Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Editor: Bèo Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Hình Tín Hàm dành cả tuần ở trường quay, trong thời gian này, cô vô tình dùng hành động thực tế làm những người lúc trước có thành kiến với cô đều thay đổi cái nhìn.

Nhất là tổng đạo diễn Lý Tuấn.

Vốn dĩ anh ta nghĩ cô chỉ đơn thuần là một bình hoa di động, không ngờ cô lại khác xa với tưởng tượng của anh ta.

Lý Tuấn càng ngày càng đánh giá cao sự chăm chỉ, không ngại khó của Hình Tín Hàm, cô cực kỳ nghiêm túc với công việc diễn xuất, khiến anh ta phải nhìn với cặp mắt khác.

Buổi trưa ngày 6 tháng 12, sau khi hoàn thành xong công việc, vừa lên xe nghỉ ngơi, Kỳ Kỳ đã mang phần cơm của đoàn phim đến cho cô. Cáp Thu có việc bận nên không thể trực tiếp đến đoàn phim nên đã gọi điện cho cô.

Hình Tín Hàm vừa ăn cơm vừa nói: “A lô, chị Cáp Thu. ‘

“Tín Hàm, chị có tin tốt muốn báo cho em!” Giọng điệu của Cáp Thu rất kích động, vô cùng vui vẻ, tuy Hình Tín Hàm theo cô nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy cô ấy vì chuyện lớn gì mà vui vẻ đến thế.

Giọng nói Hình Tín Hàm mang theo ý cười, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy chị? Chuyện gì mà khiến chị vui đến thế?”

“Còn nhớ cuốn tiểu thuyết đợt trước chị đề cử cho em không?!” Cáp Thu hưng phấn hỏi cô.

“Dạ,” Hình Tín Hàm nhai đồ ăn, “Đương nhiên là em nhớ rồi! Em rất thích quyển tiểu thuyết đó, lần trước chẳng phải em đi tham gia sinh nhật của tác giả sao, cậu ấy nói với em đã ký hợp đồng xuất bản rồi, sẽ tặng cho em một quyển nữa, thật là vui quá đi.”

Cáp Thu cao giọng nói với Hình Tín Hàm: “Chuyện chị nói sau đây sẽ làm em vui hơn nhiều.”

Hình Tín Hàm càng thêm tò mò, “Rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ? Chị đừng úp mở nữa!”

“Công ty chúng ta mua lại bản quyền bộ《Vượt qua sông lớn, quãng đời con lại hướng về trời quang》rồi.

“Ồ.” Hình Tín Hàm trả lời Cáp Thu mới phản ứng lại, cô kinh ngạc hỏi: “Thật ạ?”

“Cuốn tiểu thuyết em thích nhất sắp chuyển thể rồi, hơn nữa công ty chúng ta còn nắm bản quyền.” Cáp Thu hào hứng nói xong liền hỏi Hình Tín Hàm: “Thế nào? Có muốn tranh vai nữ chính không?”

Hình Tín Hàm cười, “Muốn ạ, em đã nghi như vậy từ lâu rồi.”

“Lúc trước em rất thích thiết lập của nhân vật này, cực kỳ muốn khiêu chiến với vai diễn bệnh nhân mắc bệnh nan y. Chị Cáp Thu, chị xem giúp em nhé, khi nào casting nhớ nói cho em biết, em sẽ tham gia.”

“Ok! Không thành vấn đề!” Cáp Thu sảng khoái đồng ý: “Chị cũng muốn em đóng vai nữ chính này, nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp em tranh vai, nếu không cần thông qua casting mà vào vai luôn thì càng tốt.”

“Được rồi, lát nữa em còn phải quay tiếp đúng không? Em ăn cơm trước đi, chị cũng phải đi ăn cơm đây.”

“Dạ, bye bye chị.” Nói xong, Hình Tín Hàm cúp máy.

Cô vui vẻ xử lý xong, buổi chiều tiếp tục quay phim, mặc dù lịch quay ban ngày rất kín nhưng may là cô không có cảnh nào phải quay vào ban đêm cả, chạng vạng tối, cả đoàn tan làm.

Sau khi lên xe, Hình Tín Hàm nhìn thấy tin nhắn Tô Nam gửi cho mình, cô lập tức trả lời anh, hai người hẹn gặp nhau và ăn tối tại chỗ ở bí mật, Hình Tín Hàm còn vui vẻ gửi tin nhắn cho anh: 【Chút nữa em sẽ nói cho anh một chuyện vui!】

Tô Nam trả lời: 【Được, gặp mặt rồi nói.】

Hình Tín Hàm bảo tài xế đưa cô đến cổng, sau đó cô xuống xe, tự mình đi vào.

Tô Nam đứng ở trên lầu nhìn cô đi vào chung cư, sau đó kéo rèm cửa phòng khách lại, quay người đi vào bếp, nhìn nồi canh cá đang nấu.

Hình Tín Hàm vừa ngân nga một bài hát vừa mở cửa, sau khi thay giày, cô chạy vào bếp gọi anh.

“Tô Nam!” Hình Tín Hàm ôm anh từ phía sau, cô vui vẻ cười khanh khách, thấy cô vui vẻ như vậy, Tô Nam hỏi: “Có chuyện gì mà em vui thế? Nói cho anh nghe đi. ”



Hình Tín Hàm lấy lại tinh thần, kích động nói: “Anh còn nhớ quyển tiểu thuyết lần trước em nói với anh không?”

Tô Nam dùng thìa múc một ít canh, cúi đầu cẩn thận nếm thử, sau đó hơi nhướng mày đáp: “Ừm, sao vậy?”

“Nó không chỉ xuất bản mà còn được chuyển thể thành phim nữa.”

Tô Nam nghiêng đầu nhìn cô, bật cười, “Em vui đến thế à? Không phải người nên kích động là tác giả ư?”

Hình Tín Hàm hừ một tiếng, “Em và Miểu Miểu là bạn tốt. Tác phẩm của cậu ấy xuất bản và được chuyển thể rồi, tất nhiên em phải vui chứ. Hơn nữa, công ty em chính là bên mua bản quyền của cô ấy chính. Chuyện này nói lên điều gì? ”

“Nói lên điều gì vậy?” To Nam múc một ít canh ra, thổi nguội, sau khi chắc chắn canh không còn nóng anh mới đưa đến bên miệng cô, nói: “Nếm thử đi.”

Hình Tín Hàm uống canh, sau đó tiếp tục nói với anh: “Nói lên cơ hội trở thành nữ chính của em sẽ cao hơn một chút! Dù sao cũng là do công ty chế tác mà.”

“Không phải lúc trước em từng nói với anh rồi sao? Em rất muốn thử sức với nhân vật này, tuy rằng sẽ có nhiều khó khăn, nhưng em thật sự rất thích.”

Tô Nam lại đút cho cô một ngụm, cười nói: “Vậy em phải chuẩn bị thật tốt đất, nhất định phải lấy được vai diễn lần này.”

Hình Tín Hàm cười, nặng nề mà gật đầu, “Vâng!”

Tô Nam bỏ thìa xuống, một tay cầm chén, tay còn lại xoa đầu cô, anh cúi đầu, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

Anh cầm chén đưa cho cô, “Em đi ra ngoài uống đi, anh sẽ đem phần còn lại ra sau.”

“Dạ.” Hình Tín Hàm bưng chén canh trong tay, vui vẻ ra khỏi bếp, vừa đi vừa cúi đầu uống canh, giống như một con mèo nhỏ tham ăn.

Tô Nam ở phía sau nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì không nhịn được mỉm cười.

Sau khi ăn cơm xong, Hình Tín Hàm nằm ở trên đùi Tô Nam,Tô Nam thì nhàn nhã ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển, tùy tiện chuyển kênh không ngừng, Hình Tín Hàm nghiêng người theo cùng xem TV.

Tô Nam khá thích xem tin tức, vì thế lúc chuyển đến kênh tin tức, anh bỏ điều khiển xuống, Hình Tín Hàm thì có sở thích xem phim truyền hình giống như bao cô gái khác, cô chán nản xoay người, chăm chú nhìn người đàn ông đang ngồi xem TV.

Một lúc sau, cô chợt phát hiện ra điều gì đó nên từ từ nhổm người lên, không ngừng tiến lại gần anh.

Cảm nhận được động tác của cô, Tô Nam liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hình Tín Hàm ở ngay trước mắt mình, cô nhìn chằm chằm vào trán anh, sau đó đưa tay chọc chọc, thở dài: “Oa, anh có cái mụn ở đây nè.”

Tô Nam: “… Anh mọc mụn thì kỳ lạ lắm à?”

Cô bĩu môi lắc đầu, nói: “Da anh cực kỳ tốt, em còn tưởng anh không có mụn cơ.”

“Da thì không sao, nhưng đôi khi chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi của anh không điều độ nên nổi mụn. Chuyện bình thường mà, vài hôm là hết thôi.”

Hình Tín Hàm đột nhiên hưng phấn hỏi: “Muốn em nặn mụn cho anh không?”

Tô Nam không quá tin tưởng mà nhìn cô, Hình Tín Hàm vỗ ngực đảm bảo với anh: “Tin em đi mà, nhất định sẽ không đau đâu, cũng sẽ không để lại sẹo.”

Sau đó, cô xuống ghế sô pha, lấy tăm bông và mấy thứ khác trong túi ra, chuẩn bị nặn mụn cho Tô Nam.

Tô Nam: “…”

Thôi vậy, miễn bạn gái vui vẻ là được.

“Anh sẵn sàng chưa?” Cô hỏi anh, chớp chớp mắt.



Tô Nam hất cằm, “Em bắt đầu đi.”

Hình Tín Hàm đến gần Tô Nam, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của cô phả vào trán anh, một phần tầm nhìn của Tô Nam bị cơ thể cô che khuất, bộ ngực đầy đặn của cô gái ở ngay trước mắt anh, cơ thể của cô dán sát vào người anh. Mùi thơm thoang thoảng trên người cô khiến anh hơi thất thần.

Giữa lúc bầu không khí đang mờ ám thì giọng nói của người dẫn chương trình tin tức đột nhiên vang lên từ TV: “Tin tức mới nhất. Vào ngày 5 tháng 12, tại bệnh viện số 1 của thành phố Quảng An đã xảy ra một sự cố nghiêm trọng… trưởng khoa của khoa phẫu thuật tử vong tại chỗ, một bác sĩ và hai nữ y tá khác bị thương ở các mức độ khác nhau…”

Sau khi nghe tin này, tay Hình Tín Hàm vốn đã chạm vào trán Tô Nam chợt dừng lại, cả người cô cứng đờ, bỏ tay ra, cô xoay người quỳ xuống bên người anh, chăm chú nhìn đoạn video giám sát phát trên màn hình TV, cô có thể cảm nhận được mùi máu tanh và hiện trường kinh hoàng qua màn hình.

Tô Nam lấy điều khiển định chuyển qua kênh khác nhưng bị cô cản lại.

Chẳng biết vì sao, sau khi xem tin tức này, tâm trạng vui vẻ của Hình Tín Hàm đột nhiên trở nên rầu rĩ.

Cô đặt những thứ trong tay lên bàn, rồi lại im lặng nằm xuống, đầu tựa vào lòng Tô Nam.

Tô Nam cúi đầu, giơ tay xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Không nặn mụn cho anh nữa à?”

Hình Tín Hàm nhìn anh, Tô Nam cũng rũ mắt nhìn cô, Hình Tín Hàm mím môi, gượng cười, cô biết anh đã nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của cô, cô cũng lười tìm lý do bào chữa, thành thật trả lời anh: “Không nặn nữa.”

Tô Nam bất đắc dĩ nhướng mày, thấp giọng thở dài, gọi cô: “Hàm Hàm…”

Hình Tín Hàm không để anh nói hết đã cắt ngang lời anh: “Tô Nam, ngày nào anh cũng ở bệnh viện, có khi nào cũng gặp phải sự cố không?”

Ngón tay cái của Tô Nam nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, sau đó di chuyển đến giữa trán, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, nói: “Đừng cau mày.”

Sau đó trả lời cô: “Thi thoảng sẽ gặp phải mấy chuyện như vậyi.”

Anh khẽ mỉm cười, nói với Hình Tín Hàm: “Bệnh viện là nơi em có thể nhìn thấy mọi khía cạnh của cuộc sống. Mỗi ngày bọn anh đều được chứng kiến ​​​​những sinh mệnh mới ra đời, cũng nhìn thấy những sinh mệnh khác mất đi.”

“Mặc dù đôi khi giữa bác sĩ và bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân sẽ xảy ra bất đồng ý kiến về một số việc, nhưng thực tế có rất ít người chống đối xã hội như vậy. Nói chung, về cơ bản, họ chỉ gây sự vô cớ thôi. Bệnh viện đứng ra hòa giải hoặc báo cảnh sát xong thì không có chuyện gì nữa, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

 “Vì vậy,” Anh mỉm cười an ủi cô, dịu dàng nói, “Em đừng lo lắng nữa.”

 “Làm gì có nhiều người xấu như vậy chứ?” Anh bật cười.

Hình Tín Hàm trở mình, vùi đầu vào ngực anh, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

“Ngoan.”

Hình Tín Hàm nhớ lại lần trước mẹ nói với cô bạn gái của anh trai cô là Lâm Sơ Thanh gặp rắc rối ở bệnh viện, sau đó cô hỏi anh trai mới biết được toàn bộ câu chuyện, cũng biết được thật ra lần đó Tô Nam vì đến tìm cô đã đổi ca với bác sĩ Lâm, vụ rắc rối mới xảy ra với cô ấy.

Nếu anh không đi tìm cô mà làm việc ở khoa cấp cứu như bình thường thì anh đã là nạn nhân của rắc rối lần đó rồi.

Anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với cô, cô cũng không nói với anh cô đã biết.

Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện, hy vọng anh sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy nữa.

Bởi vì tin tức này, cảm xúc của Hình Tín Hàm bị ảnh hưởng, không biết qua bao lâu, cô nằm trên đùi anh ngủ thiếp đi, Tô Nam vươn tay lấy chiếc chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp cho cô.

Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: “Bé ngốc.”

 

------oOo------

 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!