Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

EM KHÔNG GIỐNG ẢNH CHỤP

Chương 44: Song song và cắt nhau


 Chương trướcChương tiếp 

 


“Mẹ bảo anh mau lừa em về nhà, thì không cần chạy tới chạy lui nữa.”

***

(Thượng)

Hai người đi dạo một vòng bên ngoài, Cố Nghi Lạc nắm tay Lương Đống vừa đi vừa vung vẩy, như học sinh tiểu học nắm tay nhau đi du xuân.

“Đợi em có tiền, chuyện đầu tiên sẽ là làm từ thiện.” Cố Nghi Lạc hếch cằm cao giọng tuyên bố, “Em sẽ mua một xe sách 《Nghệ thuật nói chuyện》 rồi chia cho mọi người.”

“Vậy anh thì sao?” Lương Đống hỏi.

“Anh không cần đọc cuốn sách ấy.” Cố Nghi Lạc đánh giá như thật, “Anh đã biết cách nói chuyện lắm rồi.”

Đi dạo bên ngoài vui vẻ và thoải mái, đến khi tới cửa nhà, nỗi lo lắng của Cố Nghi Lạc lại ngóc đầu lên, cậu kéo cánh tay Lương Đống liên tục lùi về phía sau: “Khoan khoan khoan đã.”

Lương Đống quay đầu lại: “Sao thế?”

“Vừa nãy trên bàn ăn, em… ăn nói lỗ mãng.” Thật vất vả mới tìm được từ thích hợp, Cố Nghi Lạc hừ hừ như muỗi, “Có phải cực kỳ không lễ phép không?”

“Không đâu.” Lương Đống nói, “Những gì em nói là sự thật.”

Cố Nghi Lạc vẫn không yên lòng: “Ông nội anh cũng ở đó… Xong rồi xong rồi, em không xứng bay lên đầu cành hóa thành Phượng Hoàng, cũng không được ăn thịt thiên nga rồi.”

Lương Đống:?

Đi vào nhà dưới sự yểm hộ vững chãi của Lương Đống, Cố Nghi Lạc lo sợ bất an rụt đầu lại, thậm chí lúc thấy Lương Viện bước nhanh về phía này cậu còn lùi ra sau mấy bước.

Sau đó cậu được Lương Viện nắm chặt tay như đón khách quý: “Anh dâu ngầu quá, nói hai câu là khiến mấy kẻ kia tức đến ói máu, quá đã, thật sự quá đã luôn!”

Cha Lương ngồi trên sô pha vội ho một tiếng, Lương Viện lè lưỡi, không nói nữa.

Mẹ Lương lại ra đón hai người vào, trên mặt là nụ cười đúng mực, nhưng Cố Nghi Lạc thấy hốc mắt bà đỏ bừng, hình như vừa khóc xong.

“Xin lỗi con, lần đầu tới nhà đã khiến con chê cười rồi.” Mẹ Lương áy náy tự đáy lòng, “Lấy nỗi đau của người khác ra để đàm tiếu, là do những người kia không có chừng mực.”

Ông nội Lương Đống và mấy vị chú bác cùng gia quyến đã ra về, bánh gatô có máy bay nhỏ vẫn ở trên bàn, Lương Viện vô cùng phấn khởi lôi kéo anh trai anh dâu tới cắt bánh, cô nói: “Hồi còn bé em chỉ mong anh trai em không vui.”

Cố Nghi Lạc:?

“Chỉ cần trên mặt anh không có nụ cười, mẹ em sẽ xuống bếp làm bánh gatô.” Lương Viện vét một muỗng bơ lớn nhét vào miệng, “Anh dâu, anh không biết anh trai em ngầu bao nhiêu đâu, suốt ngày nghiêm mặt. Em thì suốt ngày được ăn ké bánh, anh ấy ăn không béo, còn em thì sâu răng luôn.”

Mẹ Lương ở bên cạnh cười nói: “Con đó, không biết xấu hổ à mà còn nói ra.”

Cố Nghi Lạc cắn thìa, nhìn hai anh em, nghĩ bụng quả nhiên việc nuôi dạy con cái là phải học cẩn thận, cùng một mẹ sinh ra, trước sau hơn kém mấy năm, nhưng tính cách hai người lại khác hẳn nhau.

Lương Viện là thành quả của việc đúc kết kinh nghiệm sau khi thất bại của mẹ Lương, mà thất bại… Cố Nghi Lạc nhìn về phía Lương Đống.

Lương Đống đang cắt bánh, cắt một miếng có quả cherry, rất tự nhiên đưa cho cậu, khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Cố Nghi Lạc, vẻ mặt anh hơi nghi hoặc, như đang hỏi sao thế.

Cố Nghi Lạc cầm quả cherry lên đưa tới miệng anh, Lương Đống không kịp đề phòng, bị lấp kín khoang miệng.

“Ngọt không?” Cố Nghi Lạc hỏi.

Lương Đống cắn cherry, máy móc gật đầu.

Cố Nghi Lạc nhếch môi: “Vậy cười một cái đi, như em nè.”

Lương Đống bèn nhướn khóe môi, tạo thành một độ cong rất nhạt.

Cố Nghi Lạc cười híp mắt lại, nghĩ thầm những nụ cười thiếu hụt thời thơ bé, sau này sẽ từ từ bù vào, không có ai vừa sinh ra đã biết hết mọi thứ.

Huống hồ giả sử Lương Đống không cười, nhưng niềm vui và sự ấm áp anh cho cậu lại nhiều vô vàn. Anh tốt như vậy, kẻ nào cam lòng làm tổn thương anh, kẻ đó là người đáng ghét nhất, ngu xuẩn nhất thế giới này.

Quay về thành phố S, Cố Nghi Lạc mới biết tình hình sau khi cậu và Lương Đống rời bàn tiệc qua lời kể của Lương Viện. Ông nội Lương ổn định cục diện, bảo mọi người bớt nói đi để ăn cơm, ăn xong nhanh chóng đi làm việc.

“Ông nội còn hỏi cha mẹ tình hình của anh.” Lương Viện nói qua điện thoại.

Tim Cố Nghi Lạc vọt lên cổ họng: “Hỏi gì vậy?”

“Nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ trong nhà có ủng hộ không vân vân.”

“Chỉ mỗi thế?”

“Vâng, em cũng khá bất ngờ. Ban đầu cứ tưởng ông sẽ nổi giận như xưa, chỉ vào mặt anh trai mắng mỏ quyết định sai lầm gì đó, không ngờ ông hỏi xong chỉ gật gật đầu, nói tuổi tác rất hợp nhau.”

“Quyết định sai lầm gì vậy?”

“Em cũng không biết, bọn họ coi em là trẻ con, bình thường khi nói chuyện đều tránh em.”

“…”

“Sao anh dâu không nói gì?”

“Anh đang tự hỏi phải chăng trong chuyện này có bẫy.”

Không đến nỗi có bẫy, điện thoại với Lương Viện vừa ngắt được một lúc, mẹ Lương cũng gọi tới.

“Có mấy lời không tiện nói trước mặt người khác, dì chỉ có thể nói cảm ơn con qua điện thoại.”

Cố Nghi Lạc được sủng mà sợ: “Có gì đáng cảm ơn đâu ạ?”

“Con là người đầu tiên dám che chở nó, bênh vực nó ngay trước mặt ông cụ.”

Cố Nghi Lạc nghĩ lại mà cũng khá hãi hùng, ngượng ngùng nói: “Chắc là do… con không biết sợ.”

“Không, là chúng ta quá nhu nhược, chỉ nghĩ nhẫn nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng, không quan tâm cái nhìn của người khác,” Mẹ Lương thở dài, “Trên thực tế, có lẽ bởi vì vậy nên Tiểu Đống bị tổn thương sâu sắc, dù nó không nói ra.”

Hoàn toàn chính xác, thần kinh thô như Cố Nghi Lạc mà còn phát hiện, cảm giác thiếu tự tin và thiếu cảm giác an toàn của Lương Đống quá nửa là từ đó mà ra.

Cố Nghi Lạc rũ mắt xuống: “Anh ấy có để ý.”

Hai đầu dây trầm mặc một hồi, mẹ Lương dùng thanh âm nghẹn ngào gợi chuyện: “Đều là chuyện đã qua, bây giờ nhìn con và Tiểu Đống yêu thương nhau, dì cũng yên lòng.”

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Cố Nghi Lạc không muốn lại làm bà khóc, cất cao giọng nói: “Dạ vâng, con sẽ đối xử với anh ấy thật tốt!”

Mẹ Lương nghe vậy nở nụ cười: “Gọi điện thoại trừ việc cảm ơn con ra, thì muốn nói với con một tiếng, ông nội cũng rất thích con.”

Cố Nghi Lạc ngạc nhiên: “Không phải chứ ạ?”

“Hôm đó ông cụ đến để xem con thế nào, mà những lời con nói trên bàn ăn lại đúng ý ông cụ.”

Hóa ra năm xưa ông cụ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lần đầu tiên đến thăm hỏi nhà bà nội Lương thuộc dòng dõi thư hương, bị thân thích trong nhà người yêu chế nhạo, may mà bà nội Lương đứng ra bênh ông cụ, nên ông mới không khó xử.

Nghe xong Cố Nghi Lạc không khỏi thổn thức: “Hóa ra là như vậy.”

“Đúng vậy, ngoài miệng ông cụ không nói, nhưng thật ra rất thương yêu Tiểu Đống.” Mẹ Lương cũng cảm khái, “Việc con bảo vệ Tiểu Đống đã tác động mạnh đến ông cụ, ông cụ thấy tình cảm chân thành của con, tất sẽ không phản đối nữa.”

Mưa tạnh mây tan, đám mây đen cuối cùng trên đỉnh đầu tán đi, hiện ra trời xanh vạn dặm.

Sắp đến nghỉ hè, mỗi ngày Cố Nghi Lạc đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh ở học viện âm nhạc thủ đô, còn phải dành thời gian tập luyện tổng duyệt, ngày tháng trôi qua bận bịu vô cùng nhưng cũng rất phong phú.

Lương Đống cũng không rảnh rỗi, anh tìm một công việc thực tập phù hợp với chuyên ngành ở thủ đô, hầu hết thời gian đều ở phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng phải xuống công xưởng.

Có điều bây giờ tình trạng “mất tín hiệu” được ngang nhiên sử dụng để tạo bất ngờ, mỗi khi thấy Lương Đống nói mấy tiếng tiếp theo có thể sẽ mất liên lạc, là Cố Nghi Lạc biết anh sắp tới đây.

Hôm nay buổi tập được xếp vào lúc xế chiều, vừa nghe tuyên bố kết thúc, là Cố Nghi Lạc thu dọc đồ đạc thật mau: “Tối nay em không ăn cơm với mọi người được, em có việc phải đi trước.”

Lư Tiêu Địch biết ngay: “Lão Lương lại tới hả?”

Tưởng Du: “Hừ, bay qua bay lại hẹn hò.”

Gần đây Bành Châu cũng học thói xấu, bắt chước ganh tị: “Hừ, có tiền thật tốt.”

“Tiền lương của tớ ở chỗ cậu hết mà?” Tưởng Du hỏi.

“Đúng vậy, tớ đang tích góp, để mua nhà cho hai đứa mình.”

“Ai muốn mua nhà với cậu?”

“Nói đến nhà, mấy nữa tớ đến thủ đô, nhất định phải chuyển ra ngoài ở với Lương Đống.” Cố Nghi Lạc xen vào, “Hầy các cậu nói coi, hai bọn tớ nên ra nước ngoài đăng ký kết hôn trước hay là mua nhà trước?”

“Đều không được!” Tưởng Du vỗ bàn, “Để bọn này trước!”

Cố Nghi Lạc đeo đàn trên lưng vừa chạy ra ngoài vừa ném lại một câu: “Vậy các cậu phải lẹ lên, không thì ngay cả em bé tớ với Lương Đống cũng sắp tạo ra rồi đấy.”

Gần đây Cố Nghi Lạc to gan hơn nhiều, không chỉ với bạn bè, mà ngay trước mặt Lương Đống cũng dám nói lời phóng đãng.

Lên xe, còn chưa cài dây an toàn, cậu đã không nhịn được sờ vội lên đùi Lương Đống, nháy mắt mấy cái: “Tiên sinh, cần phục vụ massage không?”

Tài xế Lý – phụ trách việc đưa đón ở thành phố S – liếc mắt qua kính chiếu hậu, thấy tai Lương Đống đỏ lên.

Thường thì thứ bảy Lương Đống tới, chủ nhật về, chỉ ở lại một đêm, sợ quấy rầy ba mẹ, nên hai người hay thuê phòng bên ngoài.

Cố Nghi Lạc gửi tin nhắn cho Quản Mộng Thanh báo đêm nay không về, Quản Mộng Thanh biết liền.

—— Lại bỏ mẹ già ở nhà không về ngủ [/thở dài]

Cố Nghi Lạc thấy buồn cười, đưa cho Lương Đống đọc, hỏi anh: “Suốt ngày anh chạy tới đây, dì không nói anh hả?”

“Có nói.” Lương Đống đáp, “Mẹ bảo anh mau lừa em về nhà, thì không cần chạy tới chạy lui nữa.”

“Hừ.” Nghĩ đến việc sắp phải rời nhà đến thủ đô học, Cố Nghi Lạc thấy không công bằng, “Có phải anh đã tính toán kỹ, muốn em bỏ ba mẹ ở nhà, rồi theo anh đến thủ đô đúng không?”

“Ừ.”

“Anh còn ‘ừ’?” Con ngươi Cố Nghi Lạc đảo tròn, ngang nhiên xông qua đặt cằm lên vai Lương Đống, “Nói đi, có phải anh… đã thích em từ rất lâu rồi không?”

Lương Đống rũ mắt xuống không biết nhìn vào chỗ nào: “Ừ.”

“Đừng bảo là vừa gặp đã yêu nhá?” Cố Nghi Lạc hít vào một hơi, “Khi đó em mới 6 tuổi.”

“Kể từ khi đó, anh đã nhớ kỹ em.” Lương Đống nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu, “Chưa từng quên đi.”

Bên cạnh việc thán phục trí nhớ của Lương Đống, đồng thời Cố Nghi Lạc cũng bắt đầu hiếu kỳ rốt cuộc Lương Đống nảy sinh tình cảm với mình từ khi nào.

Cậu hỏi Lương Viện, Lương Viện không biết. Hỏi mẹ Lương, mẹ Lương nói đây là bí mật của Tiểu Đống không thể nói ra, cậu đành xin bạn bè giúp đỡ, hỏi xem mọi người phát hiện mình thích một người như thế nào.

Lư Tiêu Địch: “Còn phát hiện cái gì, mặt đỏ tim đập tay đổ mồ hôi chứ sao.”

Tưởng Du: “Lúc cho rằng cậu ấy là một 0 ngầm.”

Bành Châu: “Muốn gọi cậu ấy là vợ… À không, lúc muốn chăm sóc cậu ấy.”

Nghe có vẻ rất có lý, đáng tiếc chúng không có ý nghĩa xây dựng trong việc nghiên cứu Lương Đống của Cố Nghi Lạc. Cố Nghi Lạc lăn lộn khắp giường, cứ cảm thấy mình đã bỏ qua gì đó.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian từ năm 6 tuổi đến 21 tuổi, chúng ta đã gặp nhau thêm lần nữa.

Nhưng đây không phải việc gõ đầu mà nhớ ra được, huống chi Cố Nghi Lạc còn chuyện phiền lòng khác.

Sắp đến phiên tòa thẩm vấn Đàm Thiên, Cố Nghi Lạc đã xin không ra tòa, và vẫn chưa quyết định có nên đến xem hay không.

Một ngày trước Lương Đống tới thành phố S, ở nhà họ Cố một đêm, sáng hôm sau thức dậy phát hiện nửa giường bên phải trống không, anh đi ra gian ngoài, thấy Cố Nghi Lạc đang ngồi trước bàn, chống má không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Lương Đống yên lặng ngẩn người cùng cậu.

Mấy phút sau, Cố Nghi Lạc cầm điện thoại lên, ngay sau đó điện thoại của Lương Đống cũng vang lên.

Today Nghi Thi Nghiên Cứu Sinh:【 A Đông có đó không 】

Lương Đống bèn mở trình duyệt lên đăng nhập vào diễn đàn, quả nhiên nhận được tin nhắn mới.

Today Nghi Happy: Thằng chó má tuy là chó, nhưng chơi đàn khá đỉnh, bây giờ tất cả mọi người đều biết gã là biến thái… Phải chăng cuộc đời gã đã bị hủy hoại?

Dong: Hủy hoại gã chỉ có chính gã, lòng đồng tình không nên lãng phí trên người như thế.

Today Nghi Happy: Bạn nói đúng [/tim]

Today Nghi Happy: Nói gã là chó là coi trọng gã lắm rồi [/nôn ọe]

Ăn bữa sáng xong, hai người lên xe đi ra ngoài, đến cổng tòa án, Cố Nghi Lạc nói: “Dừng ở đây là được, em ngồi một lát thì đi ngay.”

Cậu nói ngồi là ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn quốc huy được treo trên nóc tòa nhà nguy nga sừng sững.

Nhìn một lát, lại cúi đầu gửi tin nhắn cho A Đông.

Today Nghi Happy: Thằng chó má đáng hận ở chỗ, gã khiến tui cảm thấy yêu đương là một chuyện cực kỳ đáng sợ

Lương Đống trả lời: Bây giờ thì sao?

Mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, Lương Đống thấy Cố Nghi Lạc vừa vùi đầu gõ chữ vừa nhếch khóe môi lên, cười xán lạn.

Today Nghi Happy: Anh biết hai quyết định chính xác nhất cuộc đời này của em là gì không?

Dong: Là gì?

Today Nghi Happy: Một là kiên trì học âm nhạc, cái còn lại, là uống hai lon bia vào một ngày nào đó năm ngoái, lấy hết dũng khí nói muốn thử một chút với anh

Today Nghi Happy: Bây giờ em đã biết yêu đương tốt đẹp nhường nào rồi, nó và âm nhạc, cho em dưỡng khí, để em có thể há to miệng hít thở

Today Nghi Happy: Hít ——- hà —— Em, Cố Nghi Happy sống lại rồi!

(Hạ)

Không thể tách rời, không thể chia phôi.

_______

Sau này của sau này, Cố Nghi Lạc nghe Lư Tiêu Địch nói Đàm Thiên bị phán 10 năm tù giam, đang kháng cáo ở phiên sơ thẩm thứ hai.

Có điều những thứ này đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Cố Nghi Lạc nữa, gần đây trong đầu cậu chỉ có thi nghiên cứu, thời gian dư ra thì lo cho bạn trai đang ở nơi khác.

Mãi cho đến khi hết mùa thu, Lương Đống luôn duy trì tần suất mỗi tuần bay đến thành phố S một lần, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn thấy chưa đủ, mỗi khi trò chuyện hoặc gọi video, câu nào cũng ám chỉ với Lương Đống.

Ví dụ như hôm nay, Cố Nghi Lạc để dựng di động lên bàn, vừa lật nhạc phổ vừa nói: “Nghe em nói em báo danh vào học viện âm nhạc thủ đô, thầy của em giận lắm, hay là em ở lại trường bản địa học tiếp nha.”

Lương Đống: …

“Vu Hạo Hiên, bạn nhỏ đi viện lần trước ấy, cũng không nỡ để em đi, bảo nếu em không dạy nó, nó sẽ không học đàn violin nữa.”

Lương Đống: …

“Hầy, thật ra thành phố S vẫn tốt hơn cả.” Cố Nghi Lạc lải nhải, “Người nhà và bạn bè của em đều ở đây, không quen cuộc sống ở thủ đô lắm, nghĩ mà cô đơn biết bao.”

Lương Đống thở dài: “Ngày mai anh sẽ tới.”

Hôm sau đến thành phố S anh mới biết, dàn nhạc của Cố Nghi Lạc có buổi biểu diễn, cậu là thủ tịch – người chơi đàn violin chính.

Vì là dàn nhạc sinh viên, nên địa điểm được sắp xếp ở phòng hòa nhạc của trường.

Hậu trường trước buổi biểu diễn vẫn náo nhiệt như đêm Giáng Sinh năm ngoái, thấy Tưởng Du chỉnh trang cho Bành Châu, Lương Đống cũng sửa lại nơ cho Cố Nghi Lạc, bảo cậu thả lỏng, không cần căng thẳng.

Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Ngay cả giải đấu quốc tế em cũng tham gia rồi, sao có thể căng thẳng được.”

Lương Đống cười: “Lần trước cũng biểu diễn ở đây đúng không?”

“Lần trước là lần trước…” Nói nói, Cố Nghi Lạc mới ý thức được chỗ không thích hợp, “Khoan đã, sao anh biết em từng biểu diễn ở đây?”

“Đoán.”

“Lại thế rồi… Anh đổi clone mật phục trên diễn đàn chứ gì?”

Lương Đống nhấc mi: “Cần thiết không?”

“Ờm, hình như không.” Cố Nghi Lạc sờ cằm, “Dù gì A Đông cũng bị anh thu mua rồi, không có gì là anh không biết cả.”

Đến khi buổi biễu diễn kết thúc, hai người tay trong tay đi trên con đường nhỏ trong trường, Cố Nghi Lạc mới nhớ ra: “Ấy chết, lúc nãy trước khi lên sân khấu quên mất nụ hôn may mắn, bảo sao căng thẳng ghê.”

Thế là Lương Đống dừng bước, cúi đầu hôn Cố Nghi Lạc, răng môi gắn bó, khen cậu: “Lạc Lạc thật giỏi.”

Cố Nghi Lạc được dỗ dành vui không chịu được, giơ ngón tay cái lên khen: “Hôm nay ông xã của Lạc Lạc cũng rất tuyệt, không nghe nhạc rồi ngủ mất.”

Đi đến cổng trường, đi dọc theo kè đường, Cố Nghi Lạc ngẩng đầu nhìn đèn đường ố vàng, lại nhìn lùm cây bên cạnh, nói với Lương Đống: “Tự dưng em nhớ ra, bốn năm trước, chính là năm thi nghệ thuật ấy, em từng đàn một khúc nhạc ở cổng học viện âm nhạc thủ đô.”

Sắc mặt Lương Đống như thường: “Thật sao?”

“Lúc ấy còn có một người qua đường ngồi ở đó, em bèn đàn cho người đó nghe.”

“Người qua đường đó thật may mắn.”

“Hử? May mắn gì?”

“Được nghe bản nhạc hay như vậy.”

“Ha ha ha anh học đâu kiểu xu nịnh vô căn cứ vậy? Em chưa nói là bản nhạc gì mà.”

“《Serenade》của Schubert.”

“A, hình như em từng kể cho anh nghe nhỉ… À em nhớ ra rồi, hộp nhạc anh đưa cho em chính là bản nhạc này, lúc ấy em nói với anh là em từng chơi nó ở thủ đô.”

“Ừ.”

“Hầy dà…” Cố Nghi Lạc đỡ trán, “Xem cái trí nhớ tàn tạ của em này, một ngày nào đó quên luôn tên mình cũng nên.”

Lương Đống cười cười, trong lòng tự nhủ quên cũng không sao, anh nhớ là được rồi.

Anh nhớ khi đó Cố Nghi Lạc nói, có lẽ đây là lần cuối cùng cậu kéo đàn ở một nơi bên ngoài thành phố S, nhưng 3 năm sau, Cố Nghi Lạc đã tới nước Y xa xôi, tấu lên giai điệu tuyệt diệu ở sảnh hòa nhạc huy hoàng nơi đất khách quê người.

Và sau này sẽ còn vang lên ở nhiều nơi khác. Anh sẽ luôn ở bên Cố Nghi Lạc, cùng cậu đi tới nhiều nơi hơn, nhìn cậu bước lên những sân khấu hoành tráng hơn.

Ngày thường hai người bận rộn, bấy giờ đi bộ trên vỉa hè cũng không thấy tốn thời gian.

Dọc theo lối đi bộ tới dưới lầu, Cố Nghi Lạc nói liên tục không ngừng, cậu nói cho Lương Đống biết, mặc dù đều gọi là Khúc nhạc chiều, nhưng 《Serenade In G Major》của Mozzart không hề bi thương, nó thường xuyên được dùng ở lễ cưới, và nói cả đến chuyện đã sắp xếp xong đồ đạc sẽ mang tới thủ đô.

“Quần áo chỉ mang hai bộ, đến nơi thì đi mua mới… Đồ dùng hàng ngày cũng không mang đâu, lúc đó hai tụi mình đi mua đồ đôi… Nhưng nhất định phải mang theo hộp nhạc, để em lên mạng mua cái hộp thủy tinh, tránh để bụi rơi vào.”

Lương Đống liên tục đồng ý.

Nói đến hộp âm nhạc, Cố Nghi Lạc lại nhớ ra một chuyện: “Này anh, anh có biết xe phun nước và máy bay nhỏ trên hộp nhạc, tụi nó sẽ giao nhau ở vị trí nào không?”

“Ừ.” Dù gì Lương Đống cũng người chế tác, “Sẽ giao nhau ở góc 130 độ.”

“Một trăm ba?”

“Một ba không, sinh nhật của em.”

“Nếu em không hỏi, thì anh không định nói ra đâu đúng không?” Cố Nghi Lạc ôm tim, dáng vẻ u mê không chịu nổi, “Quá lãng mạn luôn.”

Không bao lâu sau, cậu lại có nghi vấn mới: “Vậy tại sao xe phun nước lại ở phía trên, máy bay ở phía dưới?”

“Vì máy bay có thể nâng em bay cao.”

“Bay thế nào?”

Lương Đống nhìn chăm chú Cố Nghi Lạc một hồi, sau đó bước tới trước mặt cậu, cúi người, hai tay quơ lấy đầu gối cậu, linh hoạt đứng dậy, nhấc bổng cậu lên.

“Bay thế này.” Lương Đống đáp.

Thình lình hai chân bay lên không trung khiến Cố Nghi Lạc sợ cái thót, cậu dở khóc dở cười đập đập Lương Đống: “Em chưa nói xong mà.”

“Em nói đi.”

“Anh còn nhớ em từng nói với anh, người với người tựa như hai đường thẳng không?”

“Ừ, anh nhớ.”

“Sau này em suy nghĩ lại, trừ song song và cắt nhau ra, còn một khả năng khác.”

“Là gì?”

“Vừa song song vừa cắt nhau, hai đường thẳng trùng thành một đường, tựa như xe phun nước và máy bay nhỏ, hoàn toàn lồng vào nhau… Tựa như em và anh.”

Không thể tách rời, không thể chia phôi.

Cả buổi không được đáp lại, Cố Nghi Lạc lại nện vào vai Lương Đống: “Này, em không có lái xe nhá, đừng có nghĩ bậy bạ!”

(*) Lái xe (开车): Có nghĩa bóng là chuyện người lớn, chuyện đen tối =))))

“Ừ.” Lương Đống xốc xốc cậu lên, “Lạc Lạc nói đúng.”

“Vậy còn không mau nổ xe… Ý nhầm, cất cánh chứ nhỉ?”

Có đôi khi Lương Đống cảm thấy mình như người ngoài cuộc trong mọi sự việc, chẳng hạn như bây giờ, rõ ràng anh không quá hiểu những thứ mà Cố Nghi Lạc hiểu, nhưng nhiêu đó cũng đủ để thúc đẩy sự ăn ý giữa những người yêu nhau nảy sinh giữa cậu và anh.

Thế là Lương Đống cất bước, cõng Cố Nghi Lạc đi về phía trước.

Đầu mùa đông năm nay rét lạnh lạ thường, cây cối đã sớm lụi tàn, đầu đường cuối ngõ trống vắng tiêu điều, nhưng trái tim kề nhau của hai người lại nóng bỏng.

Bọn họ ném năm tháng mịt mờ ra sau đầu, rồi cùng tạo nên hồi ức mới náo nhiệt ngất trời hơn, đáng mong chờ hơn, đáng ngưỡng mộ hơn, để nó như bánh kẹo rực rỡ sắc màu, phủ lên những vết bẩn vất vả mãi mới rửa sạch được, tiếp tế cho những lỗ hổng được đầy ắp.

Lương Đống không khỏi tăng nhanh bước chân hơn, như thể chỉ cần anh nhanh hơn chút nữa, thì ngày mai sẽ tới sớm hơn.

Cố Nghi Lạc úp sấp trên lưng Lương Đống hắng giọng một cái, đặt câu hỏi: “Cơ trưởng Lương, xin hỏi đích đến của chuyến bay này là nơi đâu?”

Có gió phất qua gương mặt, có gió xoáy gào thét rít qua tai.

Trên đỉnh đầu rải rác mấy ngôi sao, Lương Đống ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, trầm giọng đáp: “Tương lai.”

Bay về nơi thuộc về anh và em, tương lai vừa song song lại vừa cắt nhau.

Chính văn hoàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn tất rồi, cảm ơn mọi người làm bạn hai tháng nay ~

Lần đầu tiên viết điềm văn hơi dài, với tôi mà nói nó khá là thách thức, hi vọng mọi người có thể cảm nhận sự ngọt ngào của Tiểu Lương và Lạc Lạc.

Cũng chúc cho mọi người có được một tình yêu ngọt ngào đẹp tuyệt 

Phải nhớ xóa bộ nhớ đệm nhé, truyện này được thay đổi khá nhiều… Muốn đọc phiên ngoại thì có thể nhắn ở bình luận

Tiếp theo《Mưa bóng mây》sẽ được khai bút, thế thân – cưỡng chế yêu đương – cẩu huyết – ngược, mạnh miệng công x điên rồ bị chỉ trích thụ, nếu cảm thấy có hứng thú thì có thể lưu lại.

Hoàn thành truyện cũng thở phào lắm, ngọt ngược đen xen đọc không bị ngán, nhân tiện nhớ click theo dõi tác giả nhé

(づ ̄3 ̄)づ╭~

_____________

(PS nho nhỏ: Vì ngày mai là ngày quả Xoài này tròn 23 năm ló đầu ra hứng nắng, nên tui có để link tải bản word ở dưới này và ngoài mục lục tặng mn nha =))))) Link sẽ được public hết tháng 11, sau đó tui sẽ xóa (Nhưng nếu muốn thì mn cứ chọt chọt tui gửi lại cho) =)))))) Và tui chưa up full lên wattpad đâu mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người.)

Link drive: https://drive.google.com/drive/folders/1H-yv-3DVVfVHkH9Fcx43hTt7cPzKDcXy?usp=sharing

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!