“Mẹ bảo anh mau lừa em về nhà, thì không cần chạy tới chạy lui nữa.”
***
(Thượng)
Hai người đi dạo một vòng bên ngoài, Cố Nghi Lạc nắm tay Lương Đống vừa đi vừa vung vẩy, như học sinh tiểu học nắm tay nhau đi du xuân.
“Đợi em có tiền, chuyện đầu tiên sẽ là làm từ thiện.” Cố Nghi Lạc hếch cằm cao giọng tuyên bố, “Em sẽ mua một xe sách 《Nghệ thuật nói chuyện》 rồi chia cho mọi người.”
“Vậy anh thì sao?” Lương Đống hỏi.
“Anh không cần đọc cuốn sách ấy.” Cố Nghi Lạc đánh giá như thật, “Anh đã biết cách nói chuyện lắm rồi.”
Đi dạo bên ngoài vui vẻ và thoải mái, đến khi tới cửa nhà, nỗi lo lắng của Cố Nghi Lạc lại ngóc đầu lên, cậu kéo cánh tay Lương Đống liên tục lùi về phía sau: “Khoan khoan khoan đã.”
Lương Đống quay đầu lại: “Sao thế?”
“Vừa nãy trên bàn ăn, em… ăn nói lỗ mãng.” Thật vất vả mới tìm được từ thích hợp, Cố Nghi Lạc hừ hừ như muỗi, “Có phải cực kỳ không lễ phép không?”
“Không đâu.” Lương Đống nói, “Những gì em nói là sự thật.”
Cố Nghi Lạc vẫn không yên lòng: “Ông nội anh cũng ở đó… Xong rồi xong rồi, em không xứng bay lên đầu cành hóa thành Phượng Hoàng, cũng không được ăn thịt thiên nga rồi.”
Lương Đống:?
Đi vào nhà dưới sự yểm hộ vững chãi của Lương Đống, Cố Nghi Lạc lo sợ bất an rụt đầu lại, thậm chí lúc thấy Lương Viện bước nhanh về phía này cậu còn lùi ra sau mấy bước.
Sau đó cậu được Lương Viện nắm chặt tay như đón khách quý: “Anh dâu ngầu quá, nói hai câu là khiến mấy kẻ kia tức đến ói máu, quá đã, thật sự quá đã luôn!”
Cha Lương ngồi trên sô pha vội ho một tiếng, Lương Viện lè lưỡi, không nói nữa.
Mẹ Lương lại ra đón hai người vào, trên mặt là nụ cười đúng mực, nhưng Cố Nghi Lạc thấy hốc mắt bà đỏ bừng, hình như vừa khóc xong.
“Xin lỗi con, lần đầu tới nhà đã khiến con chê cười rồi.” Mẹ Lương áy náy tự đáy lòng, “Lấy nỗi đau của người khác ra để đàm tiếu, là do những người kia không có chừng mực.”
Ông nội Lương Đống và mấy vị chú bác cùng gia quyến đã ra về, bánh gatô có máy bay nhỏ vẫn ở trên bàn, Lương Viện vô cùng phấn khởi lôi kéo anh trai anh dâu tới cắt bánh, cô nói: “Hồi còn bé em chỉ mong anh trai em không vui.”
Cố Nghi Lạc:?
“Chỉ cần trên mặt anh không có nụ cười, mẹ em sẽ xuống bếp làm bánh gatô.” Lương Viện vét một muỗng bơ lớn nhét vào miệng, “Anh dâu, anh không biết anh trai em ngầu bao nhiêu đâu, suốt ngày nghiêm mặt. Em thì suốt ngày được ăn ké bánh, anh ấy ăn không béo, còn em thì sâu răng luôn.”
Mẹ Lương ở bên cạnh cười nói: “Con đó, không biết xấu hổ à mà còn nói ra.”
Cố Nghi Lạc cắn thìa, nhìn hai anh em, nghĩ bụng quả nhiên việc nuôi dạy con cái là phải học cẩn thận, cùng một mẹ sinh ra, trước sau hơn kém mấy năm, nhưng tính cách hai người lại khác hẳn nhau.
Lương Viện là thành quả của việc đúc kết kinh nghiệm sau khi thất bại của mẹ Lương, mà thất bại… Cố Nghi Lạc nhìn về phía Lương Đống.
Lương Đống đang cắt bánh, cắt một miếng có quả cherry, rất tự nhiên đưa cho cậu, khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Cố Nghi Lạc, vẻ mặt anh hơi nghi hoặc, như đang hỏi sao thế.
Cố Nghi Lạc cầm quả cherry lên đưa tới miệng anh, Lương Đống không kịp đề phòng, bị lấp kín khoang miệng.
“Ngọt không?” Cố Nghi Lạc hỏi.
Lương Đống cắn cherry, máy móc gật đầu.
Cố Nghi Lạc nhếch môi: “Vậy cười một cái đi, như em nè.”
Lương Đống bèn nhướn khóe môi, tạo thành một độ cong rất nhạt.
Cố Nghi Lạc cười híp mắt lại, nghĩ thầm những nụ cười thiếu hụt thời thơ bé, sau này sẽ từ từ bù vào, không có ai vừa sinh ra đã biết hết mọi thứ.
Huống hồ giả sử Lương Đống không cười, nhưng niềm vui và sự ấm áp anh cho cậu lại nhiều vô vàn. Anh tốt như vậy, kẻ nào cam lòng làm tổn thương anh, kẻ đó là người đáng ghét nhất, ngu xuẩn nhất thế giới này.
Quay về thành phố S, Cố Nghi Lạc mới biết tình hình sau khi cậu và Lương Đống rời bàn tiệc qua lời kể của Lương Viện. Ông nội Lương ổn định cục diện, bảo mọi người bớt nói đi để ăn cơm, ăn xong nhanh chóng đi làm việc.
“Ông nội còn hỏi cha mẹ tình hình của anh.” Lương Viện nói qua điện thoại.
Tim Cố Nghi Lạc vọt lên cổ họng: “Hỏi gì vậy?”
“Nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ trong nhà có ủng hộ không vân vân.”
“Chỉ mỗi thế?”
“Vâng, em cũng khá bất ngờ. Ban đầu cứ tưởng ông sẽ nổi giận như xưa, chỉ vào mặt anh trai mắng mỏ quyết định sai lầm gì đó, không ngờ ông hỏi xong chỉ gật gật đầu, nói tuổi tác rất hợp nhau.”
“Quyết định sai lầm gì vậy?”
“Em cũng không biết, bọn họ coi em là trẻ con, bình thường khi nói chuyện đều tránh em.”
“…”
“Sao anh dâu không nói gì?”
“Anh đang tự hỏi phải chăng trong chuyện này có bẫy.”
Không đến nỗi có bẫy, điện thoại với Lương Viện vừa ngắt được một lúc, mẹ Lương cũng gọi tới.
“Có mấy lời không tiện nói trước mặt người khác, dì chỉ có thể nói cảm ơn con qua điện thoại.”
Cố Nghi Lạc được sủng mà sợ: “Có gì đáng cảm ơn đâu ạ?”
“Con là người đầu tiên dám che chở nó, bênh vực nó ngay trước mặt ông cụ.”
Cố Nghi Lạc nghĩ lại mà cũng khá hãi hùng, ngượng ngùng nói: “Chắc là do… con không biết sợ.”
“Không, là chúng ta quá nhu nhược, chỉ nghĩ nhẫn nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng, không quan tâm cái nhìn của người khác,” Mẹ Lương thở dài, “Trên thực tế, có lẽ bởi vì vậy nên Tiểu Đống bị tổn thương sâu sắc, dù nó không nói ra.”
Hoàn toàn chính xác, thần kinh thô như Cố Nghi Lạc mà còn phát hiện, cảm giác thiếu tự tin và thiếu cảm giác an toàn của Lương Đống quá nửa là từ đó mà ra.
Cố Nghi Lạc rũ mắt xuống: “Anh ấy có để ý.”
Hai đầu dây trầm mặc một hồi, mẹ Lương dùng thanh âm nghẹn ngào gợi chuyện: “Đều là chuyện đã qua, bây giờ nhìn con và Tiểu Đống yêu thương nhau, dì cũng yên lòng.”
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Cố Nghi Lạc không muốn lại làm bà khóc, cất cao giọng nói: “Dạ vâng, con sẽ đối xử với anh ấy thật tốt!”
Mẹ Lương nghe vậy nở nụ cười: “Gọi điện thoại trừ việc cảm ơn con ra, thì muốn nói với con một tiếng, ông nội cũng rất thích con.”
Cố Nghi Lạc ngạc nhiên: “Không phải chứ ạ?”
“Hôm đó ông cụ đến để xem con thế nào, mà những lời con nói trên bàn ăn lại đúng ý ông cụ.”
Hóa ra năm xưa ông cụ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lần đầu tiên đến thăm hỏi nhà bà nội Lương thuộc dòng dõi thư hương, bị thân thích trong nhà người yêu chế nhạo, may mà bà nội Lương đứng ra bênh ông cụ, nên ông mới không khó xử.
Nghe xong Cố Nghi Lạc không khỏi thổn thức: “Hóa ra là như vậy.”
“Đúng vậy, ngoài miệng ông cụ không nói, nhưng thật ra rất thương yêu Tiểu Đống.” Mẹ Lương cũng cảm khái, “Việc con bảo vệ Tiểu Đống đã tác động mạnh đến ông cụ, ông cụ thấy tình cảm chân thành của con, tất sẽ không phản đối nữa.”
Mưa tạnh mây tan, đám mây đen cuối cùng trên đỉnh đầu tán đi, hiện ra trời xanh vạn dặm.
Sắp đến nghỉ hè, mỗi ngày Cố Nghi Lạc đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh ở học viện âm nhạc thủ đô, còn phải dành thời gian tập luyện tổng duyệt, ngày tháng trôi qua bận bịu vô cùng nhưng cũng rất phong phú.
Lương Đống cũng không rảnh rỗi, anh tìm một công việc thực tập phù hợp với chuyên ngành ở thủ đô, hầu hết thời gian đều ở phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng phải xuống công xưởng.
Có điều bây giờ tình trạng “mất tín hiệu” được ngang nhiên sử dụng để tạo bất ngờ, mỗi khi thấy Lương Đống nói mấy tiếng tiếp theo có thể sẽ mất liên lạc, là Cố Nghi Lạc biết anh sắp tới đây.
Hôm nay buổi tập được xếp vào lúc xế chiều, vừa nghe tuyên bố kết thúc, là Cố Nghi Lạc thu dọc đồ đạc thật mau: “Tối nay em không ăn cơm với mọi người được, em có việc phải đi trước.”
Lư Tiêu Địch biết ngay: “Lão Lương lại tới hả?”
Tưởng Du: “Hừ, bay qua bay lại hẹn hò.”
Gần đây Bành Châu cũng học thói xấu, bắt chước ganh tị: “Hừ, có tiền thật tốt.”
“Tiền lương của tớ ở chỗ cậu hết mà?” Tưởng Du hỏi.
“Đúng vậy, tớ đang tích góp, để mua nhà cho hai đứa mình.”
“Ai muốn mua nhà với cậu?”
“Nói đến nhà, mấy nữa tớ đến thủ đô, nhất định phải chuyển ra ngoài ở với Lương Đống.” Cố Nghi Lạc xen vào, “Hầy các cậu nói coi, hai bọn tớ nên ra nước ngoài đăng ký kết hôn trước hay là mua nhà trước?”
“Đều không được!” Tưởng Du vỗ bàn, “Để bọn này trước!”
Cố Nghi Lạc đeo đàn trên lưng vừa chạy ra ngoài vừa ném lại một câu: “Vậy các cậu phải lẹ lên, không thì ngay cả em bé tớ với Lương Đống cũng sắp tạo ra rồi đấy.”
Gần đây Cố Nghi Lạc to gan hơn nhiều, không chỉ với bạn bè, mà ngay trước mặt Lương Đống cũng dám nói lời phóng đãng.
Lên xe, còn chưa cài dây an toàn, cậu đã không nhịn được sờ vội lên đùi Lương Đống, nháy mắt mấy cái: “Tiên sinh, cần phục vụ massage không?”
Tài xế Lý – phụ trách việc đưa đón ở thành phố S – liếc mắt qua kính chiếu hậu, thấy tai Lương Đống đỏ lên.
Thường thì thứ bảy Lương Đống tới, chủ nhật về, chỉ ở lại một đêm, sợ quấy rầy ba mẹ, nên hai người hay thuê phòng bên ngoài.
Cố Nghi Lạc gửi tin nhắn cho Quản Mộng Thanh báo đêm nay không về, Quản Mộng Thanh biết liền.
—— Lại bỏ mẹ già ở nhà không về ngủ [/thở dài]
Cố Nghi Lạc thấy buồn cười, đưa cho Lương Đống đọc, hỏi anh: “Suốt ngày anh chạy tới đây, dì không nói anh hả?”
(Hạ)
Không thể tách rời, không thể chia phôi.
_______
Sau này của sau này, Cố Nghi Lạc nghe Lư Tiêu Địch nói Đàm Thiên bị phán 10 năm tù giam, đang kháng cáo ở phiên sơ thẩm thứ hai.
Có điều những thứ này đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Cố Nghi Lạc nữa, gần đây trong đầu cậu chỉ có thi nghiên cứu, thời gian dư ra thì lo cho bạn trai đang ở nơi khác.
Mãi cho đến khi hết mùa thu, Lương Đống luôn duy trì tần suất mỗi tuần bay đến thành phố S một lần, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn thấy chưa đủ, mỗi khi trò chuyện hoặc gọi video, câu nào cũng ám chỉ với Lương Đống.
Ví dụ như hôm nay, Cố Nghi Lạc để dựng di động lên bàn, vừa lật nhạc phổ vừa nói: “Nghe em nói em báo danh vào học viện âm nhạc thủ đô, thầy của em giận lắm, hay là em ở lại trường bản địa học tiếp nha.”
Lương Đống: …
“Vu Hạo Hiên, bạn nhỏ đi viện lần trước ấy, cũng không nỡ để em đi, bảo nếu em không dạy nó, nó sẽ không học đàn violin nữa.”
Lương Đống: …
“Hầy, thật ra thành phố S vẫn tốt hơn cả.” Cố Nghi Lạc lải nhải, “Người nhà và bạn bè của em đều ở đây, không quen cuộc sống ở thủ đô lắm, nghĩ mà cô đơn biết bao.”
Lương Đống thở dài: “Ngày mai anh sẽ tới.”
Hôm sau đến thành phố S anh mới biết, dàn nhạc của Cố Nghi Lạc có buổi biểu diễn, cậu là thủ tịch – người chơi đàn violin chính.
Vì là dàn nhạc sinh viên, nên địa điểm được sắp xếp ở phòng hòa nhạc của trường.
Hậu trường trước buổi biểu diễn vẫn náo nhiệt như đêm Giáng Sinh năm ngoái, thấy Tưởng Du chỉnh trang cho Bành Châu, Lương Đống cũng sửa lại nơ cho Cố Nghi Lạc, bảo cậu thả lỏng, không cần căng thẳng.
Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Ngay cả giải đấu quốc tế em cũng tham gia rồi, sao có thể căng thẳng được.”
Lương Đống cười: “Lần trước cũng biểu diễn ở đây đúng không?”
“Lần trước là lần trước…” Nói nói, Cố Nghi Lạc mới ý thức được chỗ không thích hợp, “Khoan đã, sao anh biết em từng biểu diễn ở đây?”
“Đoán.”
“Lại thế rồi… Anh đổi clone mật phục trên diễn đàn chứ gì?”
Lương Đống nhấc mi: “Cần thiết không?”
“Ờm, hình như không.” Cố Nghi Lạc sờ cằm, “Dù gì A Đông cũng bị anh thu mua rồi, không có gì là anh không biết cả.”
Đến khi buổi biễu diễn kết thúc, hai người tay trong tay đi trên con đường nhỏ trong trường, Cố Nghi Lạc mới nhớ ra: “Ấy chết, lúc nãy trước khi lên sân khấu quên mất nụ hôn may mắn, bảo sao căng thẳng ghê.”
Thế là Lương Đống dừng bước, cúi đầu hôn Cố Nghi Lạc, răng môi gắn bó, khen cậu: “Lạc Lạc thật giỏi.”
Cố Nghi Lạc được dỗ dành vui không chịu được, giơ ngón tay cái lên khen: “Hôm nay ông xã của Lạc Lạc cũng rất tuyệt, không nghe nhạc rồi ngủ mất.”