Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Em Là Định Mệnh Của Anh - Gia Kỳ


Bảy giờ sáng tại sân bay Quốc tế Đà Nẵng.
  
Đăng Khoa và Thành Vũ vừa xuống máy bay, cả hai kéo vali xuống sảnh để chờ xe đến đón. Thoáng thấy bóng dáng thân quen trong đám đông nhộn nhịp, bác Lâm đã đợi sẵn từ khi nào liền tiến đến.
  
- Con trai, đi cả đêm có mệt không con?
  
Vừa nghe gọi, Đăng Khoa quay lại ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của bác Lâm. Tối hôm qua, anh đã thông báo sẽ về Đà Nẵng, bác ấy cũng đã gửi địa chỉ nhà. Nhưng có lẽ không yên tâm, hôm nay lại đích thân đến đón cậu “con trai” ông quý như con ruột.
  
- Ủa! Sao bác tới tận đây!
  
- Nay đang đổi số nhà, địa chỉ cũ mới lẫn lộn. Sợ con không tìm được. Đi về thôi!
  
Mọi người cũng nhau vừa đi vừa nói nhiều chuyện. Từ hỏi thăm sức khoẻ gia đình, đến công việc của Đăng Khoa. Bác Lâm cũng vui khi được biết nhà hàng Rose Home vẫn đang hoạt động ổn định và bất ngờ hơn khi Đăng Khoa có ý định ở lại Việt Nam để tập trung vào nhà hàng của mình. Bác Lâm bật cười và vỗ vai Đăng Khoa.
  
- Ta tưởng lúc chia tay con ở Sài Gòn sẽ không gặp lại nhau nữa.
  
- Con cũng định ở Paris luôn. Nhưng giờ… con có việc quan trọng phải làm!
  
Chiếc xe từ từ rời khỏi sân bay và bon bon trên thành phố lãng mạn Đà Nẵng. Xe bác Lâm chạy đến cầu sông Hàn. Đăng Khoa mở kính xe xuống và đón cơn gió buổi sáng trong lành, mát rượi. Tường Vy, anh đang ở quê hương của em, nơi lần đầu chúng ta hẹn hò. Tuy sau đó, xảy ra nhiều chuyện rắc rối, nhưng chính cái đêm em e ấp đáp lại nụ hôn của anh ở bờ sông Hàn thơ mộng, anh đã chính thức đổ gục em mất rồi. Nghĩ lại dáng vẻ e thẹn của em đêm đó, anh lại thấy tim mình rung động.
  
Bác Lâm cho xe đi từ từ và dừng hẳn lại nơi nhà hàng Trung Hoa. Đăng Khoa nhìn ra cửa kính và hết sức ngạc nhiên khi thấy nhà hàng đang hiện ra trước mắt. Đây là nhà hàng của ba Tường Vy mà. Bác Lâm hoá ra lại sống ở gần đây à. Thấy bác Lâm và Thành Vũ đã xuống xe, anh cũng nhanh chóng bước xuống. Và kìa, ông đang tiến vào bên trong nhà hàng ấy. Đăng Khoa ngỡ ngàng hỏi lại.
  
- Bác Lâm! Nơi này là…
  
- Là nhà hàng của ta! Hai đứa vào trong đi.
  
Nhà hàng của bác ấy ư. Khoan đã, bác Lâm cũng có một người con gái, cũng đã ly hôn và có con nhỏ, cô ấy cũng sinh sống tại Sài Gòn. Nhưng mình chưa được gặp cô ấy bao giờ, cũng chưa hỏi thêm gì nhiều về cô ấy. Tường Vy, không thể nào. Không thể có chuyện trùng hợp như thế được.
  
Có nhân viên đến và thì thầm gì đó với bác Lâm. Ông cũng thở dài và lắc đầu. Đoạn ông quay ra dặn dò trước khi giải quyết công việc.
  
- Mới sáng đã rắc rối rồi! Hai con vào nhà trước đi, con có thể sử dụng phòng ngủ của con gái ta. Nó ở Sài Gòn lâu rồi, nên căn phòng coi như bỏ trống, đừng ngại. Ta quay lại ngay!
  
Đăng Khoa vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng chỉ đành vào trong trước, chờ bác Lâm giải quyết công việc rồi mới hỏi thêm được. Thành Vũ vào một căn phòng được dì giúp việc hướng dẫn. Đăng Khoa cũng vào căn phòng còn lại. Dì ấy vẫn cố nán lại nhìn chằm chằm Đăng Khoa, cảm thấy anh hơi quen quen. Nhưng anh đã vào phòng rồi, dì ấy cũng đành rời đi tiếp tục công việc.
  
Căn phòng anh đang đứng chính là phòng con gái bác Lâm. Một căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ. Quan sát từng thứ một trong căn phòng nhỏ, không hiểu sao trái tim anh lại bắt đầu lỗi nhịp. Anh từ từ chạm vào từng đồ vật trong căn phòng. Từ giường ngủ đến bàn ghế, và đến kệ sách của cô.
  
Thấy một cuốn sách được để riêng trên bàn, anh liền tò mò tiến tới. Và giây phút thấy cuốn sách “Không Gia Đình” đã cũ. Trái tim anh lại run lên hồi hộp. Tường Vy, lẽ nào lại là em. Chính em là người con gái năm xưa anh từng bỏ lỡ. Tường Vy, em biết không, anh cứ thế bỏ lỡ em hết lần này đến lần khác. Em cứ lúc gần lúc xa khiến anh tương tư mong nhớ. Anh lật trang sách đầu tiên ra, không còn nghi ngờ gì nữa. Đăng Khoa đưa nắm tay lên miệng nghẹn ngào.
  
- Lâm Bình Hoà, Lâm Tường Vy. Mình nên sớm nhận ra rồi mới phải. Thật ngốc!
  
Đăng Khoa gấp cuốn sách lại và nhìn ra bên ngoài cửa kính. Ánh nắng sớm đã lên cao và rực rỡ sau một đêm dài tối mịt. Trong lòng anh cũng cảm thấy không thể nán lại lâu thêm. Nếu còn chần chừ thêm giây phút nào, anh sợ lại để vuột mất em một lần nữa. Sao bây giờ anh mới nhận ra, anh nên sớm nhận ra em mới đúng. Như vậy chúng ta đã không đi một vòng quá lớn như vậy để gặp nhau. Không ngờ cô gái năm đó trong lòng anh, là cô gái thân thuộc đến như vậy. Em đã gần đến nỗi, chỉ một cái quay đầu là có thể nhận ra em. Nhưng anh lại bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Anh thật ngốc phải không.
  
Bác Lâm xong việc quay lại tìm Đăng Khoa, nhưng đã thấy anh và Thành Vũ kéo vali đi ra ngoài. Ông vội ngăn lại.
  
- Con đi đâu gấp vậy?
  
Đăng Khoa nhìn bác Lâm với ánh mắt bừng sáng như những tia nắng ban mai. Người mà anh luôn kính trọng, luôn tâm sự, luôn tìm lời động viên lại chính là người cha kính yêu của người trong lòng anh. Phải rồi, năm xưa bác ấy đã nói rất thân với ba mình, đến mức muốn hứa hôn con cái cho nhau. Vậy đây có phải là định mệnh không. Tường Vy, ngay từ đầu, em đã định phải là của anh rồi.
  
Anh xúc động ôm chầm lấy bác Lâm và tạm biệt.
  
- Ba à! Con sẽ đi tìm Tường Vy! Ba đợi con nhé!
  
Nói xong anh vội vã bỏ đi, để lại bác Lâm đứng ngẩn ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì. Đăng Khoa đi khuất rồi bác Lâm mới thấy có gì không đúng. Hai đứa nó biết nhau à, hình như chưa gặp bao giờ mà. Chưa kịp giải thích gì đã đi mất hút. Ông liền nói với theo, giọng đầy thắc mắc.
  
- Con tìm nó làm gì??? Cái thằng bé này!
  
Lúc này người giúp việc mới vội vã chạy ra và nói chuyện mình vừa phát hiện ra với ông chủ.
  
- Bác ơi! Cậu ấy hình như là Tổng giám đốc Tường Vy đó.
  
Bác Lâm chợt quay người lại nhìn theo hướng cả hai đã đi, nhưng chiếc taxi đã chạy qua mất hút. Nhưng trong ông vẫn còn nghi hoặc.
  
- Không thể nào!
  
***
  
Sài Gòn buổi trưa nắng gắt.
  
Vẫn là cái nắng chói chang quen thuộc của thành phố trẻ đông đúc.
  
Vậy là mình đã thực sự về nơi thành phố quen thuộc, có kỷ niệm vui, có kỷ niệm buồn, có người mà anh yêu. Người ta nói thời gian và khoảng cách sẽ xoá nhoà tất cả. Nhưng cách xa nhau hai phương trời, anh lại chưa bao giờ thôi nghĩ về em. Anh nhớ em nhiều lắm, em có nhớ anh không.
  
Đăng Khoa và Thành Vũ rảo bước về sảnh chờ. Trong dòng người đông đúc chen lấn nhau qua lại, thấp thoáng bóng dáng một người con gái nắm tay một cô bé nhỏ đang đứng chờ. Thấy bóng dáng thân quen, hai người không ai bảo ai liền tiến về nơi hình bóng thân quen.
  
Khi đã đủ gần, có thể nhìn thấy rõ chính là Thuý Vy đang dắt tay An Nhiên đứng đợi anh và Thành Vũ. An Nhiên bây giờ có vẻ đã cao hơn một chút, thay vì hai bím tóc xinh thường thấy, hôm nay cô bé làm điệu với mái tóc đuôi gà, trông có vẻ người lớn hơn một chút.
  
An Nhiên rất thích chơi với Đăng Khoa. Hễ thấy bóng dáng là cô bé lại hớn hở sà vào lòng anh, để anh âu yếm bế lên thật cao. Nhưng hôm nay, cô bé chỉ đứng yên nhìn anh, và lại ngước lên nhìn Thuý Vy như muốn hỏi điều gì.
  
Thuý Vy cũng không ngăn nổi những giọt nước mắt khi thấy người mình yêu đã trở về. Thành Vũ có vẻ ốm hơn, chắc công việc ở Tổng công ty rất nhiều. Anh cũng trao cho cô ánh mắt chan chứa tình cảm. Đã bao lâu rồi, chỉ được ngắm em qua điện thoại, nay mới được tận mắt nhìn thấy em bây giờ trông như thế nào. Có vẻ đã chững chạc hơn, không còn nét tinh nghịch trên gương mặt nữa.
  
Đăng Khoa xúc động ngồi xuống và dang rộng vòng tay chờ đón bạn nhỏ của anh. Nhưng cô bé hơi ngập ngừng không dám chạy đến. Đến khi Thuý Vy cúi xuống thì thầm điều gì đó, An Nhiên mới từ từ bước về phía anh. Nhớ lúc An Nhiên còn hôn mê tái mét nằm đó, tim anh cũng như chết lặng. anh. Bây giờ được ôm bạn nhỏ của anh trong vòng tay, đứa bé anh thương yêu hết mực. Anh xúc động âu yếm véo đôi má hồng bầu bĩnh và xúc động hỏi nhỏ.
  
- Con có khoẻ không?
  
- Dạ khoẻ, chú đi công tác về rồi hả? - Cô bé ngây thơ trả lời và mím chặt đôi môi chúm chím.
  
- Ừa! Chú về rồi! Con quên chú rồi hả, sao không chạy tới chú ẵm.
  
An Nhiên bắt đầu lí nhí.
  
- Tại mẹ dặn không được đòi chú!
  
- Mẹ dặn vậy hả? Nhưng con có muốn chơi với chú không? - Khoé mắt Đăng Khoa đã bắt đầu hơi nóng, anh cố kiềm nén và hỏi tiếp.
  
- Dạ muốn! - An Nhiên gật đầu khẳng định, nhưng rồi lại xìu xuống. - Nhưng mẹ không cho, mẹ nói chú sẽ đi công tác không về nữa.
  
- Mẹ nói vậy hả? - Đăng Khoa chợt lặng người, có lẽ An Nhiên cũng rất nhớ anh, nhưng cả hai đột ngột chia xa, Tường Vy không có cách nào đành nói dối cô bé.
  
An Nhiên lại tiếp tục nói ra những câu nói ngây thơ làm lay động trái tim những người lớn đang đứng đó.
  
- Nhưng con nhớ chú, mẹ cũng nhớ chú, tối nào mẹ cũng khóc. Mẹ nói chú là hoàng tử phải ở bên công chúa, còn mẹ là nàng tiên cá, chúng ta không thể ở bên nhau suốt đời được. Phải vậy không chú?
  
Đăng Khoa bất chợt rơi một giọt nước mắt nhưng vội lấy tay ngăn lại. Anh đau lòng ôm chầm lấy An Nhiên. Trẻ con thì không biết nói dối. Dù xa nhau nhưng anh không thể nào quên được em, cả em và con cũng nhớ tới anh phải không. Cả nhà chúng ta không nên chia xa như thế này phải không.
  
Anh nghẹn ngào nói từng tiếng một.
  
- Chú xin lỗi!… Chú đã về rồi… sẽ không bỏ con đi đâu nữa!
  
Nước mắt từ lúc nào đã lã chã rơi trên gương mặt của Thuý Vy. Cô thấu hiểu nỗi đau của chị mình hơn ai hết. Thành Vũ cũng nhẹ nhàng tiến đến bên cô, ôm lấy mái tóc mềm ngả lên vai anh mà nức nở. Thành Vũ vỗ nhẹ vào tấm lưng mảnh mai và an ủi.
  
- Nín đi em! Nghe lời tiền bối.
  
- Em tưởng chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa!
  
- Ngốc quá!
  
Cả hai xúc động ôm chặt lấy nhau giữa phi trường đông người qua lại. Có lẽ Thuý Vy đang khóc cho lại những tháng ngày xa cách, cứ thể nức nở trong lòng anh không ngừng.
  
Đăng Khoa cũng ôm chặt lấy An Nhiên và vừa nén cảm xúc vừa gằn từng tiếng, giọng anh như lạc đi.
  
- Chú nhớ con… chú cũng nhớ mẹ… chú nhớ hai người nhiều lắm!…
  
An Nhiên cũng vụng về ôm lấy Đăng Khoa khư khư và oà lên trong lòng anh.
  
Phút gặp lại không thể nói hết bằng lời. Ai cũng chỉ biết giữ những người mình yêu thương bằng những cái ôm thật chặt. Những cái ôm xoá nhoà mọi khoảng cách.
  
Bỗng chốc thời gian tám tháng qua không còn là khoảng thời gian quá dài. Mọi chuyện xảy ra như thể vừa mới hôm qua.
  
Hôm nay, anh phải tìm gặp được em. Tường Vy, em đừng hòng trốn khỏi anh thêm một giây phút nào nữa. Vì anh đang định sẽ giữ em bên mình, suốt đời!
  
(Còn tiếp)
  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!