“Sang chỗ Ái Huyền ngủ. Nếu muốn nữa thì... phòng Hàn Mặc đối diện.”
Thiên Hân trên người bị đè bởi đống chăn gối vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hàn Thiên đuổi cô khỏi phòng ư? Hắn đẩy cô? Ngủ với Ái Huyền, Hàn Mặc?
Hàn Thiên, hắn đang ghen với em trai mình ....
Hay thực sự hắn hết thương cô rồi?
Cô bực bội đá mạnh vào cái cửa chửi rủa một câu:
“Mẹ kiếp, kế hoạch thất bại.”
Thấy như vậy là không ổn, có khi hắn đá cô một cái thì có phải công sức bấy lâu nay giả ngốc, để hắn tuỳ tiện có phải đổ sông đổ biển không.
Thiên Hân tuy trong lòng có chút hơi buồn vì thấy vậy cũng không đáng. Cô biết mình sai khi không kể cho Hàn Thiên biết.
Nhưng họ là gia đình, cô là người ngoài, hắn liệu chọn ai? Cũng vì sự an toàn, vì cần một đường lui cho bản thân mà thôi.
Vẫn ngồi ở cửa phòng cùng đống đồ chất đống thì bỗng Ái Huyền đi qua, không ngại xỉa xói một câu:
“Kìa kìa... trò mèo hết tác dụng rồi hử? Thiên Hân chị bị thất sủng rồi!”
Đáng ghét thật mà, để cô ta thấy trong hoàn cảnh này đúng là không hay. Nhưng Ái Huyền cô đợi đấy, trò chơi này chưa kết thúc và tôi vẫn làm chủ!
Định táng cho cô ta mấy câu thì Hàn Mặc đi lên làm cô im bặt. Không phải cô sợ anh, chỉ là không muốn gây sự. Dù sao người anh ta yêu cũng là Ái Huyền mà, nhất định sẽ chẳng bênh vực cô đâu. Anh ta nào dám tổn thương đứa em gái bé bỏng, dễ vỡ của mình. Nghĩ rồi cô thầm cười khinh bỉ trong lòng.
“Vết thương... còn đau chứ?”
Vì đang ở ngay cửa phòng cô không muốn mình bị Hàn Thiên nghe thấy nên chỉ im lặng gật đầu.
Tưởng cô có vẻ thoải mái hơn với mình, Hàn Mặc mỉm cười, liền đi tới cầm tay của cô và thay đi cuộn băng cũ hồi sáng. Anh ta... tại sao, tại sao lại làm chuyện này? Nó chẳng phải quá muộn rồi ư? Một chút bù đắp, một chút ân cần này, có là gì so với khoảng thời gian cô chịu đựng bấy lâu nay.
Chẳng hiểu sao, nước mắt cô lại rơi xuống. Hân vì đau hay do nhớ về quá khứ? Ngày ấy khi mới yêu nhau, anh ấy cũng ngọt ngào như vậy, cũng dịu dàng săn sóc đến nhường nào, nhưng sao giờ nó chỉ mãi mãi là quá khứ? Thật, tệ hại!
Cô thực sự ghét cái quá khứ ấy, nó đã theo cô đến tận bây giờ. Cô cười lên một cái cho sự đáng thương của chính bản thân mình. Bản thân cô lúc đó thật ngu ngốc, thật nhu nhược và cũng... thật can đảm.
Bởi làm sao mà một cô gái mới chập chững bước ra đời, lại dám một thân một mình cùng bạn trai lên thành phố sống? Vả lại, còn dốt nát khi đồng ý sống với cái danh phận bạn gái hờ không hơn không kém. Chẳng có tình yêu, cũng chẳng có sự gắn bó, liên kết giữa hai trái tim. Tất cả, chỉ tồn tại, bởi hai từ “phụ thuộc”.
Định hất tay ra thì bị anh cau mày giữ lại:
“Tại sao... lại làm chuyện này? Thấy tôi đáng thương lắm đúng không?”
Giọng của cô từng câu từng câu nhỏ lại, nó như bị nghẹn ứng bởi nước mắt đang tràn ra. Cô thực sự ghét anh ta, sao lúc nào cũng gieo cho cô hi vọng rồi lại dập tắt nó? Có phải lúc trước, Hàn Mặc thừa nhận là yêu Ái Huyền, thì lúc này sẽ chẳng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vầy không?
Hai người ở cùng một nhà, một thù hận đau thương, một hi vọng, day dứt...
“Nếu anh nói, anh thực sự thương em. Liệu em có tin không?”
Thiên Hân, cô có tin không? Người từng khiến cô tổn thương giờ lại nói thương cô? Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở từ “thương” nó có thể là thương hại, cũng có thể là thương cảm.
Chứ nó mãi chẳng bao giờ chuyển thành từ yêu được, mãi mãi...
Thiên Hân không nói gì, cô ngồi lặng im đợi Hàn Mặc băng bó cho mình. Quả thực chẳng biết làm gì trong tình huống này oái oăm như thế này.
Cơ thể cô thật lạ, nó như không còn sức sống, không còn ý chí như trước kia. Tình thế này không giống trong cuộc chiến, nó như muốn cản cô lại. Không tốt!
Hàn Mặc sau khi thay xong thấy Thiên Hân nước mắt đã vương đầy trên má, đầu mũi không ngừng đỏ ửng lên. Cô gái này thật ngốc...
Lúc nào cũng vậy, tự khóc tự an ủi mình. Trước đây cũng vậy!
Anh thừa nhận là bản thân mình rất ích kỉ, rất vô tâm. Và đặc biệt, vô cùng tồi tệ. Cái khoảng thời gian ấy, anh ta dường như bị cuốn hút theo bản năng của mình, anh ta không biết quan tâm, không chú ý đến cảm xúc của người khác. Lợi ích, anh ta luôn đặt nó lên hàng đầu.
Và cả Ái Huyền, anh ta luôn đặt cô ta lên vị trí ưu tiên! Còn Thiên Hân... chỉ là một vật chắn đỡ!
Nghĩ rồi anh ta tự cảm thấy coi thường, ghê tởm chính con người cũ của mình. Anh ta, thật là một đồ khốn!
Hàn Mặc định tay lên giúp cô lau đi thì bị ai đó chặn lại. Cánh cửa phòng đã mở ra...
Là hắn Hàn Thiên. Nhìn khuôn mặt hắn lúc này thật biết kiềm chế. Từng gân xanh ở tay và cổ đã nổi lên hết nhưng mặt vẫn vậy, vẫn bình thản, điềm tĩnh.
“Bạn gái của anh, anh lo được.”
Chưa kịp phản ứng gì cô đã bị hắn bế xosc lên mang vào phòng. Hàn Mặc thì ngồi ngơ ngác, bất ngờ, chỉ biết sau đó là tiếng đóng cửa của sự tức giận.
Tưởng là hắn đã tha lỗi và biết quan tâm cô rồi thì hắn mạnh tay thả ngay xuống giường.
Tên khốn nạn, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Hên là hắn còn chưa vứt xuống đất, chứ không với cái sức mạnh khốn khiếp kia, có mà gẫy xương.
Cô thầm “xì” một tiếng ở trong lòng.
Hôm đó tuy hắn không nói gì, cũng không tỏ thái độ với cô. Nhưng bằng giác quan cô có thể cảm nhận, Hàn Thiên thực đang ghen chứ không phải bỏ mặc cô.
Có lẽ, đây là một tín hiệu đáng mừng!?
(...)
Sáng hôm sau, cô cùng hắn đi xuống phòng ăn. Vì vụ việc hôm qua nên sáng sớm hắn đã khoá cửa không cho cô ra ngoài.
Đợi đến khi tắm rửa xong Thiên mới mở ra, đúng là đáng yêu chết mất.
“Chị dâu, chị còn đau không? Em xin lỗi chị nha!”
Ái Huyền định tiến lại gần với mục đích làm đau vết thương kia, biết được ý đồ đó cô nhanh chóng nép sau lưng hắn để đỡ phải chinh chiến lúc sáng sớm. Đã vậy tay còn đang bị thương nặng nữa. Nói gì chứ sức khoẻ vẫn phải đảm bảo. Hắn chẳng thèm quan tâm, tỏ ra thờ ơ kéo cô lại bàn ăn ngồi.
“Mặc, công ty bên Mỹ đang có chuyện. Em nhanh chóng thu xếp rồi sang đó sớm đi.”
Câu nói đầy ẩn ý của Hàn Thiên, cái gì mà có chuyện chứ. Bên đó từ trước tới nay một tay hắn quản lý, có bao giờ cần đến anh?
Nghe vậy Thiên Hân như hoảng loạn trong lòng, nếu vậy kế hoạch của cô... không thể được, buộc miệng cô phản đối: