Cảnh Nhất đã tạo điều kiện cho cô vậy tại sao cô không nắm bắt chứ? A Tam tốt đến thế cơ mà!
" được "
Chuông điện thoại vang lên, Kỳ chần chừ một hồi mới lấy hết can đảm bắt máy.
- sao thế? Ai làm em buồn à!
Giọng nói quen thuộc quan tâm xen lẫn bông đùa của anh phát ra từ đầu dây bên kia.
- không, em chỉ muốn hỏi xem anh ở biên giới thế nào thôi …!
- Ồ, ra vậy …anh ổn, sắp tới lão Trưởng đó đưa người sang rồi em ở bên đấy tạm thời đừng đánh rắn động cỏ đấy.
- … anh đi cùng anh A Ngũ ra biển sao.
Cảnh Kỳ ngạc nhiên, rõ ràng lão đại chỉ nói Tam qua phụ giúp A Ngũ việc biên giới và kho hàng sao lại ra biển. Lão đại lừa cô sao?
- Chuyến này bình thường thôi! Em lo gì chứ
- Hôm qua lão đại gặp Lão Chấp, sớm muộn gì ngài ấy với lão Trưởng mà các anh nói chắc chắn sẽ đấu đá nhau …bình thường sao?
Cổ họng cô nghẹn lại, không thể nói được cô rất muốn trút cơn giận này vào ai đó nhưng lại chẳng có ai ở bên cạnh cả …
- Kỳ à! Bọn anh không sao mà!
- Mấy hôm nữa các anh …đi
- Hai ngày nữa. Thời điểm này, lão đại và A Nhất đánh lạc hướng ông ta. Bọn anh…
- Bảo trọng đấy! Em không muốn…
- em không muốn ôm xác các anh đâu!
Cô còn chưa nói xong anh đã cướp lời, cô khựng lại để nghe anh nói tiếp …một lời nói bông đùa của cô anh cũng nhớ cô chỉ biết ngượng cười nhìn ra bên ngoài.
- ------
Thấy đầu dây bên kia không lên tiếng, A Tam thở dài, anh tựa người lên chiếc lan can đối diện. Gương mặt thoáng buồn …
- Kỳ! Anh biết chuyện em và A Nhất rồi …
- .Anh ấy nói …cho anh?
- Chẳng mấy khi em gọi cho anh, chuyện này em không nói anh cũng biết.
- …
- Em …em không …thể làm người thứ ba được…
- Em muốn khóc thì cứ khóc đi, chỉ một mình anh nghe thôi.
Kỳ dụi mặt xuống giường, cô không biết vì sao nữa cô chứ từng yếu đuối như vậy. Cũng chưa khóc chưa suy nghĩ nhiều như bây giờ. Cảm giác mệt mỏi ôm chặt lấy cô.
Rõ ràng muốn nói chuyện với anh chuyện tình cảm nhưng cô không sao nói được, cô chẳng có một tí dũng khí nào để hỏi " anh có thích em không "…cô không thể ích kỉ đánh cược hạnh phúc của A Tam được …
Tiếng thút thít cứ lít nhít bên đầu dây bên kia khiến Cảnh Tam khó chịu, người con gái anh thương đang chịu nhiều uất ức nhưng anh không thể ôm cô vào lòng an ủi …
" cứ khóc đi, em cần có sự yếu đuối. Khóc có thể làm em yên lòng hơn hãy cứ khóc đi! Anh luôn ở đây với em. ". Ý nghĩ an ủi A Tam cất sâu trong lòng mà không dám nói thành lời cho cô nghe.
Hai con người rõ ràng là biết đối phương muốn nói gì nhưng lại chẳng thể dũng cảm mở lời trước một câu.Có lẽ khi mất đi rồi con người ta mới cảm thấy đau lòng, hối hận …
- --------------
[ Hungary - Đông Âu ]
Lục Cảnh Thành diện một chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đen bước xuống phòng khách.
- Chủ tể! Vết thương của ngài …
- không chết.
Cảnh Chấp đưa ra trước mặt hắn tập ảnh trong tay mình, vẻ mặt không mấy khả quan.
- Chủ tể! Người bên mình đang gặp vấn đề lô hàng. Liệu…
- Không cần manh động.Đám Cảnh tự biết xử lý.
Hắn như nhớ ra điều gì đó liền quay người nhìn về phía tấm ảnh trong tay Cảnh Chấp.
- Người chuẩn bị đến đâu rồi? 3 giờ sau xuất phát.
- Vâng.
Hắn lướt qua Cảnh Chấp trả lời cụt lủn, vừa ngồi xuống còn chưa nhấc ly trà lên miệng tiếng chuông điện thoại rung lên trong túi quần.
- Chuyện gì?
- Cảnh Thành! Em gái tôi đang ở Budapest.
- Sao cậu không sang?
- Tôi bí việc công ty quá. Chỉ có thể nhờ cậu …
Giọng đối phương không những quen thuộc mà cách nói chuyện càng thể hiện rất rõ sự thân thiết. Cố Trạch, chả trách Lục Cảnh Thành lại thờ ơ đáp anh ta đến vậy.
- địa chỉ? Người của tôi sẽ đến đón.
- **** Giúp tôi đưa nó về bình an nhé. Tôi sẽ trả thù lao lô vũ khí mới kia
- Được!
Giọng nói lo lắng xen lẫn sự mất bình tĩnh đã khiến Cảnh Chấp chú ý.
" chủ tể thế mà lại sang đây vì cứu vợ …"
Cảnh Chấp tò mò ngó qua chiếc điện thoại trong tay Lục Cảnh Thành liền bị hắn liếc mắt cảnh cáo.
- đưa người đến *** chuộc người.
- Vâng.
- ----------------
Cảnh Chấp vừa rời đi trong chốc lát lại quan trở về đem theo dáng vẻ lo lắng bước vào phòng khách …
- Chủ tể …người, …người đi hết rồi ạ…
- Chuẩn bị xe tôi đích thân đến đón con bé.
- vâng.
[ Tổ Chức CJC ]
- Chị à! Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, chị còn chưa bôi thuốc…
Ngữ Âm ngồi bệt xuống sàn tầng hầm, cô ung dung ăn bát cháo trắng nhạt nhẽo. Nghe tiếng đàn em nói thế cô chỉ biết cau mày rồi lại chăm chú ăn hết bát cháo.
- Chị à. Bọn em ở lại đây quen rồi. Chị cứ về Đông Nam Á với người đàn ông kia đi…không cần chờ chết cùng bọn em.
- phải đó! Hoa Hồng, chị đừng cứng đầu nữa.
- người đàn ông đó???
Quạ đen ngơ ngác nhìn cô như cảm giác mình vừa nói thiếu cái gì đó.
- Người đàn ông chị liên lạc đó, anh Lâm còn bị chị ngó lơ …thế mà ngườ đàn ông kia …
- …
" Cái tình huống gì thế này "
Ngữ Âm như đứng hình, cô cũng không biết vì sao lúc đấy cô lại gọi cho Lục Cảnh Thành nữa…trong đầu cô luôn nghĩ đến hắn, người đàn ông cô ghét cay ghét nghiệt giờ lại có cảm giác kì lạ đến bất thường.
- Lắm chuyện!
- Chị đừng nói anh ta là đối tượng yêu đương của chị đấy nhá.
- …
Tiếng cười đùa của đám đàn em vang lên khắp căn hầm, bất ngờ cánh cửa tầng hầm mở ra. Bóng lưng to lớn xuất hiện trước mặt bốn người.
- Xem ra để Hoa Hồng ở đây là lựa chọn sai lầm rồi lão gia ạ.
- …
Tiếng cười đùa bất chợt tan biến trong chớp nhoáng, cánh môi bốn người giật nhẹ. Tám mắt nhìn nhau không ai dám phát ra tiếng động.
- Hoa Hồng.
- Có tôi.
- Lên phòng gặp tôi!