Nghiêm Nhất Phàm âu phục chỉnh tề, tâm trạng sảng khoái, nhàn nhã ngồi trên bàn ăn đọc báo kinh tế, chờ mãi vẫn chưa thấy Yến Thư xuất hiện liền có chút khó chịu
" Dì Lưu, Yến Thư đâu? Dì vào gọi cô ấy đi"
Quản gia Lưu đang loay hoay làm bữa sáng cho đôi vợ chồng trẻ, vừa nghe thấy giọng nói âm trầm của Nghiêm Nhất Phàm thì lập tức trả lời
" Được, để tôi gọi cô chủ xuống ăn sáng"
Nghiêm Nhất Phàm im lặng, quản gia Lưu chuẩn bị mở cửa thang máy thì Yến Thư từ bên trong đi ra, quản gia Lưu vui vẻ ra mặt
" Thư Thư à, mau đến ăn sáng thôi, cậu chủ là đang đợi cháu "
Yến Thư nghe quản gia Lưu nói Nghiêm Nhất Phàm là đang cố ý đợi mình, liền muốn bỏ đi một mạch trở về phòng ngủ, nhưng suy cho cùng vẫn phải nghĩ đến cảm nhận của quản gia, Yến Thư dùng ánh mắt hận cả thế giới liếc nhìn về phía Nghiêm Nhất Phàm, rồi lại gật đầu cười với quản gia Lưu, chậm rãi đi đến bàn ăn ngồi đối diện anh. Quản gia Lưu cũng bắt đầu dọn bữa sáng lên bàn
" Nào Thư Thư mau ăn thử cái này đi, là do dì đặc biệt chuẩn bị cho cháu"
Yến Thư ăn thử một miếng, liền vui vẻ cảm thán
" Đúng là rất ngon aa, cháu cảm ơn dì, dì thật tốt "
" Hahah là thật sao, nào nào vậy hãy ăn nhiều vào "
" Vâng ạ " Yến Thư nhìn bà cười dịu dàng
Một màng này, tất cả đều được thu vào mắt của người ngồi đối diện, Nghiêm Nhất Phàm mặt không có biểu cảm, nhìn Yến Thư trước mắt cứ như tắc kè hoa thay đổi trạng thái liên tục
" Thư Thư? sau này..."
Nghiêm Nhất Phàm muốn nhắc nhở cách xưng hô của quản gia. Giọng nói nghiêm nghị mới vang lên lại bị Yến Thư khó chịu chen ngang
" Đừng nói nữa, là tôi bảo dì ấy gọi như vậy "
Quản gia Lưu "..."
Nghiêm Nhất Phàm "..."
Quản gia đứng bên cạnh không khỏi tái mặt, cô gái Lâm Yến Thư này có phải ăn trúng gan hùm, mậ.t gấu gì rồi không, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Nghiêm Nhất Phàm cô đúng là người đầu tiên. Mặc kệ ai đó đang bị chọc giận đến không nói nên lời, Yến Thư vẫn thản nhiên nói tiếp
" Dì à, dì không cần phải đứng một chỗ như vậy rất mỏi chân, dì muốn làm gì thì cứ làm đi ạ"
" À, vậy xin phép cậu chủ tôi ra vườn có chút việc"
Nghiêm Nhất Phàm không vui, phất tay một cái quản gia Lưu liền hiểu ý bỏ đi, thành công thoát khỏi bầu không khí nghẹt thở đó, quản gia thở phào bỏ đi một mạch ra vườn
" Lâm Yến Thư, em đúng là không có một chút phép tắc nào "
Người đàn ông nhíu mày không vui, mới sáng sớm đã bị chọc giận đến chẳng còn chút tâm trạng nào. Nhưng cô vợ của anh ta lại hoàn toàn ngược lại, không hề để anh trong mắt, vẫn cúi đầu ăn không quan tâm thế giới xung quanh
" Lâm Yến Thư, em bị ba mẹ bỏ đói từ khi mới sinh ra sao? "
Nghiêm Nhất Phàm bâng quơ nói một câu trêu chọc đơn giản liền có thể thành công thu hút sự chú ý của cô, Yến Thư đột nhiên đặt mạnh cái bát trên tay xuống bàn, không thèm ăn nữa, trừng mắt nhìn anh giận dữ
Nghiêm Nhất Phàm hoàn toàn không biết anh đã chạm trúng chỗ đau lòng nhất trong lòng Yến Thư. Câu này nếu nói với người bình thường, thì nhất định sẽ không cảm thấy có chuyện gì. Nhưng đối với Yến Thư nỗi bất hạnh ba mẹ mất sớm vẫn luôn là nỗi đau to lớn nhất được cô cất sâu trong lòng, đột nhiên nghe thấy lời chế giễu đó của Nghiêm Nhất Phàm, Yến Thư cảm giác giống như ai đó đang cố tình xoáy sâu vào vết thương của cô
" Đúng vậy đó, tôi chính là như vậy. Anh thấy chướng mắt sao? Vậy tôi sau này nhất định, dù có đói chết cũng không ăn một hạt cơm của nhà họ Nghiêm anh! "
Nói xong, cô lập tức đứng lên bỏ đi, Nghiêm Nhất Phàm cứ nghĩ cô muốn gây chuyện nên mới cố tình phản ứng mạnh như thế
" Đứng lại đó " Nghiêm Nhất Phàm giọng nói nghiêm nghị lãnh lẽo, ra lệnh cho cô
Lâm Yến Thư tức giận hoàn toàn không nghe lọt tai lời anh nói bỏ đi không thèm nhìn lại. Cô mở cửa thang máy, Nghiêm Nhất Phàm nhanh hơn một bước chạy đến bắt lấy cánh tay cô kéo lại
" Tôi nói em đứng lại, không nghe thấy sao, tôi đã cho phép em đi chưa? "
Nghiêm Nhất Phàm bây giờ mới thật sự cảm thấy tức giận, lớn tiếng chất vấn cô
" Anh dựa vào cái gì quản tôi? " Lâm Yến Thư như biến thành con người khác, ánh mắt không có chứa một tia sợ hãi
Nghiêm Nhất Phàm tức đến nghiến răng, nghiến lợi không nói gì lôi cô vào thang máy
" Buông ra, đừng có chạm vào tôi, anh đưa tôi đi đâu " Lâm Yến Thư dùng hết sức lực phản kháng, chống cự quyết liệt
" Cái tính khí ngang ngược này của em nhất định là do sự nhân từ của tôi tạo thành, bây giờ tôi sẽ không lập lại sai lầm đó nữa, em nên bắt đầu cầu nguyện được rồi "
Nghiêm Nhất Phàm nói xong, cửa thang máy cũng mở ra anh ném cô vào trong phòng, tự mình khoá trái cửa, không nói gì tiến đến gần cô nới lỏng cà vạt trên cổ, rồi cởi hẳn ra, bắt lấy cách tay Yến Thư cưỡng ép đẩy cô ngã ngồi xuống sàn, sau đó dùng cà vạt trói chặt 2 cánh tay cô ra sau lưng với chân giường
" Tên đáng ghét... khốn kiếp "
Lâm Yến Thư giãy dụa phản kháng vẫn không đủ sức lực đấu lại với anh, cánh tay sau lưng bị cà vạt của Nghiêm Nhất Phàm siết chặt đến đau nhứt. Nghiêm Nhất Phàm trói xong, một tay chuyển hướng bóp đến gương mặt bầu bĩnh của cô, khống chế Yến Thư cố định một chỗ đối mặt với anh, không thể đi chuyển nữa, Nghiêm Nhất Phàm ổn định hơi thở đang gấp gáp vì tức giận, chậm rãi nói với cô
" Có trời mới biết lần đầu gặp em, trong lòng tôi đã có bao nhiêu rối loạn, vốn định đường đường chính chính thể hiện cho em biết tình cảm của tôi, sau đó lại phát hiện em là người của Trịnh Doãn, nhưng ý định vẫn không có chút xê dịch, vẫn là không từ bỏ được em, chính vì thế mới nhân nhượng như vậy, em lại không biết trân trọng "
" Anh nói nhăng nói cuội cái gì? Muốn đánh cứ đánh đi, đừng nhiều lời "
Lâm Yến Thư vốn đang rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại chứng kiến một loạt hành động cùng lời nói này của anh, trong lòng lại run rẫy cảm thấy sợ hãi
Do lúc nảy giằng co nên một bên dây áo của Yến Thư bị tuột xuống làm lộ rãnh ngực sâu hút của cô, Nghiêm Nhất Phàm buông lỏng tay trên mặt, nhếch môi nhìn xuống ngực cô từ tốn động chạm, kéo dây áo lại chỉnh chu cho cô, gian xảo nói
" Em cảm thấy tôi nỡ đánh sao? Rõ ràng ban đầu chỉ là muốn đơn giản dạy dỗ em một chút, em lại không biết sợ là gì, lại ngày càng không biết nghe lời. Bây giờ em làm tôi rất tức giận, em nói xem tôi làm sao nương tay với em? "
" Anh muốn làm gì? " Lâm Yến Thư sợ hãi nhìn anh
Nghiêm Nhất Phàm cười nhạt, giọng nói lưu manh
" Chính là muốn không cho em mặc quần áo, ngày ngày đều phải bị nhốt trong căn phòng này chờ tôi đến yêu thương em, em thấy có được không "
" Anh...biến thái "
Nghiêm Nhất Phàm nhếch môi nở nụ cười nhạt, đứng lên chỉnh lại âu phục của bản thân, từ trên cao nhìn xuống nói với cô
" Nếu em thật sự muốn tôi làm như vậy, thì cứ ngoan cố, bướng bỉnh như vậy đi, tôi nhất định sẽ không ngại thuận theo ý em, còn bây giờ thì cứ ở đây suy ngẫm đi, khi nào biết lỗi rồi mới được phép ăn cơm"