- Chú Quý lo cho cháu quá mới ngại yêu đương vậy nên khi cháu tự lập, tự lo cho mình được thì chú ấy mới chịu cho cô cơ hội. Chú ấy nói với cô, đợi cháu trưởng thành mới tính đến chuyện hôn nhân. Cháu có thể giúp cô chuyện này được không?
Lúc này Thanh Du đã hiểu lời cô nói. Hóa ra là vì mình nên chú mới không đến với cô. Chẳng do dự, nó liền gật đầu đồng ý:
- Vâng ạ. Mà cháu cũng lớn rồi, chú cứ lo quá thôi ạ. Cháu sẽ khuyên chú cứ kết hôn đi là được phải không ạ?
- Ừ, Du hiểu chuyện quá! Cảm ơn cháu nhé! Nghe anh Việt nói cháu muốn đi du học nên có thể cô sẽ giúp cháu tìm học bổng, để cô chọn lọc rồi chuyển tư liệu cho cháu nhé!
- Vâng ạ, vậy cháu sẽ nhiệt tình giúp cô ạ. Nhưng mà cháu chưa biết phải làm thế nào để chú thấy cháu đã lớn nữa.
Lan Anh cầm tay Thanh Du thủ thỉ:
- Cháu hãy thử có người yêu đi, lúc ấy có bạn trai lo cho cháu rồi thì chú sẽ yên tâm hơn.
...
Buổi tối, Thanh Du học nửa đêm mới đi ngủ. Mẹ nuôi cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Đang ngồi học, nghe tiếng xe chú Quý về, Thanh Du rời khỏi bàn ngó ra ngoài. Hai ngày nay chú không sang nhà, chẳng hiểu sao nó thấy nhớ chú. Khi biết chú đã về phòng thì nó gấp sách vở lại chạy sang thò mặt vào:
- Chú Quý, bạn bè con có người yêu hết rồi đấy?
Thế Quý ngồi xem tài liệu lại nghe thấy cái giọng léo nhéo của Thanh Du, con bé đứng ở cửa, cái mặt xị ra nhìn anh.
Rời mắt khỏi màn hình máy tính, anh giơ tay vời con bé lại gần. Thanh Du phụng phịu đến gần ngồi xuống ghế bên cạnh.
- Sao, cháu muốn bằng bạn bằng bè hả?
- Vâng, đi chơi tụi nó có người yêu chăm hết còn con thì chẳng có ai cả.
- Vậy bây giờ cháu muốn có người yêu hửm?
- Dạ, chú cho con yêu đi, con hứa sẽ ngoan, sẽ không làm kì đà cản mũi mỗi lần chú đưa bạn gái về... sẽ không mách ông chú thay người yêu nhiều.
- Điều kiện tốt nhỉ?
- Chú, cho con yêu đi mà?
Cái miệng xinh xinh giận dỗi cứ cong lên, khuôn mặt tròn tròn búng ra sữa cứ ngúng nguẩy khiến anh nuốt nước bọt cũng khó khăn.
- Được, cho cháu yêu.
- Thật nhé! Vậy từ mai cháu phải chăm thả thính mới được. Lớp cháu có mấy bạn đẹp trai lắm, mà họ thích cháu nhưng sợ chú...
- Chú với họ thì ai đẹp trai hơn?
- Chú già rồi làm sao mà so sánh với họ được chứ?
Lời cô bé vô tư nói nhưng ông chú già thì mặt mũi vô cùng khó coi.
- Cháu thấy chú già sao?
- So với bọn con thì chú già nhưng nhìn bình thường thì chú chưa già. Chú chưa cưới vợ nên vẫn được coi là thanh niên.
Thế Quý cầm cốc nước uống hết không chừa lại một giọt khi con bé tựa đầu vào vai mình thí thỏn.
- Nếu chú đồng ý cho con yêu rồi thì đừng đánh các bạn nam thả bả con nữa nhé!
- Chú cho yêu nhưng yêu ai do chú quyết định.
Thanh Du giãy nảy lên:
- Không được, nhỡ chú chọn người con không yêu thì sao chứ?
- Vậy thì cháu cứ ở vậy đi. Bao giờ chú lấy vợ thì cho cháu lấy chồng.
Thanh Du rời khỏi ghế, ngồi xuống đất ăn vạ.
- Con không chịu đâu, sao chú ế lại bắt con ế cùng chứ? Huhu...
- Hôm trước đứa nào nói sẽ chưa yêu cơ mà? Sao nay lại đổi ý rồi?
Thanh Du sợ chú sẽ biết chuyện mình đang giúp cô Lan Anh nên không dỗi nữa mà nhảy lên bàn ngồi trước mặt chú:
- Chú, con đã lớn rồi... thật đấy.
- Ừ, chú biết.
- Vậy nên con có thể tự lo cho mình mà chú không cần chăm con như trước nữa. Chú hãy dành thời gian cho cô Lan Anh đi được không? Cô chú rất đẹp đôi đấy, ông bà sẽ vui lắm khi chú kết hôn.
Thế Quý nhìn vẻ mặt không thể nghiêm trọng hơn của Thanh Du thì kéo ghế ngồi ra trước mặt nó:
- Còn cháu, có vui không? Thực sự không cần chú quan tâm hay cháu thích ai rồi?
- Chú không cần quan tâm con nữa, con hứa sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Con cũng không phiền chú đưa đón đi học nữa. Chú hãy để ý đến bản thân, hãy tìm hạnh phúc của mình đi được không?
Nó không biết mình nói sai gì khi ánh mắt chú rời đi, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị còn chẳng thèm trả lời nó nữa.
- Chú...
- Về phòng học đi.
- Con học xong rồi...
- Vậy về đi ngủ đi, chú bận rồi.
Thanh Du chẳng biết chú có nghe lời mình hay không nữa. Cô cũng đã giúp cô Lan Anh hết mình rồi, còn lại là do cô thôi. Lững thững ra khỏi phòng nhưng nó vẫn ngoái lại nhìn, chú lại tập trung vào công việc mà không thèm liếc nó lấy một cái.
Thi xong môn cuối cùng, Thanh Du ra cổng trường đợi bố nuôi đón. Hôm nay chú không đưa đón nó đi thi nữa mà bố đưa đón. Nghe mẹ nói nửa đêm qua chú rời đi chứ không ở lại nhà. Có lẽ cô Lan Anh nói cũng đúng, chú luôn coi cô là trẻ con nên lo lắng mãi mà không chịu lấy vợ. Mà cô Lan Anh thì đã 30 tuổi rồi không thể đợi lâu hơn được nữa.
- Chị Du...
Thanh Du quay mặt theo hướng gọi liền nhìn thấy một cậu thanh niên cao lớn, đang cười hớn hở đi về phía mình:
- Em gọi chị hả?
- Chị không nhận ra em sao? Em là Hưng con mẹ Xuân bố Hạ đây ạ.
- Ôi trời... là em sao
Vui quá mà hai chị em ôm chầm lấy nhau. Lúc cô đi, nó mới 10 tuổi bé tí xíu nay đã lớn tướng, giọng nói thì ồm ồm vỡ giọng, mặt mũi cũng không còn bụ bẫm như lúc nhỏ nữa mà ra dáng thanh niên lắm rồi.
- Sao em nhận ra chị vậy?
- Vết sẹo ở cổ chân chị ấy.
- Ừ nhỉ? Bao nhiêu năm rồi mà nó không mờ gì cả. Em học trường nào?
- Chị, có người nói chị mất rồi nên hôm qua nhìn thấy chị, em đi theo mãi không dám nhận. Nay chị mặc váy đồng phục thấy vết sẹo mới liều gọi. Không ngờ đúng là chị thật.
- Ai nói chị đã chết chứ? Ba mẹ em sao rồi? Còn em nữa, năm nay lớp 9 rồi đấy nhỉ?
Nó nhìn quanh, ghé vào tai cô thì thầm:
- Sau ngày chị bỏ đi vài ngày thì công an đến nhà bắt bố em. Họ nói bố em bị tố cáo bạo hành trẻ em và lạm dụng xâm hại tình dục trẻ chưa đến tuổi vị thành niên nên bị bắt rồi bị kết án 8 năm tù. Em cũng nghỉ học rồi, mẹ em không lo được nên học hết lớp 8 thì em nghỉ đi làm phụ hồ hỗ trợ mẹ.
Nghe nó nói, Thanh Du có phần sốc. Năm ấy vì sợ quá mà cô đã không dám về nhà cô chú nữa không ngờ họ lại sa cơ như vậy. Nếu chú ấy không đi tù thì thằng Hưng đã không phải bỏ học giữa chừng rồi. Nó nghỉ học sớm như vậy còn tương lai sau này thế nào? Cô được sống sung sướng trong nhà ba mẹ nuôi còn nó mới 15 tuổi đã đi làm, bảo sao mặt mũi nó đen sạm đi. Thanh Du nắm tay em, bàn tay cũng chai sần thô ráp:
- Hưng, chị xin lỗi em.
- Em không trách chị đâu, em mừng cho chị vì đã sống tốt. Hồi ấy em bé quá không bảo vệ được chị, suốt ngày chị bị bố mẹ em đánh đập mà em chỉ trơ mắt nhìn. Bố em bị đi tù cũng đúng thôi... hi vọng ra tù ông ấy sẽ sống có đức hơn.
- Chị không biết mọi chuyện lại như thế đâu. Em đưa chị về gặp cô Xuân đi, chị muốn xin cho em đi học lại. Em không thể làm việc nặng nhọc như vậy được, còn tương lai của em nữa.
Thằng Hưng xua tay, nó mỉm cười gạt đi:
- Chị, em không sao. Em quen việc rồi, bây giờ chị sống ở đâu? Có tốt không?
Nhìn thấy xe bố Việt đến, Thanh Du lấy bút ghi nhanh số điện thoại của mình ra tay Hưng nhắc nó:
- Em hãy gọi cho chị được không? Chị sẽ về nhà cô chú, em nhất định phải đi học lại. Chị sẽ giúp em... gọi cho chị nhé!
- Vâng ạ
- Chị về đây.
Thanh Du chạy lại lên xe bố, ánh mắt vẫn nhìn về hướng Hưng. Nó đứng nhìn cô đến khi xe đi khuất mới quay lưng đi.
- Con vừa nói chuyện với ai vậy?
- Dạ, một người bạn của con ạ.
- Thi xong rồi con có muốn đi đâu chơi không để bố nhắc mẹ lên kế hoạch.
Nghĩ đến việc phải giúp Hưng đi học nhưng lại không thể xin tiền bố mẹ nên chỉ còn cách là đi làm thêm. Mà xin chú Quý hay mẹ nhất định sẽ không ai đồng ý. Bố Việt có chuỗi quán cafe, cô sẽ xin làm nhân viên phục vụ quán giết thời gian trong lúc đợi điểm thi và lấy lương hỗ trợ Hưng đi học.
- Bố...
- Sao con?
- Bố giúp con việc này nhưng đừng nói với ai được không?
- Có chuyện gì sao?
- Thời gian tới con cũng rảnh nên muốn bươn chải một chút. Nay con cũng đã 18 tuổi rồi không thể dựa mãi vào bố mẹ hay chú Quý nữa vậy nên con muốn đi làm thêm để va vấp với xã hội được không bố?
- Mọi người sẽ không đồng ý đâu, con nghỉ ngơi đi không được sao?
- Bố cho con đến một cơ sở quán cafe của bố làm được không? Con muốn va vấp một chút để sau này học ra trường cũng không quá bỡ ngỡ. Ở nước ngoài, 18 tuổi đã tự lo cho cuộc sống rồi đấy ạ.
- Để bố nghĩ đã..
Sợ bố lại nói với mẹ và chú thì coi như mọi chuyện sẽ hỏng hết. Cô có thể xin bố mẹ hay chú tiền nhưng để lâu dài giúp Hưng thì không thể xin nhiều. Mọi người đã dành cho cô quá nhiều thứ rồi, nay đã lớn, cô cần phải tự lo cho mình mà không dựa dẫm vào cả nhà nữa. Thanh Du bám tay bố Việt nỉ non:
- Bố, chuyện này con với bố biết thôi. Ra ngoài đi làm cũng là cách con học tập mà con làm trong quyền quản lí của bố mà, vậy thì có gì bố phải lo chứ?
Bố Việt dừng xe chỗ đèn đỏ quay sang nhìn Thanh Du định phân tích cho con hiểu nhưng rồi nó cứ ỉ ôi xin xỏ mà anh thấy nó nói cũng đúng nên xuôi theo:
- Được rồi, vậy con học lái xe đi, ba mua xe cho mà đi làm.
- Không cần ạ, con sẽ đi xe buýt cho đúng chất ạ, đi làm phục vụ quán cafe đi ô tô có gì sai sai ấy.
- Vậy xe máy hay xe đạp điện?
- Cũng không ạ, sau này con sẽ mua bằng tiền con làm ra.
- Như vậy có được không? Mẹ con sẽ mắng bố đấy.
- Bố và con đều không nói sao mẹ biết ạ. Bố cho con làm ca ngày đi là mẹ sẽ không biết đâu.
Bố Việt không nói được cái miệng tôm tép của Thanh Du nên đành đồng ý chiều theo nguyện vọng của con bé. Dù sao cách suy nghĩ này cũng không phải là tệ. Con bé sẽ tự lập hơn để sau này có gặp chuyện gì cũng biết cách mà xử lí.
- Sang tuần con đi làm luôn được không bố?
- Để bố sắp xếp cho con làm ở cơ sở gần nhà mình nhất. Sáng thứ hai bố đưa con qua đấy.
- Dạ, con cảm ơn bố.
Từ lúc ấy, Thanh Du cảm thấy mình đúng là đã trưởng thành rồi. Đi làm, có lương cô sẽ giúp Hưng đi học. Tiền bố mẹ và chú cho cô vẫn đang đút lợn, lát về sẽ đập một con lấy tiền mai mang đến cho Hưng chuẩn bị đi học. Nghĩ vậy, tâm trạng nó trở nên hân hoan khó tả. Dù sao, Hưng cũng là người em họ duy nhất lại vô cùng tốt với nó nên dù thế nào nó cũng sẽ giúp em.
Buổi sáng thứ bảy, Thanh Du dậy sớm cùng mẹ nấu bữa sáng rồi tranh thủ xin mẹ cho ra ngoài chơi. Hôm qua nó đập một con lợn nhỏ nhất được gần 50 triệu, đếm lấy 20 triệu mang đến cho thằng Hưng còn 30 triệu cất gọn đi dùng dần.
Đi bộ ra ngoài đường lớn, Thanh Du chờ xe buýt để về nhà cô chú. Dù đã hơn 5 năm không về con phố ấy nhưng cô vẫn nhớ đường về. Trước kia, cô đã nói sẽ không bao giờ trở về nơi ấy nữa vì nó có quá nhiều kí ức đau thương, nỗi sợ hãi khi phải đối diện với chú Hạ vẫn như còn nguyên.
Ngồi trên xe, Thanh Du thấy trống ngực mình đập thình thịch khi đường đến nhà cô chú mỗi lúc một gần. Kí ức những ngày tháng ấy như vẫn còn nguyên vẹn, mấy năm nay, cô chỉ đang giấu nó vào một chỗ để hôm nay nó lại dội về. Nghĩ đến, mà cô vẫn cảm thấy cơ thể mình đau rát, từng cảm nhận về những trận đòn vẫn như hằn lên người.
Xuống xe, Thanh Du men theo con đường nhỏ đầy ngóc ngách, đi đến đâu kỉ niệm ùa về đến ấy. Ở đây, chỉ có toàn đau thương lẫn nước mắt. Nhà cửa mọc lên san sát hơn trước, nhiều nhà cao tầng hơn nhưng căn nhà cuối ngõ vẫn lụp xụp như vậy... nó nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng kiên cố.
Đến trước cổng, Thanh Du chần chừ một lúc mới gọi:
- Hưng ơi...
Không có tiếng ai trả lời, nó đánh liều mở cửa ngõ ra đi vào trong nhà.
- Cô Xuân ơi..
Lúc này nó mới nghe thấy tiếng đáp lại của cô:
- Ai đấy.
Hình như không phải mình cô ở nhà, nó không vào nữa mà đứng ngoài đợi. Ngay lúc ấy, Hưng từ ngoài chạy vào kéo tay nó đi ra ngoài quán trà đá:
- Hưng, sao không cho chị vào nhà?
- Lát em đưa chị vào, chị đi xe đến đây có xa không?
- Không, nay em nghỉ làm ở nhà thế này có sao không?
- Em xin về một lát gặp chị rồi sẽ lại đi làm. Chị đừng thuyết phục mẹ em, bà ấy không đồng ý cho em đi học đâu.
Thanh Du nhìn nó, đâu đó trong đôi mắt ánh lên nỗi buồn, sự thất vọng về điều gì đó không rõ ràng:
- Hưng, em đang giấu chị điều gì phải không?
- Nếu em không đi làm mang tiền về thì bà ấy sẽ đánh em như ngày xưa đánh chị vậy nhưng em là con trai nên không sao cả, em chịu được.
Thanh Du liền kéo tay Hưng lại gần, vén tay áo lên kiểm tra. Tay nó đầy sẹo, sẹo lớn sẹo nhỏ chi chít y như của cô trước kia. Chẳng qua khi về nhà bố mẹ nuôi, mẹ Hường đã bôi thuốc còn đưa cô đi điều trị mới không để lại sẹo còn cái vết ở chân nó sâu quá lại lâu rồi nên không đều trị được. Mấy lần chú Quý nói sẽ đưa cô đi thẩm mĩ nhưng cô chưa đồng ý.
- Tại sao bà ấy lại đánh em như này hả Hưng? Em là con đẻ bà ấy cơ mà?
- Không phải, em là con riêng của bố em. Bà ấy không thể sinh con nên bố ngoại tình và mang em về đấy. Trước kia có chị và bố em ở nhà nên bà ấy không đánh em nhưng từ khi bố em đi tù là em bị đánh.
Cô nhìn thằng Hưng lòng cũng đau không kém so với lúc bản thân bị hành hạ.
- Hưng, chị thuê nhà cho em ở, em đi học đi chị nuôi, em đừng ở với bà ấy nữa.
- Chị mới tốt nghiệp cấp ba còn phải học đại học mà, em là thanh niên không sao đâu. Không đi học thì đi làm cũng tốt mà.
- Không được, em là ân nhân của chị. Chị không muốn em như vậy? Hãy nghe lời chị đi, chị lo được cho em còn em muốn giúp chị thì rảnh rỗi đến quán cafe làm cùng chị. Chị sẽ xin bố nuôi chị tuyển em nữa để em có thể kiếm tiền được không?
Hưng lắc đầu, dù sao bà Xuân cũng đã nuôi dưỡng nó 15 năm nay, không phải mẹ đẻ nhưng nó cũng đã gọi bà ấy là mẹ nên không thể bỏ bà ấy được.
- Chị, em cảm ơn chị nhưng em tự lo được...
- Chị không đồng ý, em phải đi học, tiền chị sẽ giúp em. Hàng tháng em đưa cho bà ấy bao nhiêu tiền? Hãy đưa chị về nói chuyện với bà ấy.
- Chị... bà ấy sẽ không đồng ý đâu.
Thanh Du nhất định đứng dậy, lôi tay Hưng đi theo mình trở lại nhà mặc cho nó phản đối. Ngày trước, nếu không có nó thì cô đã bị xâm hại rồi nên cả đời này cô mang ơn nó.
Hai chị em vào nhà, cô Xuân lúc này mới đi ra, phía sau là một người đàn ông. Cô Xuân nhìn nó ngạc nhiên nhưng cũng không nhận ra mà mắng thằng Hưng:
- Mày không đi làm sao còn ở đây? Con bé này là ai?
Thằng Hưng không trả lời, liếc mắt nhìn gã đàn ông đang có mặt thì cô Xuân hiểu ý bảo gã đi về. Trước khi đi, gã còn đưa tay lên bóp mông cô Xuân một cái tình tứ. Chỉ nhìn thôi Thanh Du cũng hiểu cô ấy đang cặp kè với lão này khi chú Hạ bị đi tù. Bảo sao mà lúc nãy, Hưng lại lôi cô đi.
Gã đàn ông đi rồi, cô Xuân quay vào nhà. Hưng cũng mời Thanh Du đi vào. Căn nhà trống trơn, chẳng có gì đáng giá. Mọi thứ vẫn như ngày cô ở đây chỉ có điều căn nhà này đã bé lại. Có lẽ đất đã bị cắt bớt đi để bán lấy tiền cũng nên.
- Nào mày nói đi, con bé này là ai?
Thanh Du không để cho Hưng kịp lên tiếng mà trả lời gãy gọn:
- Tôi là Thanh Du, con bố Đại mẹ Thúy đây. Cô còn nhớ tôi chứ?