Quang cười cười.

Triệu Thuỷ Quang đã hiểu thế nào gọi là ăn nói chua ngoa, đám con gái này đúng thiệt là ăn nói rất chua ngoa!

Người ta nói để cô yên bụng, người ta cũng biết nói là người ta và người ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi.

Bực bội hết sức, cô buông ly xuống, thủng thẳng, “Không cần phải nói với em, em không là gì của anh ấy cả.” Mấy cô gái kia thoáng sửng sờ, đúng là chưa từng thấy bất cứ cô gái nào từ chối Đàm Thư Mặc, hơn nữa còn nói thẳng thắn đến như thế!

Có người đột nhiên nhìn ra cửa, không nói thêm câu nào, cả căn phòng bỗng im phăng phắc.

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu lên thấy Đàm Thư Mặc đút tay vào túi quần đứng ở ngay cửa, ánh mắt lạnh lùng lại có chút tức giận, cô thực rất sợ hãi, rụt rè, co người lại, mà Đàm Thư Mặc đang nổi giận, bước hai bước nắm lấy cổ tay của cô, kéo lên, rồi nói, “Chúng tôi đi trước.” Cũng không quay đầu lại đã kéo cô đi ra ngoài.

Triệu Thuỷ Quang nào dám lên tiếng, bị anh kéo đến góc khuất ở hành lang, Đàm Thư Mặc lúc này còn doạ người hơn cả hồi nãy nữa, ánh mắt lạnh tanh, khoé miệng mân lên, cô mới hiểu lúc nãy là anh giữ thể diện cho mình!

Triệu Thuỷ Quang bị ép sát vách tường, trời đã vào hạ, nhưng vách tường không hiểu sao lại lạnh như băng.

Đôi mắt Đàm Thư Mặc tràn ngập lửa giận, anh véo cằm Triệu Thuỷ Quang hỏi cô, “Lặp lại lần nữa, anh là gì của em!”

Cô chưa từng thấy anh như thế, lí nhí nói, “Thầy Đàm.”

Lời chưa nói hết, nụ hôn của anh đã chiếm lấy môi cô, một nụ hôn mạnh mẽ ngất ngây, chiếc lưỡi ngọ nguậy mãnh liệt như trừng phạt, lửa tình hừng hực, Triệu Thuỷ Quang cho tới bây giờ chưa từng trải qua một nụ hôn như vậy, sợ đến nỗi không dám động đậy, hai mắt chỉ có thể từ từ nhắm lại, đầu lưỡi như thiêu như đốt, cái gì cũng không nghe được, chỉ thấy lòng mình rộn rạo, tiếng tim đập thình thịch thật to, chấn động cả lỗ tai.

Chính cô cũng biết qua bao lâu anh mới kéo ra khoảng cách, cúi đầu xuống khẽ liếm vành tai cô, hà hơi, lại hỏi cô, “Triệu Thuỷ Quang, anh là ai?”

Triệu Thuỷ Quang chỉ nghe được mùi hương thoang thoảng trên người Đàm Thư Mặc, trong miệng thanh thanh mùi rượu trái cây ngọt lịm làm cô lâng lâng như say rượu, từ từ thấm vào tận tim gan, trí óc càng thêm mơ hồ.

Ngày mùa hè nên quần áo đều rất mỏng manh, tay hai người quấn quýt vào nhau như thể sắp bốc lửa cháy rần rật.

Quần áo mùa hè của con gái lại ngắn, bàn tay nóng hổi của anh dính sát quần áo cô, từ từ tiến vào, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào cái eo thon tinh tế kia, dọc theo đường cong mĩ miều mà đi lên, ngón tay thon dài nóng như lửa như muốn đốt cháy làn da nhạy cảm của cô thiếu nữ, ngọn lửa lan toả khắp cơ thể như sắp nổ tung.

Chiếc lưỡi linh hoạt của anh quét quanh vành tai cô, giọng nói trầm bổng gợi cảm vô cùng, “Anh là gì của em, hả?”

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy cơ thể này không còn là của mình nữa, mơ mơ màng màng, nhỏ giọng nói, “Ông xã.”

Động tác của Đàm Thư Mặc dừng lại, thu tay về, vỗ trán, dựa vào tường ôm bụng cười sặc sụa.

Triệu Thuỷ Quang giờ mới phát giác mình đã nói gì, cô hối hận không thể một tay giết chết mình cho rồi, ở trường học, việc học trò xưng ông xã bà xã là chuyện rất bình thường, ở trong phòng ký túc xá của cô cũng hay bảo với nhau: ông xã hôm nay làm gì, đi đâu. Triệu Thuỷ Quang cũng không suy nghĩ nhiều, vô thức nói ra, cẩn thận ngẫm lại thì ở phương diện của Đàm Thư Mặc nghe thì lại mang một ý nghĩa khác, “ông xã” này và “ông xã” kia có gì khác biệt thì cô không rõ lắm, nhưng tóm lại là khác nhau. Cô muốn đập đầu vào tường cho xong!

Đàm Thư Mặc cũng biết từ này là từ phổ biến trong giới học trò, anh vốn không phải giận cô nói “không là gì của anh”, anh cũng hiểu Triệu Thuỷ Quang là người thế nào, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì thì cô mới nói như vậy, nhưng cô bé này lại cố tình kéo xa khoảng cách giữa anh và cô khiến anh rất tức tối, anh biết rõ cô có lẽ không phải cố tình, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy anh và cô cũng có khoảng cách, cứ nghĩ đến điều này lại khiến anh giận điên lên. Bức cô nói ra chỉ vì muốn cô phải chuẩn bị, muốn cô phải ý thức được điều này, không ngờ rằng hiệu quả lại tốt đến thế!

Anh duỗi tay ra nắm lấy tay cô, nỗi hân hoan vui sướng trong lòng đã xua tan đi giá lạnh ngày đông lúc nãy, trìu mến nói, “Lặp lại lần nữa đi!”

Cô lại xấu hổ thẹn thùng, vùi mặt vào ngực anh, không thèm trả lời.

Hàn Hi Hi chạy ra tới lại phát hiện ở góc khuất ngay hành lang, có một người đàn ông đang ôm một cô gái trong lòng, ánh mắt nồng nàn yêu thương, miệng tươi cười vui vẻ, đến tận bây giờ cô cũng chưa từng thấy một người đàn ông kiêu ngạo lại có thể cười hạnh phúc đến thế.

Đúng vậy, đây chính là lời thật lòng của Hàn Hi Hi, cô quen anh đã biết bao nhiêu năm, cô hiểu rõ anh, nhưng trước đến nay chưa từng thấy anh cười dịu dàng đến vậy, hai người đứng ở nơi đó, ôm nhau sít sao, như thế trên đời này chỉ còn mỗi họ mà thôi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!