Editor: Bèo Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Hình Tín Hàm ngồi một lúc trên ghế sô pha, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, đợi cảm giác khó chịu đó qua đi, cô cảm thấy lúc nãy mình hơi ra vẻ.
Cô thở dài, đứng dậy, đang định mặc quần áo rời khỏi đây, thì giọng nói của Tô Nam vang lên từ phía sau: “Em tỉnh rồi à?”
Hình Tín Hàm lập tức quay đầu lại, nhìn anh, cô ngây người, không biết phản ứng như thế nào.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Tô Nam đi tới, đặt thuốc trong tay sang một bên, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, bất đắc dĩ cười, nói: “Em sao thế? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt này?”
Vốn dĩ Hình Tín Hàm đã tự trấn an mình rằng việc anh rời đi không sao cả, nhưng anh xuất hiện ngay lúc này khiến những cảm xúc dồn nén đó lại trào dâng.
Cô mím môi, nhào vào trong lòng anh, vòng tay ôm eo anh, giọng nói mang vẻ ấm ức, nghẹn ngào: “Em cứ nghĩ… nghĩ là anh đã đi rồi.”
Tô Nam thở dài, giơ tay ôm cô: “Sao em lại ngốc như vậy chứ?”
Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, cố gắng ngăn nước mắt rơi, cô khẽ lẩm bẩm: “Ai bảo anh ra ngoài mà không nói với em một tiếng.”
Cô lý luận.
Tô Nam không so đo với cô chuyện này, anh kiên nhẫn, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu: “Anh thấy em khá mệt, nên không muốn đánh thức em.”
“Với lại, vì sao tay em lại bị thường thế?”
Hình Tín Hàm buông anh ra, rời khỏi vòng tay anh, ngồi xuống ghế sofa, giơ cánh tay trái lên nhìn, mím môi cười nói: “Lúc quay cảnh đánh nhau em vô ý đụng phải chỗ nào đó thôi, không sao đâu, vài ngày nữa là đỡ ấy mà.”
Tô Nam ngồi xuống bên cạnh cô, mở lọ thuốc mỡ vừa mua về ra, vén ống tay áo của cô lên, thấy có vài vết bầm tím.
Anh nhíu mi nhìn cô chằm chằm, Hình Tín Hàm áy náy nhún vai, cười với anh, anh đưa tay đẩy trán cô, “Em còn cười nữa à?”
Cô bĩu môi, không nói gì nữa, để mặc anh nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc cho mình.
“Trong đoàn phim không có người đóng thế à?”Tô Nam vừa cúi đầu xoa thuốc cho cô vừa hỏi.
Hình Tín Hàm trả lời anh: “Có ạ.”
Tô Nam đang định nói thì cô cắt ngang lời anh: “Nhưng em muốn tự đóng, em sẽ cố gắng hết sức để diễn.”
“Em tin mình sẽ làm được, cũng sẽ làm tốt nhất có thể, vậy thì tại sao lại phải dùng diễn viên đóng thế?”
Khi nói những câu này, giọng điệu của cô rất nghiêm túc và trịnh trọng, khiến Tô Nam nhớ đến một câu: “Diễn viên giỏi nhất định là một người diễn viên hết sức kính nghiệp.”
Anh không nói gì nữa vì không thể bắt bẻ lời của cô.
Anh hiểu ý của cô.
Hình Tín Hàm tưởng Tô Nam tức giận nên mới im lặng, vì vậy cô nịnh nọt gọi: “Tô Nam…”
“Hả?” Tô Nam cúi đầu, giúp cô xử lý vết thương trên cánh tay, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Còn chỗ nào khác không?”
Hình Tín Hàm vốn định nói dối là hết rồi, nhưng thấy anh như vậy, cô không dám dối nữa, đành phải thành thật: “Trên… trên đùi cũng bị một ít ạ.”
Tô Nam nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, anh thở dài rồi nhìn vào chân cô, hỏi: “Ở chỗ nào thế?”
Hình Tín Hàm chớp mắt, còn chưa kịp mở miệng, anh đã nhìn thấu ý đồ của cô, anh nâng chân trái của cô lên trước, Hình Tín Hàm giật mình mở to mắt, kinh ngạc gọi anh: “Tô Nam?”
Tô Nam không ngẩng đầu lên, nói với cô bằng giọng điệu không thể phản bác: “Đừng nhúc nhích.”
Hình Tín Hàm cắn môi, nói nhỏ, “Ồ.”
Tô Nam từ từ xắn ống quần của cô lên, nhìn thấy vết bầm tím trên bắp chân cô, ánh mắt anh tối sầm lại.
Anh hơi mím môi, yên lặng bôi thuốc giúp cô, vừa bôi vừa cúi đầu thổi nhẹ, sợ làm cô đau.
Hình Tín Hàm chống hai tay ra sau, chăm chú nhìn anh, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh càng dịu dàng hơn, mỗi khi anh chớp mắt, đôi lông mi của anh sẽ tạo thành một đường cong đẹp mắt, sống mũi thẳng, mặc dù anh thời gian làm viện của anh thất thường, nghỉ ngơi không đúng giờ, nhưng làn da của anh rất tốt. .
Hình Tín Hàm quan sát anh một cách tỉ mỉ, nhìn đến nỗi mất hồn.
Tô Nam bôi thuốc cho chân trái xong, muốn bôi cho chân phải, thấy tư thế này không thoải mái nên anh đành đứng dậy, đi vòng qua bên phải rồi ngồi xổm xuống bên chân cô.
Hình Tín Hàm định di chuyển sang một bên để nhường chỗ cho anh ngồi, nhưng Tô Nam lại nói: “Em đừng di chuyển.”
Cô phồng má, ngoan ngoãn ngồi yên.
Anh quỳ một chân trên mặt đất, xắn ống quần bên phải lên, tiếp tục cẩn thận thoa thuốc cho cô.
Xong xuôi, anh nói với cô: “Để một lúc cho khô rồi hãy thả ống quần xuống.”
Hình Tín Hàm gật đầu, anh đang chuẩn bị đứng lên thì cô gọi, “Tô Nam.”
Anh vẫn giữ tư thế quỳ một chân trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Hả?”
Hình Tín Hàm cúi người, cảm thấy không với tới, cô lại ghé sát về phía anh, Tô Nam cười cô, “Em định làm gì vậy?”
Anh còn chưa dứt lời, âm thanh đã biến mất trong nụ hôn của cô.
Hình Tín Hàm cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào môi anh rồi rời đi.
Mặt cô hơi đỏ, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh, nhìn đi chỗ khác, nói: “Xem như là… em cảm ơn anh.”
Anh hừ một tiếng, “Chỉ có vậy thôi hả?”
Hình Tín Hàm quay đầu lại, mở to mắt nhìn anh, “Dạ?”
Tô Nam nhướng mày, đứng dậy nói với cô: “Tay anh dính thuốc mỡ, để anh đi rửa tay đã.”
Rõ ràng Hình Tín Hàm vẫn chưa lấy lại tinh thần sau câu nói khi nãy của anh, đầu óc cô trống rỗng, đáp, “Vâng.”
Nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cô, Tô Nam xoay người, khẽ nhếch môi.
Khi anh quay lại, Hình Tín Hàm đang xem phim,Tô Nam không nói gì chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, bỏng ngô mà anh gọi trước khi xem phim vẫn còn ở trên bàn.
Tô Nam đưa tay lấy bỏng ngô đưa cho cô, cô ôm hộp bỏng ngô, vừa ăn vừa xem phim.
Cô xem phim, còn Tô Nam thì nhìn cô .
Không lâu sau, Hình Tín Hàm chú ý tới ánh mắt của anh, quay đầu lại, khó hiểu chớp mắt một cái, sau đó cầm một miếng bỏng ngô đưa đến miệng anh, hỏi: “Anh ăn không?”
Tô Nam lắc đầu, “Em ăn đi.”
Hình Tín Hàm nhìn anh, vừa ăn bỏng ngô vừa nhìn chằm chằm màn hình như có điều suy nghĩ, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn không biết tại sao anh lại nhìn cô chăm chú như vậy.
Lúc cô lấy thêm một miếng bỏng ngô khác cho vào miệng, Tô Nam đột nhiên tiến tới, dọa cho cô giật cả mình.
Tô Nam nhỏ giọng nói: “Anh muốn ăn.”
Hình Tín Hàm vẫn đang cắn bỏng ngô, cô nhìn vào mắt anh, lấy một miếng bỏng ngô khác, máy móc đưa đến bên miệng anh.
Tô Nam nắm cổ tay cô, kéo sang một bên rồi cúi đầu cắn chính xác miếng bỏng ngô trong miệng cô.
Cô vô thức nuốt nước bọt, cô mở to mắt, ngây ngẩn nhìn anh cắn miếng bỏng ngô từ trong miệng mình rồi ăn tiếp.
Trước khi cô kịp phản ứng, anh lại ôm lấy mặt cô, thì thầm: “Không phải em muốn cảm ơn anh à?”
Hình Tín Hàm nhìn vào đôi mắt đang cười của anh, nghe anh nói: “Bây giờ cảm ơn đi.”
Nói xong, Tô Nam chậm rãi đến gần cô, Hình Tín Hàm chớp chớp mắt, sau đó nhắm mắt lại, kế tiếp là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Cô dựa vào sô pha, trước mặt là anh, hai tay anh đang ôm mặt cô, hôn cô từng li từng tí, không chút vội vàng, mà từ từ kiên nhẫn, làm nụ hôn sâu hơn, để cô dần dần chìm đắm trong nụ hôn của mình.
Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, dưới sự dẫn dắt của anh, cô bắt đầu đáp lại, hai tay quàng lên cổ anh.
Sau khi nụ hôn kết thúc, gò má cô ửng hồng, Tô Nam áp trán mình vào trán cô, anh khẽ cười, dùng đầu ngón tay lau vết nước trên miệng cô, sau đó lùi lại, cảm thán: “Ngon lắm.”
Hình Tín Hàm trừng mắt nhìn anh, Tô Nam lấy một miếng bỏng ngô trong hộp đút vào miệng, vừa ăn vừa cười: “Anh nói cái này mà.”
Hình Tín Hàm ngượng ngùng quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Sau khi phim chiếu hết, Hình Tín Hàm và Tô Nam cũng phải rời khỏi Meet, nhưng hai người không thể rời đi cùng nhau được.
Tô Nam nói với Hình Tín Hàm: “Em về trước đi, anh ở lại đây một lát, nửa tiếng nữa sẽ về sau.”
Hình Tín Hàm gật đầu, cô mặc áo khoác vào, trước khi rời đi, cô quay lại ôm anh.
Tô Nam nói với cô: “Em có thể không cần người đóng thế, nhưng em phải đảm bảo sẽ không bị thương như hôm nay nữa nhé.”
Hình Tín Hàm đang định trả lời thì nghe thấy Tô Nam nói: “Thấy em như vậy, anh rất đau lòng, em hiểu không?”
Cô mím môi gật đầu, “Vâng ạ.”
Sau đó, cô lại mỉm cười nói với anh, “Chúc anh ngủ ngon.”
Anh giữ gáy cô, hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.”
“À đúng rồi.” Tô Nam đưa túi thuốc vừa mua lúc nãy cho cô, “Em mang cái này về đi, mấy ngày nay nhớ bôi nhé.”
“Vâng..” Hình Tín Hàm chu môi, “Vậy em đi nhé, bái bai.”
“Tạm biệt. Đi đường cẩn thận đấy, về đến nhà nhớ báo cho anh biết.”
“Em biết rồi!”
Sau khi Hình Tín Hàm đi, Tô Nam ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Lúc này, Chu Phóng đang âu yếm cô gái nhỏ nhà mình thì bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, anh ta tức giận trả lời Tô Nam: “Cậu có chuyện gì mà phải tìm tôi vào đêm hôm khuya khoắt thế hả?”
Tô Nam nhàn nhạt “Yo” một tiếng, cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi không làm phiền cậu chứ?”
“Cậu cảm thấy sao?” Chu Phóng nghiến răng nghiến lợi, sau đó cáu kỉnh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tô Nam cười: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn. Tôi chỉ muốn góp ý với cậu về Meet thôi. Bây giờ đã có thiết bị chiếu phim rồi, hay là làm cho nó hoàn thiện hơn một chút, thêm một phòng ngủ để nghỉ ngơi nữa nhé?”
Chu Phóng cười khẩy, “Cậu tưởng đây là khách sạn à?”
Tô Nam vô tội nói: “Meet cũng không phải rạp chiếu phim, cậu sắp xếp thiết bị chiếu phim là gì?.”
“Này, ông chủ Chu, cậu phải khiêm tốn lắng nghe những lời đề nghị chân thành từ khách hàng chứ?”
Chu Phóng: “Cút đi.”
------oOo------