Sau khi cha mẹ Gia Kiệt biết được sự thật thì ra sức đuổi Thùy Chi ra khỏi nhà anh, nhưng Thùy Chi vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe những lời nói nặng nề từ Phạm phu nhân kia. Cô càng lúc càng giống như một cái bóng, nhốt mình vào trong phòng những khi không có Gia Kiệt ở nhà, sau đó giả như vui vẻ khi anh về đến. Cô không muốn gây thêm phiền hà đến Gia Kiệt, không muốn anh lo lắng hơn cho cô. Mọi thứ đều chỉ là lời nói ngoài tai cô không để tâm là được.
Ngày cô sinh bé con, cũng một mình Gia Kiệt bên cạnh như một ông bố thật sự. Gia Kiệt hết chạy đi đầu này lo giấy tờ đến nơi khác lo mua những thứ cần thiết, nhìn Gia Kiệt vì mình mà vất vả, đứa trẻ này cũng không phải con của anh nhưng anh luôn cưng chiều và chăm sóc, điều này khiến Thùy Chi biết ơn Gia Kiệt vô cùng và cô tự ngộ nhận đó chính là tình cảm dành cho anh.
Đứa trẻ sinh ra đặt tên là Vương Khang, vì Gia Kiệt nhận đứa trẻ này làm con nuôi của mình nên anh dành luôn quyền đặt tên, Thùy Chi cũng mỉm cười chấp thuận dù sao mạng sống của đứa bé kia cũng chính do anh cứu lấy.
Thấp thoáng, Vương Khang đã được hơn một tuổi, nhìn thấy đứa con trai của mình lớn lên từng ngày trong lòng Thùy Chi vui sướng biết bao, đứa trẻ sinh ra không giống Thùy Chi nhưng mang khí chất đẹp trai sáng láng. Thùy Chi đôi khi nghĩ về cha của đứa trẻ này, phải chăng cũng rất phong độ nên mới có thể tạo ra một đứa trẻ như vậy. Đang ngồi nhìn đứa trả trên nôi suy nghĩ thì giọng Gia Kiệt vang lên.
- Ngọc Nhi, hôm nay để con gửi lại cho vú nuôi, chúng ta trốn ra ngoài một hôm được không. - Gia Kiệt vui vẻ nói.
- Không được, em không yên tâm. - Thùy Chi cười đáp.
- Chỉ xin của em hai giờ thôi mà. - Gia Kiệt ra vẻ nài nỉ.
Thùy Chi im lặng suy nghĩ.
- Ngọc Nhi, đồng ý đi. - Gia Kiệt tiếp tục thuyết phục.
- Được rồi, chỉ hai giờ thôi. - Thùy Chi thấy vẻ mặt Gia Kiệt quá đáng thương nên đành chấp nhận.
Gia Kiệt đưa Thùy Chi đến một nhà hàng sang trọng, anh đã bao trọn nhà hàng hôm nay. Sau khi Gia Kiệt nhấc ghế mời Thùy Chi ngồi xuống, một bài hát vang lên.. là Only Love. 𝐑a chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hấ𝘵 𝘵ại ( 𝖳𝐑Ù𝐌𝖳𝐑U𝘠Ệ N.𝑉𝐧 )
"2 a. M. And the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our good-bye
But only love can say - try again or walk away.."
Thùy Chi im lặng nghe bài hát này, cô bỗng nhớ lại trước kia cũng từng ngồi cùng một người đàn ông xa lạ kia, nghe bài hát lãng mạng này. Nhưng kí ức chỉ thoáng qua rồi lại vụt tắt đi, Gia Kiệt sau khi bản nhạc tắt đi liền cho gọi người bên trong mang ra hai phần ăn mà ăn đặt sẵn. Một chiếc dĩa lớn, được đậy kín đặt trước mặt Thùy Chi, cô tò mò không biết bên trong là món ngon gì lại cầu kì như vậy, Thùy Chi nhìn Gia Kiệt đang mỉm cười nhìn mình thì cô cũng cười đáp anh.
- Nhà hàng này xem ra rất cầu kì, món ăn lại đậy kín như vậy.
- Em mở ra xem, anh đã đặt món này dành riêng cho em. - Gia Kiệt cười đáp.
Thùy Chi cũng không đợi Gia Kiệt nói, cô nhanh chóng mở chiếc dĩa lớn kia ra. Bên trong không có món ăn nào, chỉ có một chiếc hộp màu vàng, bên trong mà một chiếc nhẫn đính một viên kim cương lấp lánh, Thùy Chi cảm thấy bất ngờ và khó xữ.
Gia Kiệt đứng lên, đi tới phía Thùy Chi cầm chiếc nhẫn bên trong chiếc dĩa lên. Anh quỳ xuống hướng mắt về Thùy Chi.
- Ngọc Nhi, em đồng ý lấy anh chứ.
Thùy Chi thật không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô mang ơn anh quá nhiều, anh lại chăm sóc cho mẹ con cô rất chu đáo. Hai năm qua anh luôn tôn trọng cô và không đi quá giới hạn, anh chỉ như một người cha của Vương Khang mà quan tâm đến thằng bé. Thùy Chi cảm động trước tình cảm của Gia Kiệt dành cho mình.
Thùy Chi nhìn Gia Kiệt, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Gia Kiệt vui sướng ôm chầm lấy cô, sau đó đeo chiếc nhẫn lấp lánh kia vào tay Thùy Chi.