Editor: Lâm Chiêu Quân Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Thật ra, Tô Nam không hề sợ Lâm Hân sẽ nói chuyện này cho mọi người biết.
Anh có rất nhiều cách bắt cô ta xóa những tấm hình này đi.
Nhưng anh vẫn đi đến chỗ Lâm Hân hẹn gặp.
Thấy Tô Nam đến, Lâm Hân lo lắng đẩy tách cà phê đã gọi trước đó về phía anh.
Cô ta cắn môi, lắp bắp nói: “Bác sĩ Tô, em xin lỗi…”
“Em chỉ muốn anh ra đây gặp em thôi chứ không định tung mấy tấm ảnh đó ra ngoài đâu.”
Mặt Tô Nam không đổi sắc, giọng điệu vẫn bình thường như mọi ngày.
Sau khi ngồi xuống, anh hỏi thẳng Lâm Hân: “Có việc gì phải gọi tôi ra đây thế?”
Lâm Hân nhìn chằm chằm anh vài giây mới nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Nam gật đầu: “Nói đi.”
Lâm Hân rũ mắt xuống, cắn môi.
Cô ta cực kỳ mất tự nhiên nhìn xuống tách cà phê, im lặng vài giây mới ngẩng lên nhìn anh: “Anh và Hình Tín Hàm đang hẹn hò với nhau sao?”
Tô Nam ngả người ra sau, khoanh tay lại, nhìn thẳng vào Lâm Hân, nhưng không nói gì cả.
“Bác sĩ Tô, em thật sự rất thích anh! Chúng ta… có khả năng không…”
“Không có.” Tô Nam trả lời không chút do dự.
Nghe anh trả lời, Lâm Hân cười tự giễu, không ngoài dự đoán mà.
Cô ta bưng tách cà phê lên uống một ngụm.
Không biết vì sao, nhưng khi nghe Tô Nam nói vậy, trong lòng cô ta nhẹ nhõm hơn nhiều: “Em cứ nghĩ, chỉ cần làm việc thật tốt sẽ được anh đánh giá cao.
Chỉ cần em thích anh, làm mọi việc vì anh thì một ngày nào đó anh sẽ rung động, sẽ thích em.”
“Nhưng tới giờ em mới phát hiện ra, đàn ông và phụ nữ vốn không hề giống nhau.” Lâm Hân nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói chua xót, đầy tiếc nuối: “Hầu hết phụ nữ chúng em đều rất dễ có tình cảm với ai đối xử tốt với mình.
Nhưng các anh thì không như vậy, thích là thích, không thích là không thích.
Bất kể người ấy có làm gì vì anh đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, thậm chí còn cảm thấy phiền.”
“Tô Nam, mấy năm qua anh cảm thấy rất ghét em đúng không?” Lâm Hân nhếch môi: “Em biết rõ anh không thích em, nhưng lại vờ như không biết, vẫn cứ tiếp tục thích anh.
Có phải đã đem đến phiền phức cho anh rồi không?”
Tô Nam thở dài, chậm rãi nói với cô ta: “Lâm Hân, cô là một cô gái tốt, nhưng chúng ta không hợp.”
“Trong công việc, tôi đánh giá cao về cô.
Cô quả thực rất xuất sắc, năng lực ứng phó những trường hợp khẩn cấp rất tốt.
Nhưng tán thưởng không phải là thích, mong cô có thể phân biệt rõ ràng.”
Anh gãi gãi thái dương, nói tiếp: “Tôi cũng không hề ghét cô, cô đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Hân khẽ mỉm cười: “Em không phải kiểu người phụ nữ thích người đối xử tốt với mình.” Cô ta thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng em phải thỏa hiệp, đứng trước việc kết hôn, giữa người em thích và người thích em, em sẽ chọn cái sau.”
Cô cười với Tô Nam, giả vờ như bản thân rất vui: “Thật ra em đã đồng ý lời cầu hôn của một người đã thích em rất nhiều năm, chúng em sắp sớm kết hôn rồi.”
“Hôm nay em gọi anh ra đây là để, để… chấm dứt chuyện này.” Khóe miệng cô hơi nhếch lên: “Dù gì em cũng thích anh suốt mấy quá, tuy rằng đó chỉ là tình cảm đơn phương.”
Nói xong, Lâm Hân lấy điện thoại ra, xóa hết những tấm hình liên quan đến Tô Nam và Hình Tín Hàm ngay trước mặt anh.
“Cảm ơn anh vì hôm nay đã đến gặp em, cũng như trực tiếp từ chối em.” Để em ra đi không chút do dự.
Lâm Hân như trút được tảng đá lớn trong lòng bấy lâu, cô ta thở ra phào một hơi, nói với Tô Nam: “Không phải em chưa từng nghĩ đến việc sẽ vạch trần chuyện này, nhưng cuối cùng lại không thắng nổi một chữ ‘Thích’.”
“Ai bảo em thích anh chứ, cho nên không thể làm điều gì tổn thương anh được.” Cô ta đảo mắt nhìn sang hướng khác, hít mũi một cái, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Sau đó quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tô Nam, mỉm cười nói: “Hy vọng anh sẽ hạnh phúc.”
Tô Nam không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ đáp: “Cảm ơn, cô cũng vậy.”
Lâm Hân mím môi, gật đầu: “Ừm.”
Hai người nhìn nhau cười, nói xong mọi chuyện, Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm, cô ta chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.
Trước đây, ngày nào cô ta cũng mong Tô Nam chú ý đến mình, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ thích cô ta.
Nhưng điều này khiến cô ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Không phải bây giờ cô ta không thích anh nữa, nhưng cô ta sẽ học cách buông bỏ những thứ không thuộc về mình.
Có đôi khi lùi một bước, lại tiến ngàn dặm.
“Lần gặp mặt này coi như là lời tạm biệt cuối cùng.
Tô Nam, em hy vọng sau này anh sẽ có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ anh.”
Tô Nam tỏ ra nghi hoặc, Lâm Hân khẽ cười: “Em phải đi rồi, rời khỏi nơi này, đến thành phố anh ấy ở.”
“Thay đổi một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Ra là vậy.” Tô Nam chợt hiểu ra, sau đó mỉm cười nói: “Vậy chúc cô tiền đồ như gấm, tương lại tươi sáng.”
Lâm Hân mỉm cười: “Bác sĩ Tô, anh qua loa lấy lệ thật đó.”
“Đâu có, tôi nói thật mà.” Tô Nam nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với cô.”
“Được rồi, em đùa thôi.” Lâm Hân nói: “Em cũng hy vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với anh.”
Sau khi tạm biệt nhau, hai người ai về nhà nấy.
Lúc này, Hình Tín Hàm cũng vừa về đến nhà, cô đưa chiếc cúp vừa nhận được cho mẹ xem.
Hình Hàm Quân rất vui, bà đặt chiếc cúp vào chiếc tủ kính chứa đầy những tấm bằng khen, những chiếc cúp mà Hình Tín Hàm và Hình Mộ Bạch giành được từ nhỏ đến bây giờ.
Vì chuyện trong đội cứu hỏa nên Hình Mộ Bạch không thể về nhà.
Hình Hàm Quân biết đội cứu hỏa lại có thêm một chàng trai trẻ hy sinh, bà khó chịu thở dài.
Buổi tối, sau khi trở về phòng Hình Tín Hàm nhận được điện thoại của Tô Nam, anh hỏi cô ngày mai có rảnh không, muốn gặp cô.
Hình Tín Hàm tiếc nuối nói: “Ngày mai là hôn lễ của Diệp Trường Xuyên và Kỳ Kỳ, em phải tham gia.”
“Được rồi.” Tô Nam lại hỏi: “Vậy còn ngày kia thì sao?”
“Ngày kia…” Hình Tín Hàm suy nghĩ một lát: “Ngày kia em phải quay lại đoàn phim rồi.”
Tô Nam: “…” Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Lịch trình ban ngày kín hết rồi, nhưng chắc buổi tối sẽ dư ra một ít thời gian nhỉ?”
“Nếu lần này mà em còn nói là không có thời gian nữa thì trái tim anh sẽ vỡ vụn mất đấy.
Anh chỉ muốn gặp em thôi mà, khó đến vậy sao?”
Hình Tín Hàm cười khúc khích: “Buổi tối thì em rảnh.”
“Vậy tối mai chúng ta gặp nhau ở ngôi nhà đó nhé.”
“Được.” Tô Nam vui vẻ đồng ý: “Ngày mai anh sẽ chờ em.”
“Vâng.” Hình Tín Hàm vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, ôm con gấu bông nói: “Sau khi hôn lễ của Kỳ Kỳ kết thúc thì anh qua luôn nha.”
Buổi chiều, Hình Tín Hàm từ chỗ tổ chức đám cưới quay về, bước vào nhà thì không thấy ai cả, Tô Nam không ở đây, nhưng kỳ lạ là điện thoại của anh lại để ở nhà.
Hình Tín Hàm cau mày, anh quên mang điện thoại à…
Lúc cô tò mò cầm điện thoại lên xem thì chợt có một tin nhắn đến.
Hình Tín Hàm nhìn thanh thông báo, khẽ mím môi.
Tin nhắn này này do Phó Đồng gửi đến, nội dung là: 【Hai ngày em phải bận quá, giờ mới có thời gian rảnh, nhưng gửi lời chúc thì không bao giờ là muộn cả, chúc anh năm mới vui vẻ!】
Lúc trước, khi ở khu vực thiên tai, Hình Tín Hàm đã nhận ra Phó Đồng thích Tô Nam rồi.
Nhưng sau đó cô khá bận, cũng chưa gặp lại Phó Đồng lần nào nên đã quên mất chuyện này.
Mặc dù cô tin tưởng Tô Nam nhưng khi thấy cái tên “Phó Đồng” này, cô vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Còn chưa kịp để điện thại về chỗ cũ thì Tô Nam đã mở ra bước vào.
“Ấy.” Tô Nam cười: “Anh không ngờ em lại về sớm thế.” Tô Nam cởi giày ra, tay anh cầm một túi nguyên liệu nấu ăn vừa mua ở siêu thị.
Hình Tín Hàm đặt điện thoại về vị trí ban đầu, nhìn anh nói: “Ăn xong không có việc gì nữa nên em về luôn.” Cô nhìn anh, nói tiếp: “Lúc nãy anh quên mang điện thoại theo này.”
“À, tại siêu thị gần nhà, với lại chỉ đi một lát rồi về nên anh không mang theo.” Tô Nam xách túi nguyên liệu vào phòng bếp, cất những thứ vừa mới mua vào tủ lạnh, anh quay sang hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn món gì? Bít tết nhé?”
Hình Tín Hàm đi tới, dựa vào khung cửa, nhìn anh bận bịu: “Ừm, được.”
Tô Nam nhạy bén nhận ra Hình Tín Hàm không vui, anh ngước mặt lên nhìn cô: “Em sao thế? Sao anh cảm thấy em có vẻ không vui nhỉ?”
Hình Tín Hàm cắn phần thịt mềm trong miệng.
Cô muốn hỏi anh chuyện của Phó Đồng, nhưng nếu cô hỏi, liệu anh có nghĩ cô không tin tưởng anh không? Sau vài giây im lặng suy nghĩ, Hình Tín Hàm vẫn quyết định không nói gì, cô mỉm cười với anh: “Đâu có đâu.”
Tô Nam hơi nheo mắt lại, anh không tin nhưng cũng không hỏi gì.
Hình Tín Hàm đứng bên cạnh Tô Nam một lúc rồi nói với anh: “Em hơi mệt, muốn về phòng nằm một lát.”
“Ừm, em đi nghỉ đi.”
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong Tô Nam mới cầm điện thoại lên, lúc này anh mới hiểu tại sao cô không vui.
Anh thở dài, bước đến trước cửa phòng ngủ, gọi cô: “Hàm Hàm?”
Hình Tín Hàm đáp: “Dạ?”
Tô Nam hỏi: “Anh có thể vào không?”
Hình Tín Hàm ôm gấu bông vào lòng, ngồi dậy, đáp: “Anh vào đi.”
Tô Nam mở cửa.
Hình Tín Hàm ngồi khoanh chân trên giường nhìn anh đi tới.
Tô Nam ngồi xuống mép giường.
Cô đang định hỏi anh có chuyện gì thì Tô Nam đã cầm điện thoại lên, chỉ vào đoạn tin nhắn lúc nãy: “Vì cái này nên em mới không vui đúng không?”
Hình Tín Hàm ngạc nhiên nhìn anh, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh, cô vội đảo mắt đi nhìn chỗ khác, mím môi lại.
Thấy cô như vậy, Tô Nam càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
Tất cả là do đoạn tin nhắn này.
Anh giơ tay búng nhẹ vào trán cô: “Sao lúc nãy anh hỏi em lại bảo không có gì.”
Hình Tín Hàm ôm chặt con gấu trong lòng ngực, rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Em không biết nên mở lời như thế nào, sợ nói ra anh sẽ cảm thấy em đang chất vấn anh, nghi ngờ anh, không tin tưởng anh.”
“Không phải em không tin anh nhưng mà, nhưng mà…” Cô cắn môi, ấm ức nói: “Chỉ là khi nhìn thấy một cô gái thích anh nhắn tin cho anh, em sẽ cảm thấy không vui.”
Hình Tín Hàm không biết làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của mình, dù nói thế nào cô cũng cảm thấy không đúng, nhưng cô lại không biết phải làm sao.
“Tô Nam, em không biết phải nói sao nữa, em tin anh, nhưng…”
Hình Tín Hàm còn chưa dứt lời, anh đã hôn lên môi cô, sau đó ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Không cần nói nữa đâu, anh hiểu mà.”
“Lúc trước cậu ấy thích anh, nhưng anh đã nói thẳng với cậu ấy rồi.
Cậu ấy cũng đã nói sẽ từ bỏ.
Bây giờ giữa anh và cậu ấy chỉ còn tình nghĩa bạn bè mấy năm qua, tin nhắn này chỉ là một lời chúc mừng bình thường thôi.”
“Hàm Hàm, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi, anh sẽ giữ khoảng cách với những người khác giới.
Em đừng vì mấy chuyện này mà không vui nữa.” Tô Nam cười khẽ: “Em ngốc quá.”
------oOo------