Cả một tuần trôi qua, ngày nào Vương Khang đi học ra về đều vui vẻ lạ thường lại ôm hôn Thùy Chi mỗi ngày một nơi, khi thì má, khi thì trán, khi thì mũi. Điều Thùy Chi đáng ngờ nhất là không nghe Vương Khang đòi gặp ba nữa, thái độ lại vui vẻ bất thường.
Vì bận chuyện làm bánh và bán bánh nên mọi ngày Thùy Chi đều chuẩn bị mọi thứ cho Vương Khang rồi đưa lên xe cho mẹ cô chở đi học còn mình thì trở lại vào nhà tiếp tục làm việc. Nhưng vì sự bất thường của con trai, hôm nay Thùy Chi vẫn như bình thường chuẩn bị quần áo cho Vương Khang đến trường mẫu giáo. Sau khi Vương Khang tạm biệt mẹ lên xe, Thùy Chi cũng bắt một chiếc taxi đi theo phía sau.
Chiếc xe đi ra khỏi đoạn đường vào khu biệt thì bỗng nhiên dừng lại, Thùy Chi cũng bảo bác tài xế dừng lại mà quan sát. Một người đàn ông mặc một bộ vest đen đi tới phía cửa xe mà bế Vương Khang trong vòng tay rồi mang thằng bé về chiếc xe màu đen sáng bóng của mình. Thùy Chi tức giận bước xuống taxi chạy nhanh đến phía Luân Thành đang bế Vương Khang mà nói.
- Anh.. các người đang làm gì vậy hả? - Thùy Chi tức giận nói lớn.
- Thùy Chi, vì sao con lại ra đây, không phải khi nãy con đã vào bên trong rồi sao? - Trịnh phu nhân giật mình vì sự có mặt của Thùy Chi, xem ra lần này to chuyện.
Luân Thành đặt Vương Khang xuống, đi về phía Thùy Chi, gương mặt anh không có một chút biểu cảm nào: - Anh chỉ muốn đón con đi học và đưa thằng bé về, em cũng không nên tỏ thái độ quá khích như vậy?
- Nếu như vậy vì sao lại làm sau lưng tôi chứ, các người cùng nhau lừa gạt tôi. - Thùy Chi tức giận, không nghĩ mẹ mình lại hợp tác với Luân Thành mà qua mặt cô.
- Chuyện này là do anh ép mẹ phải làm, không liên quan gì đến bà ấy. Nếu như anh nói anh muốn đưa đón Vương Khang đến trường liệu em có đồng ý hay không, anh chỉ còn cách sau lưng em mà bù đắp cho con. - Luân Thành liền đáp.
- Mẹ, mẹ đừng giận mà. Chú ấy là người rất tốt, chú ấy biết con rất thương nhớ ba mình nên nói rằng trước khi ba con về đưa đón con đi học thì chú ấy sẽ thay ba đưa đón con. Mẹ biết không, các bạn trong lớp cứ nghĩ chú ấy là ba của con nên con không còn bị ai ức hiếp hay chọc ghẹo cả. Mẹ, mẹ đừng giận chú nữa. - Vương Khang buồn bã đi lại về phía Thùy Chi nắm tay cô mà nói.
Thùy Chi nhìn con trai mình, có lẽ cô đã quá sống cho bản thân mà không nghĩ đến con trai lại thèm khát tình thương của ba như vậy. Thùy Chi ôm con trai vào trong lòng khóc lớn, cô ước gì cô có thể thay thế làm cả ba lẫn mẹ của Vương Khang nhưng điều đó là vô vọng.
- Mẹ biết không, chú ấy nói có lẽ nơi xa nào đó ba cũng rất thương nhớ mẹ nên bảo con một ngày hãy hôn mẹ một lần để thay ba hôn mẹ. Nụ hôn thường ngày con hôn mẹ chính là nụ hôn của ba cho mẹ. - Vương Khang thấy mẹ khóc thương tâm, nghĩ rằng mình nhắc tới ba thì mẹ lại thương nhớ ba.
- Con trai, rất ngoan. Mẹ rất yêu thương con. - Thùy Chi ôm Vương Khang mà khóc.
- Thùy Chi, em hãy để anh mỗi ngày được đưa Vương Khang đến trường. - Luân Thành dùng tay lau nước mắt trên khoé mi Thùy Chi mà nói.
- Mẹ, mẹ đồng ý nha. Con hứa chỉ đi với chú ấy đến khi ba về thôi, khi ba con về thì ba sẽ đưa con đến trường. - Vương Khang lay mẹ nói.
- Thùy Chi, con hãy nghĩ cho Vương Khang mà để Luân Thành đưa thằng bé đến trường. - Trịnh phu nhân thương cảm nói.
Thùy Chi bình tĩnh hơn, cô nhìn Vương Khang nói. - Được rồi, từ nay chú ấy sẽ đưa đón con đi học. Nhưng con hứa với mẹ rằng, không được hôn mẹ thay ba nữa. Nếu con muốn hôn mẹ, thì đó phải là nụ hôn từ mong muốn của con. - Thùy Chi khẽ nói.
Luân Thành nghe cô nói vậy liền khó chịu, ngay cả khi anh muốn hôn cô nhưng không được, nhờ con trai gửi nụ hôn dành tặng cô cũng bị cấm. Xem ra Thùy Chi nhà ta nhanh chóng trở thành bà già khó tính rồi.
- Mẹ, mẹ không yêu ba con sao? – Vương Khang ngây thơ hỏi.
Luân Thành liền bật cười trước câu hỏi của Vương Khang, trong lòng hào hứng nghe câu trả lời.
Thùy Chi khó xữ trước mặt con trai, nói không yêu ba Vương Khang cũng không được, nhưng có Luân Thành nơi này làm sao cô có thể trả lời là có. Thùy Chi nghĩ một lúc rồi khẽ nói: - Con nít, không được hỏi chuyện người lớn.
Vương Khang không chấp nhận câu trả lời này liền nói: - Chắc chắn là có rồi, chỉ là mẹ xấu hổ mà thôi. - Nói xong cười lớn chạy ra phía sau Luân Thành.
- Thằng nhóc này, dám trêu chọc mẹ sao? - Thùy Chi đỏ mặt nói.
- Được rồi, hôm nay em cùng anh đưa con đi học được không? - Luân Thành mỉm cười nói.
- Thích quá, được ba mẹ đưa đi cùng. - Vương Khang vui sướng.
- Ai bảo con gọi chú ấy là ba? - Thùy Chi nhíu máy không vui.
- Chú ấy nói sẽ thay ba con, vì vậy con sẽ gọi chú ấy là ba đến khi nào ba con về. Chú ấy cũng đã đồng ý rồi, chuyện này là chuyện giữa hai nam tử hán đã quyết, mẹ không thể xen vào được. Nam tử hán, nói là làm. - Vương Khang nhìn Luân Thành cười lớn, chính anh đã bảo thằng bé nếu mẹ phát hiện thì hãy nói như vậy.
Thùy Chi nghe con trai nói như vậy, xem ra hai người này chưa nhận ruột thịt nhưng đã bắt tay ức hiếp cô rồi. Nhưng thấy con trai vui vẻ như vậy thì trong lòng Thùy Chi bổng hạnh phúc dâng tràn. Sau đó, cô lên xe Luân Thành cùng đưa con trai đến trường.
* * *
Ngày hôm sau, tất cả các báo đều in hình ảnh Thùy Chi và Luân Thành đứng trước trường học của Vương Khang. Có cả hình ảnh Luân Thành bế Vương Khang hôn vào má thằng bé, rồi Thùy Chi cũng hôn tạm biệt khi Vương Khang đi vào bên trong. Lần này phóng viên lại chụp rõ ràng gương mặt của Thùy Chi và Vương Khang, Trần tổng đã có vợ con bên ngoài là tin tức hót nhất trong ngày hôm đó. Điện thoại từ các đối tác, phóng viên các báo đổ về RoYal yêu cầu xác nhận liên tục. Luân Thành từ chối tất cả các cuộc gọi, xem ra điều này sẽ khiến Thùy Chi không vui. Anh lo sợ, cô chịu không nỗi áp lực.