Nghe tiếng chuông điện thoại quản gia tức tốc đi đến, vừa nhấc máy giọng nói nghiêm nghị, âm trầm của Nghiêm Nhất Phàm liền truyền đến
" Vẫn chưa chịu ăn uống gì sao? "
Cả ngày ở công ty Nghiêm Nhất Phàm người luôn chú trọng công việc, hôm nay lại hoàn toàn không thể nào tập trung. Tất cả tâm trí đều đặt hết lên người Yến Thư, tức giận cô không nghe lời, lại lo lắng cô cả cả ngày không ăn uống sẽ ảnh hưởng sức khỏe, chỉ chờ nhận được một một cuộc gọi nhận lỗi của cô sẽ liền tha thứ, kết quả đợi đến sốt ruột vẫn chưa thấy động tĩnh gì
" Đúng vậy, không những không ăn lại còn muốn ở một mình " quản gia lo lắng nói
" Tôi biết rồi "
Nghiêm Nhất Phàm tâm trạng không vui, nghe quản gia nói lại càng trở nên phiền não hơn, buổi chiều hôm đó LLC đã có một cuộc họp chẳng khác gì ở dưới địa ngục, âm thanh chết chốc vang vọng khắp nơi, nhân viên đều thầm trách không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào, to gan gây chuyện với boss của họ, để xảy ra sự việc như vậy
[ 18 giờ tối Nghiêm Thành ]
Tiếng động cơ xe thể thao vang lên từ xa, vệ sĩ chia làm 2 hàng mở cửa, quản gia cũng đi đến chào đón anh. Bước vào nhà bỏ ngoài tai lời nói của người xung quanh đã chạy lên phòng tìm Yến Thư trước, mở cửa ra cô vẫn là giữ nguyên tư thế lúc sáng, không hề xê dịch, dưới chân còn được băng bó, anh nhíu mày đi đến ngồi xuống bên cạnh cô
" Chân làm sao lại bị thương? "
Lâm Yến Thư không có ý định trả lời, Nghiêm Nhất Phàm cũng chưa kịp tức giận, quản gia đã nhanh chống lên trước gỡ rối
" À..xin lỗi cậu chủ là do tôi sơ ý làm cô chủ bị thương"
" Không phải là do tôi tự mình làm vỡ bình thủy tinh nên mới như vậy "
Yến Thư sợ quản gia vì mình mà bị trách phạt liền nhanh chống giải thích
" Lâm Yến Thư em còn là đứa trẻ 3 tuổi sao?"
Nghiêm Nhất Phàm là đang lo lắng cho cô, nhưng vẫn là không muốn thể hiện ra mặt
" Quản gia Lưu dì ra ngoài trước đi, ở đây cứ để tôi là được"
Quản gia hiểu ý gật đầu đồng ý bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại Nghiêm Nhất Phàm liền thay đổi thái độ
" Cả ngày trong phòng, đã biết lỗi chưa? "
Vốn cũng chẳng mong chờ câu trả lời vừa ý, Nghiêm Nhất Phàm đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị cô chọc giận
Lâm Yến Thư trong lòng không khuất phục nhưng cũng không thể chống đối anh, cô không muốn bị anh nhốt mãi ở một góc như vậy, cô muốn một cuộc sống tự do. Lúc ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ cô đã nghĩ ra một cách, thà ngồi không cũng chờ chết, cô muốn thử một lần biết đâu lại thành công thoát khỏi, cô dùng gương mặt đáng thương, nhẹ nhàng gật đầu
Nghiêm Nhất Phàm có chút bất ngờ nhưng gương mặt vẫn không thấy đổi thái độ
" Ồ? vậy em nói cho tôi biết em sai ở đâu "
Lâm Yến Thư nhẹ giọng lấy lòng anh, cô trả lời hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong lòng
" Tôi.. không nên chống đối anh"
Nghiêm Nhất Phàm nhếch môi nhìn thấu chiêu trò của tiểu hồ ly trước mắt, biết rõ cô vốn chẳng thật lòng muốn nhận lỗi nhưng nhìn vào biểu cảm đáng yêu này của cô thì cảm thấy vô cùng hứng thú
" Thật sự biết lỗi rồi sao? vậy em phải chứng minh cho tôi thấy, bây giờ nếu em hôn tôi một cái tôi liền cởi trói cho em "
Lâm Yến Thư trả lời không suy nghĩ theo phản xạ
" Không thể được "
Nghiêm Nhất Phàm nhếch mày nhìn cô
" hửm...? "
Lâm Yến Thư chần chừ một chút lại nhắm mắt, chu môi hướng đến Nghiêm Nhất Phàm hôn tới, cánh tay bị trói cô chỉ với được tới một khoảng cách nhất định, vừa tới gần Nghiêm Nhất Phàm nhìn cô đáng yêu lại muốn trêu chọc, nhếch môi né tránh nụ hôn của cô, Yến Thư mở mắt tức giận trừng anh
" Anh..."
Chưa nói hết câu, môi anh đã phủ xuống. Cánh tay rắn chắc đặt sau gáy cô, hoàn toàn không cho Yến Thư cơ hội được rút lui. Hôn một chút anh lại quyến luyến tách ra, mất kiên nhẫn nhìn cô nói
" Mở miệng"
Yến Thư lần nào bất ngờ bị anh hôn cũng sẽ theo phản xạ ngậm chặt miệng. Nghe anh nói, không thể làm trái chỉ có thể bất đắc dĩ hé môi một chút. Nghiêm Nhất Phàm không đợi được lâu liền mạnh mẽ lao đến, hôn cô cứ như hổ đói vớ được miếng mồi ngon, Yến Thư bị hôn đến choáng váng lại không thể đẩy anh ra, chỉ có thể để anh mặc sức dùng lưỡi càng quét trong miệng mình
Đây là định nghĩa " hôn một cái " trong từ điển của anh đó sao. Hôn đến khi Yến Thư hơi thở hổn hển, cánh môi hồng hào bây giờ lại trở nên đỏ mọng, còn có chút sưng. Gương mặt thiếu dưỡng khí của cô trắng hồng ửng đỏ khiến Nghiêm Nhất Phàm cảm thấy đáng yêu đến mức muốn ngay lập tức đè cô xuống chuyển sang bước tiếp theo, nhưng nghĩ lại cô còn chưa được ăn cơm
Như đã hứa, Nghiêm Nhất Phàm cởi trói cho cô, các khớp xương của Yến Thư cứ như đang rệu rã ra từng khúc, cô cố gắng đứng lên ngồi trên giường xoay xoay cổ tay hằn rõ vết đỏ do cả ngày bị trói. Lại thấy Nghiêm Nhất Phàm ngồi xuống dưới chân cô
" Anh lại muốn làm gì? "
Anh ngước mắt nhìn cô, kéo hộp sơ cứu vết thương đến gần
" Em nói xem còn có thể làm gì? "
" Cái đó...dì Lưu đã giúp tôi xử lí rồi "
" Bà ấy làm đơn giản như vậy, qua ngày mai sẽ có nguy cơ bị nhiễm trùng, đến lúc đó cái chân này em cũng không cần nữa có đúng không "
Nghiêm Nhất Phàm cố ý muốn hù doạ cô
" Chỉ là vết thương nhỏ, làm sao lại có thể như vậy "
" Em chủ quan như vậy, đến lúc đó thật sự phải bỏ đi mất một đôi chân xinh đẹp như vậy, tôi sẽ đau lòng lắm đó "
Buồn nôn, thật sự bây giờ nếu không phải đang diễn kịch ngoan ngoãn trước mặt anh, cô sẽ lập tức chạy vào phòng tắm để nôn ngay. Lời như vậy anh cũng có thể nói ra được, quả thực là không biết ngượng.
Sau khi khử trùng cho cô xong, anh định đứng lên đi vào phòng tắm lại bị cô gọi lại
" Khoan đã..."
Nghiêm Nhất Phàm xoay người lại, nghi hoặc nhìn cô
" Còn có chuyện gì?"
Yến Thư lấy hết can đảm hỏi
" Ngày mai tôi lại đi làm có được không? "
" Không được! " anh đã lời dứt khoát hoàn toàn không có chút đắn đo, suy nghĩ
" Tại sao lại không được"
" Không tại sao cả, em muốn mua cái gì chỉ cần sử dụng thẻ của tôi là được "
Lâm Yến Thư dùng chiêu lỗi thời nhất trong binh pháp thời xưa, nhưng vẫn phải gọi là chiêu có tác dụng cao nhất trong tình huống hiện tại, mỹ nhân kế
Cô chạy đến nắm lấy cánh tay Nghiêm Nhất Phàm nhẹ giọng
" Không phải như vậy, chỉ là cả ngày ở nhà không có việc gì làm, cảm thấy rất buồn chán"
Nghiêm Nhất Phàm dù có mạnh mẽ như thế nào nhưng khi đối diện với biểu cảm ngọt ngào mới mẻ này của cô lại cảm thấy tan chảy, không nỡ từ chối cô
Nghiêm Nhất Phàm ôm eo cô kéo vào lòng, với chiều cao của anh từ trên nhìn xuống đã bắt trọn được cảnh xuân tươi đẹp trước ngực cô, giọng nói đầy vẻ nuông chiều
" Vậy thì phải có điều kiện trao đổi mới được"
" Chỉ cần anh cho tôi đi làm...muốn cái gì đều được"
" Thật là cái gì cũng đều được sao? Vậy em bây giờ lập tức kéo áo lên cho tôi xem ngực! "
Trăm ngàn cách nghĩ cũng không nghĩ ra được anh lại có thể nói ra lời như thế này! Cô đúng là điên rồi mới đồng ý đi bàn điều kiện với tên lưu manh này. Bây giờ cảm thấy hối hận có còn kịp không