Hôm sau trong khi Hoàng Ngọc Niệm vẫn còn đang say giấc nồng, hắn đã dậy và chuẩn bị xong rồi nhưng không định đánh thức cô vì thấy cô còn khá mệt mõi vì chuyện đêm qua.
Trong lúc đang ngắm cô ngủ thì điện thoại cô phát sáng lên, là tin nhắn đến Dương Thế Minh vốn tò mò nên mở tin ra xem dòng số khá lạ vì cô không có lưu vào danh bạ.
"Niệm Nhi..."
"Là anh đây, Hạo Văn đây"
"Em đang làm gì đấy?"
"Đã dậy chưa?"
"Anh đón em đi ăn nhé!"
"Giờ này theo anh nghĩ chắc như thường lệ em vẫn chưa ăn gì đúng không?"
"Niệm Nhi!!"
Dương Thế Minh vẫn nằm đấy kéo từng tin nhắn một lên xem bật cười nhếch miệng.
"Niệm Nhi, em vẫn còn ngủ à? Hay em không muốn trả lời anh?"
"Không nói gì coi như là em đồng ý đi ăn cùng anh rồi đấy, anh sẽ qua đón em"
Đọc dòng tin đó hắn nhíu mài lại sau đó bắt đầu soạn tin.
"Muốn mời bà xã tôi đi ăn sao? Vậy tôi không ngại đi cùng được chứ?"
Bên này Vũ Hạo Văn thấy trả lời hắn tưởng là cô nên mừng vội mở máy lên, đập vào mắt hắn là dòng tin đấy.
"Sao có thể là hắn? Chẳng lẽ hắn và Niệm Nhi sống chung sao? Vậy có nghĩa từ nãy đến giờ hắn đọc tin..." Vũ Hạo Văn bắt đầu nhăn mặt, gương mặt bắt đầu đỏ lên vì tức giận.
"Mày đợi đấy, tao sẽ khiêu chiến với mày trong lúc mày chưa phòng bị gì tao sẽ đánh up công ty của mày đợi đấy.... miếng mồi ngon tao không có thì mày cũng đừng hòng có" Vũ Hạo Văn quăng điện thoại xuống đất sau đó lái xe đi.
[.....]
Phía hắn, thấy Vũ Hạo Văn không trả lời hắn mĩm cười một nụ cười lạnh.
"Ưm" cô vươn vai một cái sau đó từ từ mở mắt nhìn sang thấy hắn đang đăm chiêu nhìn cô.
"Sao không gọi em dậy, sắp trễ rồi " cô quắn khăn tắm vào người sau đó chạy nhanh vào phòng tắm.
Khi cô bước ra thì hắn đưa cho cô coi dòng hội thoại lúc nãy.
"Người tình của em nhắn này, còn định mời em đi ăn đấy anh đã xử lí êm xuôi rồi"
"Anh đúng là...... siêu ghê nói một câu thôi mà hắn mất tâm dạng rồi" cô đọc đoạn hội thoại đó mà gai óc cứ thế mà nổi.
"Mau lến ăn đi, đồ ăn đã nguội cả rồi" bỗng hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, lắc đầu mạnh một cái.
"Anh sao vậy?" Thấy hắn đi loạng choạng thì cô chạy đến hỏi.
"Không sao, không sao, mau ăn đi.... anh đi lên phòng lấy hồ sơ" từ lúc tỉnh dậy đến giờ đầu hắn cứ như búa bổ, khó chịu, lại cảm thấy trong người lạnh vô cùng rõ ràng là trời dạo này rất nóng.
"Hắt xì....chẳng lẽ bị bệnh rồi?" Hắn lấy viên thuốc cảm uống vào sau đó đi xuống đưa cô đến bệnh viện.
"Em thấy anh xanh xao lắm rồi đó, hay là vào bệnh viện để em khám xem "
"Anh không sao đâu, thôi đi đi trễ rồi đấy" sau khi cô xuống xe thì hắn cũng rời đi, trong lòng cô có cảm giác gì đó lúc nãy nhìn hắn xanh xao lắm.
"Reeng....reeng...." điện thoại của cô bắt đầu vang lên là Lỵ An gọi.
"Cậu đến chưa...."
"Tớ đến rồi đây mà giọng cậu sao thế? Cậu khóc à?"
"Niệm Niệm mẹ tớ vừa nhập viện vì cơn đau tim lại tái phát, hôm nay chúng ta phải phẩu thuật gấp cho mẹ huhu"
"Đợi tớ... tớ tới rồi đây" cô chạy thật nhanh vào bệnh viện.