Tám tháng sau.
Sài Gòn mùa này nắng vẫn vàng ươm và bầu trời vẫn trong xanh. Vẫn là sự nhộn nhịp quen thuộc thường thấy khắp mọi ngõ ngách phố phường.
Thuý Vy đang trên đà hoàn thành năm học cuối của mình. Vì lời hứa lúc chia tay nên cô ra sức hoàn thành các tín chỉ đúng hạn với mong muốn kiếm được tấm bằng giỏi, thực hiện lời hứa với Thành Vũ.
Bạn bè cô cũng phải mắt chữ O, mồm chữ A khi thấy cô thay đổi chóng mặt như vậy. Từ cô gái ham chơi, hưởng thụ, đi học bữa có bữa không nay lại thành sinh viên mẫu mực được nhiều người ngưỡng mộ, được thầy cô kỳ vọng.
Cuộc sống không có Thành Vũ cũng không đến nỗi buồn tẻ. Vì khi nhớ anh, cô thường lui tới những hàng quán thân thuộc của cả hai. Thật bất ngờ vì khi thanh toán, chủ quán nói bạn trai cô đã thanh toán hết rồi. Anh ấy đúng là người ân cần, trước khi đi còn ghé một loạt những quán quen dặn dò nếu Thuý Vy có đến chứ trừ vào tài khoản của anh. Khiến cô cũng có cảm giác như có anh ở cạnh bên che chở.
Trưa nay, cũng có người giao hàng mang trà sữa đến mời cả lớp. Khiến các cô gái trầm trồ thán phục. Người trêu Thuý Vy một câu. Yêu xa mà lãng mạn thế này thì ai cũng muốn yêu.
Thuý Vy tươi cười chụp ảnh cùng ly trà sữa và gửi cho Thành Vũ xem, sau đó cùng trò chuyện với các bạn rôm rả. Đúng là khoảng cách sẽ không xa khi chúng ta xem nhau là tất cả.
***
Tường Vy lúc này cũng đã tìm được công việc ở công ty bất động sản khác. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra yên bình và đều đặn. Mỗi sáng cùng con gái đến trường, cô đi lên công sở, và mỗi chiều hai mẹ con cùng nắm tay nhau về nhà. Cô bé sẽ líu lo kể cho cô nghe nhiều chuyện ở lớp học. Nhờ vậy mà cuộc sống không khi nào thấy nhàm chán.
Với tính cách hoà đồng và phong thái làm việc chuyên nghiệp, cô cũng nhanh chóng có được thêm nhiều người bạn mới ở đây. Cùng với nhiều năm làm trong ngành bất động sản. Tường Vy được cấp trên tin tưởng thăng chức làm trưởng phòng kinh doanh. Để quản lý đội sale của công ty và đảm bảo hoàn thành chỉ tiêu công ty đề ra.
Vẫn là phong cách trang phục với áo sơ mi và chân váy công sở thường thấy. Nhưng cô giờ đã cắt tóc ngắn ngang vai và uốn cúp nhẹ ôm vào gương mặt thanh tú. Không còn kiểu tóc dài xoăn nhẹ óng ả luôn làm Đăng Khoa nhớ nhung. Trông cô bây giờ có phần trẻ trung hơn và tươi trẻ đầy sức sống.
Nhớ lời Đăng Khoa dặn, cô đã không còn buồn nhiều, và chú ý sức khoẻ của mình hơn. Không còn hay bỏ bữa sáng và thường xuyên tập thể dục cho cơ thể khoẻ mạnh hơn. Điều đó cũng giúp tâm lý cô ổn định phần nào, không còn hay nghĩ về chuyện cũ và buồn quá nhiều.
- Nè lát cậu dẫn khách đi xem căn hộ nha!
- Thôi! Tui mắc về đi sinh nhật nhỏ bạn rồi!
- Chứ hôm trước tui đi gặp khách dùm cậu sao! Có qua có lại chứ!
- Nhưng tui mắc thiệt!
Nghe có chuyện ồn ào Tường Vy liền tiến đến hỏi chuyện. Cả hai thi nhau méc tội lẫn nhau. Cô cũng hiểu được người trẻ phần nào còn ham chơi, bây giờ đã muộn cũng không ai muốn nán lại nói chuyện với vị khách lỡ giờ. Cô đành cười trừ và trả lời.
- Đưa hồ sơ đây chị đi cho!
- Chị! Chị chiều nó quá nó hư á! Phải phạt gì cái tội làm biếng chứ!
- Ừm… vậy ngày mai mua trà sữa cho cả công ty uống nha!
Nói xong cô sửa soạn hồ sơ giấy tờ và đeo túi xách lên đi gặp khách hàng. Mọi người chỉ biết nhìn theo âm thầm ngưỡng mộ.
- Ước gì được như chị ấy! Vừa xinh đẹp giỏi giang, lại có một gia đình hạnh phúc.
- Sao biết chị ấy có gia đình?
- Thấy điện thoại để ảnh gia đình mà!
- Ui tiếc ghê!
- Trời! Vậy mà cũng để ý! Nhiều chuyện thiệt.
Mọi người bàn tán một lúc cho đến khi giám đốc đi ngang qua ai nấy mới cúi xuống làm việc.
Tường Vy gọi một chuyến Grab để đến chỗ hẹn. Nhìn kỹ lại màn hình điện thoại đúng là đang để ảnh nền chụp với Đăng Khoa kỷ niệm lúc An Nhiên thi cuộc thi vẽ ở trường. Bây giờ mới thấy sợi dây chuyền mà anh tặng vẫn còn lấp ló sau cổ áo sơ mi. Đồng nghiệp nghĩ cô đã có gia đình nên không hay liên hoan cùng mọi người. Cô cũng ậm ừ không phủ định. Cô đang hài lòng với cuộc sống của mình. Chưa muốn bắt đầu mối quan hệ mới.
Chiếc xe đỗ lại bên khu chung cư quen thuộc. Chính là khu căn hộ cao cấp của Đăng Khoa lúc còn ở Việt Nam. Có lẽ anh đã không có ý định về đây nữa, nên đã bán lại căn hộ của mình. Hôm nay, có khách hàng ngỏ ý muốn xem qua, cố cũng nhiệt tình dắt khách đi xem một lượt.
Tường Vy bước xuống và lặng lẽ ngắm toà nhà cao chọc trời. Có những chuyện tửng chừng đã quên đi, nhưng hôm nay về lại căn hộ cũ, trong lòng khó tránh khỏi xao xuyến lạ thường.
Khách hàng là một cặp vợ chồng trẻ mới cưới. Đi cùng còn có thư ký của họ. Cả bốn người lên thang máy và tiến về phía căn hộ trước mặt. Tường Vy đưa tay ra bấm mật khẩu. Bỗng thấy trái tim bắt đầu run rẩy. Những kỷ niệm chợt ùa về, nhớ lúc Đăng Khoa giữ cô lại và mở mật khẩu, bảo cô cứ tuỳ tiện ra vào nhà anh, cho người ta biết anh không còn độc thân nữa. Nghĩ đến đây cô bất giác cười một mình.
Bên trong căn hộ vẫn y như cũ. Có chăng là trống trải hơn vì đồ nội thất đã chuyển đi hết. Đôi vợ chồng trẻ xem qua các phòng một tí. Tường Vy cũng bước đi chầm chậm và bắt đầu hồi tưởng.
Căn bếp này, nơi anh đã tự tay nấu những món ngon bồi bổ khi cô mệt mỏi. Tính cô vốn cũng kén ăn, khi bệnh lại càng không muốn đụng đũa, chỉ có món ăn của ba và của Đăng Khoa mới làm cô cảm thấy ngon miệng, ăn thêm nhiều một chút.
Chiếc giường rộng này, anh đã ân cần bế cô vào nằm nghỉ và âu yếm dặn dò những câu nói yêu thương. Lúc nằm lên chiêc giường êm ái, và nghe mùi hương quen thuộc của anh còn vương trên gối, cô lại thấy cả hai có một sự gắn kết yêu thương.
Cả căn nhà không nơi nào thiếu đi những nụ hôn nồng cháy mà cả hai trao cho nhau. Phút chốc mọi chuyện chỉ còn là kỷ niệm.
Đôi vợ chồng trẻ có vẻ hài lòng với căn nhà. Nhưng về giá cả muốn thương lượng một chút. Hai bên hẹn nhau tuần sau sẽ bàn bạc lại hợp đồng. Cô cũng đồng ý và hai bên tạm biệt ra về.
Sài Gòn mùa này nắng đẹp, như những ngày đầu em gặp anh. Dù đôi lúc vẫn xuất hiện những cơn mưa bất chợt, nhưng nhìn chung thời tiết vẫn rất đẹp. Là nơi em thích sống và làm việc. Cũng như em và anh, dù có xảy ra những giận hờn đẩy nhau ra xa mãi, nhưng trong lòng em vẫn nhớ đến anh, và muốn giữ trong lòng như những ký ức đẹp.
Cũng đã qua một khoảng thời gian. Cũng đã không còn khóc nhiều khi nhớ về anh. Có lẽ thời gian đã làm lành những vết thương lòng. Chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp với nhau. Không biết anh giờ ra sao, có hạnh phúc không, đã lâu không còn nghe tin tức.
***
Buổi tối bên trong căn hộ quen thuộc.
Tường Vy đang ngồi làm việc, trên bàn là ngôi nhà Heo Peppa, và những bức tranh An Nhiên vẽ, cô đều học theo Đăng Khoa, bỏ khung lồng kính và đặt trên bàn trang trọng. An Nhiên tỏ ra rất thích thú và ngày càng vẽ nhiều tranh hơn tặng mẹ. Cô bé đang theo học một lớp năng khiếu vẽ nên những bức tranh ngày càng sống động. Những chủ đề cô bé vẽ cũng rộng lớn hơn, về những vùng đất cô bé đã đi qua, có biển, có núi, có quạt gió bạt ngàn và những đàn cừu thơ mộng.
Bây giờ cô làm trưởng phòng kinh doanh, nên công việc có hơi nhiều. Phải bảo đảm và dẫn dắt các thành viên trong đội của mình để đạt doanh số đề ra, nên cô cũng thường hay thức khuya.
Dù vậy, đó cũng là cách để cô vơi đi nỗi nhớ Đăng Khoa. Làm việc đến khi mệt mỏi nằm xuống là đi vào giấc ngủ, đỡ phải suy nghĩ về anh. Từ khi anh đi, cô luôn lao vào công việc như thế, và năng lực của cô đã được công nhận.
An Nhiên đã ngủ ngon từ lúc nào. Tiếng mưa đêm làm cô bé khẽ giật mình trở giấc. Thấy thế, Tường Vy liền tắt máy tính và vào dỗ dành con gái.
Khi vừa giũ cái chăn màu hồng xuống thì lăng kính vạn hoa mà Đăng Khoa tặng và mấy quyển truyện cũng rơi ra. Chắc là thấy mẹ bận nên tự chơi và tự ngủ một mình đây mà. Tường Vy mỉm cười và cất lăng kính lên bàn.
Lúc đầu An Nhiên cũng nhớ và nhắc về Đăng Khoa nhiều. Nhưng dần dần được mẹ khuyên bảo thì cũng hiểu chuyện, không còn đòi chú nữa. Cô bé còn nhỏ nhưng cũng khá hiểu chuyện, không làm mẹ buồn.
Tiếng mưa đêm vẫn rả rích ngoài trời. Trong phòng, Tường Vy ôm con gái ngủ ngon sau một ngày làm việc vất vả. Cuộc sống của cả hai lại trở về những tháng ngày bình yên vốn có.
Trong lòng Tường Vy lại hiện lên suy nghĩ như những ngày trước khi có Đăng Khoa xuất hiện. Chỉ cần nhìn thấy con gái bình yên trưởng thành, cuộc sống hai mẹ con luôn yên bình như thế này là đủ. Không còn cần thêm điều gì nữa.
(Còn tiếp)