Editor: JL, Kỳ Giản Niệm Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Hai người cứ đứng trong đình nhỏ ôm nhau, cô dựa đầu vào lồng ngực anh, hỏi: “Anh có mệt không?”
Tô Nam lắc đầu: “Không mệt.”
Cô vẫn đau lòng mím môi, ôm chặt anh hơn một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không tin đâu.”
Tô Nam cười, cúi đầu hỏi lại: “Hửm?”
Sau đó, không đợi Hình Tín Hàm đáp lời, anh đã nói: “Làm việc thì đương nhiên sẽ mệt rồi, nhưng chỉ cần nhìn thấy em thì tất cả mỏi mệt đều bay sạch.”
Hình Tín Hàm hạnh phúc cong môi cười, sau đó chợt nhớ ra điều gì: “À, đúng rồi.”
Cô ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, ánh mắt tha thiết nhìn anh: “Đầu tháng 10 em phải tiếp tục đi đóng phim rồi, địa điểm quay đổi thành Quý Xuyên, chúng ta chỉ còn 3 ngày nữa thôi, Tô Nam.”
“Nói bậy.” Tô Nam cười, giận cô: “Rõ ràng chúng ta còn tận mấy chục năm nữa cơ mà, đồ ngốc.”
Nghe anh nói vậy, không hiểu sao tâm trạng vốn đang tụt dốc của Hình Tín Hàm lại tốt lên, cô trề môi, khẽ hừ nhẹ, không trả lời lại.
Tô Nam thở dài, hơi cúi đầu xuống, khom người, hạ giọng nỉ non bên tai cô: “Không sao, chờ anh được nghỉ phép sẽ đến thăm em.”
Hình Tín Hàm cười rộ lên: “Bí mật đến thăm ạ?”
“Ừm.” Anh cười, bổ sung: “Lén lút đi nạp năng lương cho bản thân.”
Hình Tín Hàm thực sự không ngờ tới anh lại liều đến thế, từng lời nói của anh khiến tim cô loạn nhịp hồi lâu. Dường như mỗi khi ở bên anh, cô luôn bị mấy lời nói của anh trêu chọc.
Hạt Đậu bị cho ăn bơ bỗng cất tiếng nói chuyện: “Anh yêu em!”
Có vẻ nó cũng biết mấy lời nịnh nọt này, muốn gây sự chú ý, nên lại lặp lại ba chữ này.
Hình Tín Hàm nghiêng người, thò đầu ra, vui vẻ nói chuyện với Hạt Đậu: “Hạt Đậu nhỏ, lâu rồi không gặp!”
Hạt Đậu: “Hoan nghênh trở về!”
Hình Tín Hàm bị nó chọc cho cười khanh khách.
Vì đã quá muộn, nhiệt độ nửa đêm lại thấp, hơn nữa hai người còn lén lút gặp nhau, cho nên không lâu sau, Hình Tín Hàm với Tô Nam đành tách ra. Cô kêu anh nhanh chóng về nhà ngủ. Trước khi đi, Tô Nam còn quyến luyến không muốn buông tay Hình Tín Hàm. Cô cười một cách bất lực, cô nắm tay anh, nói: “Được rồi, anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai hai ta lại gặp nhau.”
Nói xong, Hình Tín Hàm xách lồng chim lên, định đi về phía trước: “Em về đây, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Tô Nam đang nắm tay cô, lúc các ngón tay cô sắp trượt khỏi bàn tay anh, anh bỗng nhiên dùng sức kéo Hình Tín Hàm lại.
Hình Tín Hàm mất đà, cả người ngã nhào vào lồng ngực anh. Cũng vì thế mà Hạt Đậu đang ở trong lồng lăn mấy vòng, nó kinh hãi kêu lên, nhưng hai người chẳng thèm chú ý đến nó.
Tô Nam nắm lấy cằm của Hình Tín Hàm, hơi thở nam tính phả vào mặt cô, cánh môi mềm mại bị anh lấp kín. Cô vừa kinh ngạc, vừa khẩn trương mở to mắt.
Tô Nam cũng nhanh chóng buông cô ra, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô hơi ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Hơi thở nóng rực của Tô Nam phả hết lên mặt cô, Hình Tín Hàm nhìn anh chằm chằm, vài giây sau cô vòng tay quàng lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn kế tiếp.
Đôi môi cô mềm mại, tựa kẹo bông gòn, cảm giác chỉ cần một chạm cái là sẽ tan thành đường, mang theo hương vị ngọt ngào.
Hình Tín Hàm khép hờ mắt, vụng về đáp lại nụ hôn của Tô Nam. Trong não cô như có một dòng điện mãnh liệt xẹt qua, khiến cô không thể suy nghĩ điều gì nữa, cô cảm thấy cả người như đang ở trên mây, hoa mắt, chóng mặt, khó thở.
Khi nụ hôn mềm mại này kết thúc, cả người Hình Tín Hàm mềm nhũn, sắp không đứng vững được nữa. Cô bị anh ôm vào lòng, thở phì phò.
Dưới ánh trăng, nét mặt của Tô Nam cực kì dịu dàng, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên gò má ửng hồng, nóng bừng của cô, sau đó nắm chặt tay cô, giắt cô ra khỏi ngôi đình nhỏ.
Tô Nam dắt Hình Tín Hàm đến bên nhà cô, tới khúc rẽ thì Tô Nam chợt dừng lại, anh buông tay Hình Tín Hàm, cười rồi nói với cô: “Em mau về nhà đi.”
Hình Tín Hàm gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Vâng, anh cũng về đi.”
“Anh đứng đây nhìn em vào nhà rồi mới đi.”
Hình Tín Hàm mím môi: “Được, vậy…” Cô vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Tô Nam cười với cô: “Đi đi.”
Hình Tín Hàm mang Hạt Đậu, đi từng bước về nhà, Tô Nam đứng ở góc tường nhìn cô dần đi xa. Cô gái nhỏ đi được vài bước lại quay đầu về phía bên này, đến lúc chuẩn bị mở cửa, cô lại quay người một lần nữa, vừa cười vừa vẫy tay với anh.
Sau khi tận mắt nhìn Hình Tín Hàm vào nhà, Tô Nam mới đi đến chỗ đậu xe. Nhưng sau khi lên xe, anh không đi ngay mà ngồi ở trong xe một lát.
Tô Nam đưa tay lên sờ miệng mình, nghĩ đến cảnh tượng ngọt ngào vừa nãy với cô, anh không khỏi mỉm cười.
Đột nhiên Tô Nam cảm thấy, anh và Hình Tín Hàm chẳng khác gì đám học sinh cấp ba đang yêu trộm, lần nào hẹn gặp nhau cũng phải chọn chỗ kín đáo, các cặp đôi khác thì có thể ôm hôn thân mật một cách lộ liễu, nhưng hai người họ chỉ có thể lén la lén lút.
Tô Nam chưa từng yêu đương, cũng không biết cảm giác yêu sớm là gì, nhưng giờ phút này anh có thể cảm nhận được rồi.
Thật ra thì, cũng không tệ lắm.
Anh thật sự rất thích cô, rất thích cô.
Thích sự đơn giản, tự nhiên của cô, thích cả sự hiền lành, đáng yêu của cô nữa.
Cho nên dù không thể công khai, dù chỉ có thể làm “Bác sĩ điều trị” của cô, anh cũng đã cảm thấy hài lòng, hạnh phúc.
Với lại, anh cũng rất hưởng thụ cái cảm giác yêu đương lén lút này.
Khá kích thích.
____
Ngày hôm sau, Hình Tín Hàm với Tô Nam hẹn nhau đi ăn tối, nhưng cuối cùng, Tô Nam lại hủy hẹn.
Vì anh có một ca phẫu thuật khẩn cấp, đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Hình Tín Hàm ngồi một mình ở nhà ăn đợi anh mấy tiếng đồng hồ, đến khi nhà ăn sắp đóng cửa, Hình Tín Hàm mới kêu phục vụ bê đồ ăn lên. Trước khi động đũa, cô còn chụp một bức ảnh.
Một mình Hình Tín Hàm ăn hai phần bữa tối của hai người họ, sau đó về nhà. Về nhà rồi, thấy điện thoại vẫn không có thông báo, cô biết ngay là anh vẫn còn bận việc.
Trước khi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, Hình Tín Hàm gửi cho anh ảnh chụp bữa tối mà đáng lẽ hai người sẽ cùng nhau ăn, sau đó gửi một tin nhắn thoại: “Em ăn cơm tối rồi, em biết bây giờ anh đang rất bận, nhưng làm việc xong anh nhớ ăn chút gì đó rồi hãy đi ngủ nhé, không thì dạ dày sẽ chịu không nổi đâu. Em đi tắm rồi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”
Làm việc ở khoa cấp cứu, Tô Nam rất ít khi tan làm đúng giờ, trường hợp như đêm nay cũng không hiếm gặp, ngược lại đã trở thành một hiện tượng bình thường.
Là một bác sĩ khoa cấp cứu, cho dù đã đến giờ tan sở, nhưng chỉ cần vẫn còn bệnh nhân cần điều trị, thì bạn vẫn phải ở lại bệnh viện.
Đây là điều Tô Nam vẫn luôn tuân theo.
Trách nghiệm của bác sĩ là cứu người, chữa trị cho người bị thương.
Sự thiêng liêng của nghề nghiệp này cũng quyết định họ sẽ cực kỳ bận rộn và vất vả, thậm chí có khi còn không nhận được sự thông cảm từ bệnh nhân và gia đình họ.
Tô Nam đã biết điều đó ngay từ đầu, khi anh từ bỏ việc thừa kế công ty của ba để lựa chọn học y, anh đã chuẩn bị từ sẵn sàng rồi, anh biết mình sẽ rất bận rộn, gần như không có thời gian chăm sóc cho người nhà.
Vinh quang và gian khổ luôn đồng hành cùng nhau.
Anh lết thân thể mệt mỏi vào phòng nghỉ, nằm ngã trên giường, không muốn động đậy. vừa nhắm mắt lại đã suýt ngủ thiếp đi.
Nhưng anh vẫn nhớ cuộc hẹn của mình với Hình Tín Hàm.
Anh lại thất hứa với cô nữa rồi.
Tô Nam vừa nhắm mắt vừa nghĩ: “Chắc chắn Hàm Hàm rất buồn.”
Anh muốn gọi cho cô, dỗ cô vui rồi mới nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, Tô Nam dùng chút ý chí cuối cùng mở mắt ra, cầm điện thoại ở bên cạnh lên, sau đó đọc được tin nhắn Hình Tín Hàm gửi cho anh.
Nghe giọng nói của cô thì có vẻ tâm trạng khá tốt, nhưng Tô Nam vẫn gọi điện thoại cho cô.
Lúc này Hình Tín Hàm đã nằm trên giường được một lúc lâu rồi, đang mơ màng tiến vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô cầm điện thoại lên, thấy Tô Nam gọi đến, vội ấn nghe.
“Alo, Tô Nam.” Hình Tín Hàm gọi anh, hỏi: “Anh mới xong việc à?”
“Ừm.” Tô Nam đáp, anh lật người sang một bên: “Anh vừa mới phẫu thuật xong, đang ở phòng nghỉ.”
“Vậy anh ăn gì chưa?”
“Anh chưa.” Tô Nam nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh không thấy đói bụng, chỉ muốn ngủ thôi.”
Trả lời cô xong, Tô Nam nói tiếp: “Xin lỗi Hàm Hàm, anh đã hứa là sẽ ăn cơm tối với em, nhưng lại để em đợi lâu như vậy, cuối cùng vẫn để em ăn một mình, xin lỗi em.”
Hình Tín Hàm cười, dịu dàng nói: “Không sao mà, anh không cần xin lỗi em đâu, em đã nói từ lâu rồi, em thật sự thông cảm cho anh mà, Tô Nam, em biết công việc của anh rất vất vả, không dễ dàng chút nào, em sẽ không vì mấy chuyện này mà nổi giận cãi nhau với anh đâu.”
“Hơn nữa.” Hình Tín Hàm ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Anh đã nói, bây giờ anh nợ em thì sau này sẽ từ từ bù đắp cho em mà. Chúng ta còn tận mấy chục năm nữa cơ, Tô Nam, em không vội, chúng ta cứ từ từ tính.”
Nghe cô nói vậy, Tô Nam ngơ ngác một lúc, muốn trả lời cô, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Hình Tín Hàm nói xong thì cười với anh: “Anh mệt rồi thì mau nghỉ ngơi đi, sau khi tỉnh dậy nhớ ăn gì nhé, được không?”
Tô Nam không trả lời cô, Hình Tín Hàm chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều từ đầu dây bên kia.
Hình Tín Hàm vừa đau lòng vừa buồn cười, sao anh lại ngủ quên rồi.
“Tô Nam?” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, đương nhiên là không có tiếng đáp lại, lúc này, tay cầm điện thoại của Tô Nam đã nới lỏng, điện thoại bên tai anh trượt xuống, anh đã ngủ say.
Hình Tín Hàm nằm trên giường, không cúp điện thoại, cô cứ nằm như vậy nghe từng hơi thở của anh, lúc lên lúc xuống, chậm rãi, hơi thở của cô cũng bắt đầu lên xuống cùng tiết tấu với anh, hô hấp hai người hòa làm một nhịp.
Tiếng hít thở của anh cứ quanh quẩn bên tai cô, Hình Tín Hàm nghe anh thở, trong đầu nhớ lại từng chuyện đã xảy ra giữa hai người, lúc bắt đầu thì khách sáo giữ khoảng cách, sau đó, tình cảm dần thay đổi, trong lòng lại bối rối bất an, tới giờ thì cũng đã bày tỏ lòng mình với nhau, mối quan hệ cũng thân thiết hơn bất kì ai khác.
Cô không khỏi mỉm cười, trước khi cúp máy, cô nói vào ống nghe: “Tô Nam, em cũng thật sự rất thích anh.”
“Ngủ ngon.”
Ngày 30/9, Hình Tín Hàm đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ để đến đoàn phim, Tô Nam vẫn đi làm như mọi ngày, tuy không biết lúc tan tầm có thể về đúng giờ hay không, nhưng Hình Tín Hàm và Tô Nam đã thống nhất, dù thế nào thì đêm nay hai người họ cũng phải gặp mặt.
Bởi vì cô phải đi rồi.
Mà hôm nay, lúc gần đến giờ tan ca, Tô Nam nhận được tin nhắn từ Phó Đồng: [Tối nay tiện gặp nhau không? Tôi phải về rồi.]
------oOo------