Một chiếc xe sang trọng đỗ lại trước trường học của An Nhiên. Giờ này đang là giờ vui chơi, các thiên thần nhỏ đang tập trung trước thềm ngắm mưa rơi và cùng nhau nghịch nước.
Đang giờ học nên không cho người ngoài vào trường, anh cũng đến không báo trước nên bảo vệ không cho vào. Chỉ đành đứng len lén tìm bóng dáng An Nhiên, để ngắm cô bé thêm một lần.
Từ lúc nào anh xem An Nhiên cũng như con gái mình. Chỉ muốn chiều chuộng, yêu thương hết mực. Về Paris chắc hẳn anh cũng sẽ nhớ bạn nhỏ của anh lắm. Tường Vy không cho anh gặp mặt cô bé, anh cũng không còn cách nào.
Nhưng anh thật sự nghĩ mình và cô bé có điều gì đó gắn kết với nhau. Khi cô bé cũng có năng khiếu vẽ tranh giống anh hồi nhỏ. Cả hai đều cùng tưởng tượng bức tranh cô gái bên ban công chính là Tường Vy. Cả hai đều thích lăng kính vạn hoa và nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Cũng đã nhiều lần kết hợp ăn ý cùng nhau. Cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.
Anh cuối cùng đã thấy bóng dáng An Nhiên đang mang ủng và nhảy lên nhảu xuống trên vũng nước đọng lại trên thềm. Thật nguy hiểm, anh thầm nghĩ và cố gọi bảo vệ nhắc nhở cô giáo để ý đến các bạn nhỏ. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại Avereo lên. Anh cũng vội quay đi và nghe máy.
- Alo! Anh nghe Gia Kỳ!
- “Anh hả? Ngày mốt em sang Paris, định nhờ anh tìm khách sạn giúp.”
- Em sang Paris làm gì?
- “Em định mở rộng thị trường đa quý sang nước ngoài mà. Bắt đầu là Paris.”
- Ngày mốt à? Trùng hợp vậy, anh cũng định mốt về. Anh dẫn em đi xem vài chỗ.
- Vậy nha! Cảm ơn anh!
Gia Kỳ vui vẻ tắt điện thoại và khoanh tay lại, tay chống lên cằm suy nghĩ. Em không nhất thiết phải sang Paris tìm hiểu thị trường. Nhưng nơi đó có anh, em muốn ở bên cạnh anh. Bây giờ đã không còn ai ngăn cản nữa. Anh bằng lòng cho em cơ hội được ở bên cạnh anh chứ.
Vừa tắt điện thoại đi đã nghe trong trường xảy ra ồn ào. Đăng Khoa quay lại đã thấy giáo viên và người lớn đang hốt hoảng chạy đến một lớp học. Nghe rõ cô giáo gọi tên bạn nhỏ của anh đến lạc giọng.
- An Nhiên! An Nhiên!!!
Đón được đã xảy ra chuyện gì. Anh hốt hoảng tung cánh cổng kiên cố và chạy vào, bác bảo vệ vội chạy ra ngăn lại, nhưng Đăng Khoa gào lên.
- Con tôi!!! Con bé là con tôi!!!
Anh đẩy bác bảo vệ sang một bên và chạy nhanh đến đám đông đang vây quanh. Anh nín thở cố chen vào đã thấy An Nhiên bất động nằm yên trên vũng máu, bậc thềm cũng có nhiều vệt máu vương vãi. Có lẽ cô bé đã trượt chân và đập đầu xuống cầu thang.
Trái tim anh bỗng run lên, chưa bao giờ anh thấy hoảng sợ như lúc này. Bạn nhỏ thường ngày tíu tít như chú chim non, giờ đang nằm im lìm bất động trên vũng máu đỏ tươi. Ngay lập tức anh run run cởi áo vest ra và lót ngay sau đầu cô bé. Ánh mắt anh long lên đầy phẫn nộ.
- Các cô trông con tôi kiểu gì vậy. Hả???
- Xin lỗi anh! Tôi mới quay vào nhà vệ sinh một tí. Tôi… tôi sẽ gọi cứu thương ngay!
Nhưng lòng anh giờ như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Đôi tay run rẩy kiểm tra hơi thở và hoảng hốt lắng nghe nhịp tim của cô bé. Ngay lập tức anh nâng đầu cô bé lên vào ôm chặt vào lòng, cơ thể An Nhiên mềm nhũn và lạnh toát.
- Cô giáo An Nhiên! Đi theo tôi!
Nhanh như cắt Đăng Khoa gượng dậy và chạy nhanh ra xe. An Nhiên vẫn còn thở và mạch đập ổn nhưng máu ra quá nhiều, cơ thể nhỏ bé rất nhanh sẽ không chịu nổi. Trong đầu anh chỉ nghĩ một điều phải nhanh chóng cầm máu cho An Nhiên, càng nhanh càng tốt.
Cô giáo dặn dò đồng nghiệp và bảo các bạn nhỏ nhanh đi vào lớp học. Còn mình cũng hấp tấp đi theo Đăng Khoa.
Đến bệnh viện, các bác sĩ lập tức đẩy cán ra và cô giáo đặt An Nhiên lên cán. Bác bác sĩ vây quanh người kiểm tra huyết áp, người đo nhịp tim, người bơm oxi cho cô bé, hô hoán tránh đường cho bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Người ra vào nhanh chân né sang một bên, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Lúc nãy cô bé còn hồng hào rất nhanh đã trở nên trắng bệch. Máu đỏ đã thấm ướt áo vest và vương đầy áo sơ mi trắng của Đăng Khoa và của cô giáo.
Đăng Khoa thở hổn hển, tấm lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi. Anh liên tục nhắc đi nhắc lại mình là ba An Nhiên và chạy theo đoàn bác sĩ cấp cứu. Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ lập tức ngăn anh lại và nói hãy ở bên ngoài chờ tin tức. Đăng Khoa bất lực vò đầu bứt tai và bồn chồn đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
Mỹ Linh cũng xuất hiện, Đăng Khoa vội chạy tới hỏi tình hình. Cô hỏi tên người nhà của An Nhiên và nhóm máu của cô bé. An Nhiên còn nhỏ, đột ngột mất nhiều máu khiến cơ thể không chịu nổi. Cần phải truyền máu gấp.
Đăng Khoa lúc này mới khựng lại. Anh hoàn toàn không biết nhóm máu của cô bé là gì. Anh hoảng loạn ấp úng, không nói nên lời. Mỹ Linh hết chịu nổi hét lên.
- Anh là gì với cô bé vậy? Còn ba mẹ cô bé đâu! Gọi ba mẹ cháu đến đây!
Cô bực mình đẩy anh sang một bên và cho người xét nghiệm nhóm máu, và chỉ đạo người khác đi kiểm tra và chuẩn bị truyền máu cho An Nhiên. Cô giáo cũng vội vàng thông báo cho Tường Vy.
Đăng Khoa đứng yên như trời trồng. Chưa bao giờ anh thấy bản thân vô dụng như lúc này. Không giúp gì được cho An Nhiên. Anh họ Hứa và An Nhiên họ Lâm, cũng không thể ký giấy xác nhận nhân thân cho cô bé. Lúc nguy cấp mới thấy, chỉ có người thân thật sự mới có thể là chỗ dựa, mới có thể giúp đỡ cô bé lúc này.
Ba mẹ con đang đến, con yên tâm. Chú xin lỗi vì không thể giúp gì cho con.
Anh đang định rời đi để tránh mặt Tường Vy thì y tá chạy đến thông báo, kho máu đã hết nhóm máu mà cô bé cần. Lúc này đang nguy cấp cần truyền máu mà lại không có là sao. Đăng Khoa phẫn nộ chỉ trích.
- Bệnh viện này làm ăn kiểu gì vậy? Mau chuyển con bé lên tuyến trên đi!!!
- Bây giờ cô bé rất yếu! Anh bình tĩnh để các bác sĩ tìm cách! - Mỹ Linh trấn an anh lại.
- Con tôi đang nguy kịch, cô nói xem sao tôi bình tĩnh lại được. Con bé nhóm máu gì???
- Máu O thưa anh! Để tôi xem đội ngũ bác sĩ có ai trùng nhóm máu cô bé không?
Vừa nghe Mỹ Linh nói, anh liền ôm lấy vai cô và khẩn thiết cầu xin.
- Cái gì? Tôi cũng nhóm máu O. Mau lấy máu của tôi cứu bằng được cô bé. Lấy bao nhiêu cũng được. Xin cô, bác sĩ!!!
Mỹ Linh liền mang anh theo vào phòng xét nghiệm và dặn dò y tá làm thủ tục tiến hành truyền máu. Trước khi đi, anh dặn đi dặn lại cô giáo là đừng cho Tường Vy biết, rồi mới an tâm vào phòng khám.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại Đăng Khoa và Mỹ Linh. Cô đang chăm chú theo dõi các chỉ số và bơm máu trực tiếp từ tay Đăng Khoa. Cô hỏi tên anh để lưu lại hồ sơ. Nhưng anh suy nghĩ và trả lời.
- Có cần thiết không?
- Cho đầy đủ thủ tục thôi! Nhưng chắc ba mẹ cô bé cũng muốn cảm ơn anh!
- Không cần đâu! Tôi chỉ là người qua đường thôi.
Mỹ Linh cũng đồng ý và tiếp tục chỉ đạo mọi người gấp rút cấp cứu cho An Nhiên.
Đăng Khoa quần áo lấm lem bùn đất và vết máu, cùng với mồ hôi ướt một mảng tấm lưng rộng, thất thểu bước đi ra ngoài. Vừa bước ra anh đã nghe tiếng khóc của Tường Vy, anh vội bước đến nhưng đã thấy cô đang đứng trong vòng tay Trần Minh. Anh đánh đứng nấp sau bức tường và theo dõi.
Tường Vy khóc sướt mướt và đòi lao vào phòng cấp cứu nhưng Mỹ Linh và Trần Minh kịp thời ngăn lại. Cô run rẩy khuỵ xuống gọi tên An Nhiên đến lạc giọng.
- An Nhiên!!! Con tôi! Làm ơn cứu nó với bác sĩ! Tôi phải làm sao đây! An Nhiên ơi! An Nhiên của mẹ!!!
- Chị Tường Vy! Đừng xúc động mạnh! Chị mới khoẻ lại! An Nhiên đã có tụi em rồi. Chị nghe em nói. Cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi. - Mỹ Linh cố trấn an và ra hiệu cho Trần Minh an ủi cô ấy.
Anh cũng quỳ xuống và ôm lấy gương mặt của cô áp vào lồng ngực mình. Anh vừa vuốt mái tóc cô vừa an ủi.
- Không sao đâu em! Bác sĩ nói không sao rồi!
Tường Vy cũng úp mặt vào ngực anh và ôm lấy anh khóc sướt mướt, cô nói lên trong từng tiếng nấc xé lòng.
- Anh à!… cứu An Nhiên đi! Nó có mệnh hệ gì… em… em không sống nổi… anh ơi!!!
- Bác sĩ! Con bé nhóm máu O, xin bác sĩ lưu ý!
- Anh chị yên tâm! Anh lo cho chị nhà đi, cô bé có chúng tôi rồi!
Trần Minh ra sức vỗ về và dìu cô lên ghế, cô vẫn còn xúc động, bưng mặt khóc không dừng lại được. Đăng Khoa chứng kiến tất cả. Cuối cùng, người ở bên em lúc hoạn nạn lại không phải là anh. Một gia đình hoàn hảo, đúng nghĩa, phù hợp với An Nhiên nhất không phải là anh.
Đăng Khoa nén nước mắt và bước nhanh ra xe. Lúc này, bác Lâm và gia đình dì Hạ cũng vừa hay tin và đến bệnh viện. Bác Lâm bỗng thấy bóng dáng ai giống Đăng Khoa bước ra từ khu cấp cứu. Ông đứng lại nhìn theo một vài giây, thì dì Hạ hối thúc vào nhanh xem tình tình. Bác Lâm cũng xua đi suy nghĩ và vào trong cùng với mọi người.
***
Đêm đã khuya, bệnh viện đã thưa thớt người qua. An Nhiên đã qua cơn nguy hiểm và chuyển về phòng hồi sức. Cô bé nhỏ xíu nằm lọt thỏm trên giường bệnh và xung quanh là máy móc lạnh lẽo với dây nhợ rối rắm gắn lên người. Vẫn còn tác dụng thuốc gây mê nên cô bé vẫn chưa tỉnh dậy.
Tường Vy cũng mệt mỏi ngồi trên ghế và gục lên giường, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của An Nhiên và ngủ thiếp đi. Bác Lâm cũng ngồi ngoài hành lang và ngủ gục. Bỗng có một bệnh nhân đang chật vật với chiếc xe lăn làm ông thức giấc. Thấy cô gái bằng tuổi con mình đang loay hoay một mình không có ai, ông cũng liền tiến tới giúp đỡ.
Khi cả hai cùng vào thang máy. Thì một người vừa bước vào phòng bệnh An Nhiên. Trong cơn mơ Tường Vy cảm nhận được có ai đang mạnh mẽ bế cô lên và tiến về chiếc giường bên cạnh. Nhưng đã quá kiệt sức, cô không thể mở mắt ra nổi. Thầm nghĩ có lẽ là ba sợ cô mệt.
Chỉ nghĩ được bấy nhiêu rồi Tường Vy an tâm chìm vào giấc ngủ. Ngắm gương mặt mệt mỏi còn chưa kịp trang điểm, đôi môi cũng nhợt nhạt khô khốc không phải màu môi anh đào mềm mọng thường ngày, dáng vẻ yếu đuối khác hẳn bộ dạng hoạt bát như ở công ty cô hay tỏ ra. Nhưng điều đó cũng không ngăn nổi tình cảm Đăng Khoa dành cho cô.
Ngắm người con gái anh sắp phải rời xa một hồi, Đăng Khoa không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên đôi môi cô một nụ hôn khe khẽ.
Đoạn anh ngồi dậy, và đi sang giường An Nhiên, và cũng đặt lên trán cô bé một nụ hôn tạm biệt. Cô bé vẫn nằm yên, mắt nhắm nghiền, không hề hay biết.
Con sẽ được sống trong gia đình có ba, có mẹ con, sống cuộc sống hạnh phúc suốt đời. Các bạn sẽ không còn trêu con được nữa. Chú sắp phải đi xa rồi. Tạm biệt con gái.
- Chú yêu con! Bạn nhỏ!
(Còn tiếp)