Buổi sáng, Thùy Chi tỉnh giấc thì Gia Kiệt vẫn còn ngủ say. Một đêm suy nghĩ kĩ càng, Thùy Chi nhanh chóng ra ngoài.
Tại khách sạn RITA, phòng 1007. Một cô gái thân hình thanh mảnh, đứng phía trước lấy hết cam đảm mà gõ cửa.
Luân Thành bước ra từ phía sau cánh cửa nhỉn thấy Thùy Chi đứng trước mặt thì có đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng lấy lại bình tĩnh mà cười khẽ.
- Hôm nay phu nhân tương lai của Phạm gia đến tìm tôi có việc gì sao? - Luân Thành nói ra vẻ bất ngờ.
- Anh không phải nói móc tôi như vậy, tôi đến đây vì chuyện của Vương Khang. - Thùy Chi đáp.
- Vào bên trong trước. - Luân Thành nói rồi lạnh lùng bỏ vào bên trong.
Thùy Chi đi theo phía sau, ngắm nhìn thân hình cường tráng của người đàn ông trước mặt. Dù rằng là cái dáng vẻ ngáp ngủ của anh ta, cũng thật hấp dẫn như vậy. Thùy Chi bỗng đánh đầu mình một cái, tỉnh lại đi Ngọc Nhi hắn ta chính là người muốn bắt Vương Khang và rắp tâm hại Gia Kiệt. Thùy Chi bước vào bên trong, vừa ngồi xuống chiếc ghế salon thì Luân Thành lên tiếng.
- Nói đi. - Anh thoải mái ngồi dựa vào ghế mà lạnh lùng nói.
- Tôi muốn cùng anh thương lượng. - Thùy Chi khẽ đáp.
- Tiếp tục. - Luân Thành đáp.
- Nếu như anh dừng lại việc hại công ty cùa Gia Kiệt, tôi đồng ý để Vương Khang nhận anh làm cha.. - Thùy Chi chưa nói hết, ánh mắt Luân Thành hằn lên dòng tức giận.
- Chỉ vì người đàn ông kia, cô chấp nhận bỏ con. - Luân Thành nói như gầm.
- Không, tôi chỉ nói để thằng bé nhận anh mà thôi. - Thùy Chi đáp.
- Cô nghĩ mình có quyền không cho cha con tôi nhận nhau sao. - Luân Thành nhíu mày, lần này cô gái nhỏ nay đang nghĩ gì anh cũng không thể hiểu nỗi. - Nếu như em có những suy nghĩ ngu ngốc rằng tôi sẽ để em mang đứa con của tôi theo người đàn ông khác thì hãy mau về cho.
- Trần Luân Thành, tôi phải làm gì anh mới có thể tha cho Gia Kiệt và tôi, vì sao anh lại chen vào cuộc sống êm đềm hiện tại của tôi. - Thùy Chi khóc thét.
- Nhưng đó không phải là cuộc sống của em, cuộc sống của em chính là phải ở bên cạnh tôi. - Luân Thành tức giận vì lời nói của Thùy Chi, giống như cô yêu Gia Kiệt rất nhiều và bị anh phá đám. Người phụ nữ của anh lại dám nói yêu người khác, Luân Thành rất là tức giận. - Được, nếu em muốn lấy hắn như vậy, tôi sẽ cho em một cơ hội.
- Anh sẽ không bắt Vương Khang? - Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.
- Nếu như em làm tôi thoải mái, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện của con trai chúng ta. - Luân Thành kéo Thùy Chi vào lòng không cho cô phản kháng.
- Anh.. anh muốn làm gì? - Thùy Chi hoảng sợ, muốn giằng lại nhưng không thắng nổi sức Luân Thành.
- Ngoan ngoãn, lần trước tôi và em chưa ôn xong kỉ niệm quá khứ đâu. Hôm nay chúng ta tiếp tục, nhưng không phải là tán gẫu nữa. - Luân Thành nói xong, đưa môi mình chạm vào môi Thùy Chi, hôn một cách tàn bạo nhất khiến Thùy Chi đau đớn phát khóc.
Luân Thành ném cô lên chiếc giường lớn, lao vào cô ân ái để thỏa bao nhớ nhung với người phụ nữ này. Anh như muốn nuốt trọn cô vào bên trong mình để cô không thể chạy đi đâu được nữa.
Luân Thành nằm trên người Thùy Chi, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô gái phía dưới thân đang cố gắng thoát khỏi mỉnh.
- Nếu như em ngoan cố, xem như em mãi mãi mất đi con trai. - Luân Thành đe dọa.
Thùy Chi nghe đến con trai mình, không phản kháng lại nữa mà đành im lặng, cô nhìn sang hướng khác tránh ánh mắt của Luân Thành. Thùy Chi khẽ nhắm mắt lại, giọt lệ rơi xuống ga giường vụt tan biến mất.
Luân Thành thấy Thùy Chi quay sang một bên nhắm mắt lại, rất giống như mình đang cường bạo cùng một xác chết. Anh dùng tay vuốt trên bờ má cô, đưa gương mặt cô đối diện mình.
- Trước kia những lúc thế này, em thường nói "Luân Thành, em yêu anh" rất êm tai. Hôm nay tôi lại muốn nghe em nói. - Luân Thành nhìn thẳng vào Thùy Chi ra lệnh. (t. G: Ông này bịa chuyện ghê thật)
- Anh.. tôi.. - Thùy Chi nhìn Luân Thành ấp úng, trước kia cô và anh ta rất hạnh phúc sao?
Luân Thành không đợi Thùy Chi nói, lột bỏ tất cả những thứ vướn bận trên người cả hai mà lao vào Thùy Chi.
Thùy Chi đau đớn, cảm thấy có lỗi với Gia Kiệt. Nhắm mắt lại mà khóc trong đau khổ.
Luân Thành mất hết lí trí. Như hổ đói ăn thịt một con nai.
Chiều tối, Thùy Chi tỉnh lại trong đau đớn, mệt mỏi và tủi nhục. Trên người cô không còn một mảnh vải che thân, bên cạnh là người đàn ông mà cô chỉ xem là quá khứ. Nhưng anh ta đã mang quá khứ mà ép cô làm những việc cô không muốn. Thùy Chi nhìn Luân Thành đầy hận ý, sau đó muốn ngồi dậy mặc lại trang phục nhưng bị một cành tay kéo lại.
- Muốn đi sao? - Luân Thành lên tiếng.
- Những gì anh làm, vẫn chưa đủ cảm thấy thoải mái. Anh nhớ giữ lấy những gì đã hứa với tôi. - Thùy Chi bị Luân Thành kéo lại nhưng cũng giằng lại mà nói.
- Tôi đã hứa gì nhỉ. - Luân Thành lật lọng.
- Anh.. không được phép lật lọng. - Thùy Chi tực giận nói.
- Tôi nhớ có hứa rằng sẽ suy nghĩ lại. Trước kia thì tôi chỉ muốn con trai mình, nhưng khi cùng với em ân ái, tôi cảm thấy không nỡ để em đi cùng người khác. - Luân Thành lật ngôn.
- Anh.. gạt người. - Thùy Chi run giọng.
- Hôm nay tôi mới biết rằng, xem ra người đàn ông kia có lẽ không hề đụng tới em sao. - Luân Thành nhếch cười.
- Không phải ai cũng coi thường tôi, Gia Kiệt rất tôn trọng tôi. - Thùy Chi xấu hổ hét lên.
- Nhưng xem ra, vợ sắp cưới đi ân ân ái ái cùng người đàn ông khác, anh ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ, còn cái gọi là tôn trọng hay không đây, tôi rất là tò mò. - Luân Thành bá đạo.
- Anh.. nói vậy là ý gì?
- Hiện tại là 6h, tôi có hẹn với Phạm thiếu gia 6h30 tại đây để bàn bạc về chuyện RoYal sẽ đầu tư vào sản phẩm lần này. – Luân Thành nhìn đồng hồ rồi nói.
- Anh.. - Thùy Chi nhanh chóng nhặt quần áo chạy vào nhà vệ sinh mặc lại trang phục.
Khi cô ra ngoài thì Luân Thành vẫn đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn cô châm chọc. Thùy Chi muốn nhanh chóng ra ngoài, nếu như Gia Kiệt đến nơi này gặp cảnh tượng này chắc chắn sẽ rất đau lòng cho cả hai.