Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Quỳnh Thư vì bị ôm và lời anh nói ngay bên tai nên mặt đỏ rần rần ngồi im bất động. Không phải cô không muốn cho anh mà là cô sợ. Chưa gần gũi đàn ông, cũng chỉ mới xem trên phim ảnh nên không biết bản thân có làm anh tụt hứng không nữa.

- Thư... em sao vậy? Em vẫn muốn giữ mình để sau này ly hôn tôi mà dễ tìm chồng mới phải không?

Không nhận được câu trả lời, Thiên Vũ buông cô ra xoay người nằm xuống. Dù anh có làm gì thì cô vẫn không thích, không yêu và không muốn kết hôn với anh.

Quỳnh Thư lúng túng không biết phải làm sao, anh giận rồi hả? Ít ra anh phải năn nỉ cô như trong phim chứ? Ai lại nói mỗi một câu thì đã thôi rồi.

- Thiên Vũ...

- Nếu em khó ngủ quá thì để tôi sang phòng khách.

- Không phải, anh dậy nói chuyện được không?

- Em muốn nói gì?

- Thật ra... em...

Thiên Vũ im lặng, cô hít một hơi khí dài để lấy động lực, lấy bình tĩnh, bây giờ cô đang run lắm nhưng lại không nhịn được việc nói thật cho anh biết:

- Em kết hôn không phải để sớm chia tay. Em phát hiện ra anh không đáng sợ như vẫn nghĩ... vì anh từng muốn hủy hôn nên em mới tự ái... em nghĩ anh kết hôn với em vì bố mẹ nên... em... thực sự là em không muốn có hợp đồng kia đâu...

Thiên Vũ nhắm mắt nhưng lại nuốt từng lời Quỳnh Thư nói. Cô so với anh còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Kinh nghiệm tình trường yêu đương cũng không có còn anh thì lại cứ vờn với dọa dẫm người ta. Hóa ra, cô cũng muốn kết hôn với anh, cũng muốn có một gia đình đúng nghĩa.

- Thiên Vũ... nếu anh muốn...

Anh ngồi bật dậy khi nghe thấy tiếng thút thít của cô. Ngồi đối diện với cô, giọt nước mắt trên má Quỳnh Thư làm lòng anh nhói lên một cái. Chẳng bao giờ ở trước mặt phụ nữ mà anh lại hồi hộp thế này cả. Đặt bàn tay lên má cô, khẽ lau những giọt nước mắt nóng hổi rồi bàn tay còn lại cũng mang lên, nâng khuôn mặt vẫn còn đẫm nước lên nhìn mình. Anh cảm nhận cô run run, có lẽ phải lấy can đảm lắm mới dám nói với anh như vậy.

- Bé con, em khóc gì chứ? Xin lỗi... anh sẽ hủy hợp đồng được chứ? Sẽ không ly hôn... không để em đi lấy chồng khác...

Quỳnh Thư gật đầu đồng ý mà nước mắt vẫn rơi. Anh nhoẻn miệng cười hỏi thêm:

- Em không chê anh già chứ?

Cô lắc đầu, so vai cười rồi nước mắt vẫn rơi nhưng anh biết giọt nước mắt ấy không phải là đau buồn mà là hạnh phúc. Chẳng giữ ý nữa, anh cúi xuống phủ môi mình lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ.

- Thư à? Được không? Anh được phép chứ?

Cô hiểu ý anh là gì nên gật đầu, còn chủ động vòng tay lên cổ anh nhắm mắt mong chờ. Đôi môi mềm mại lần nữa bị bao phủ, lần này không còn là nụ hôn ngắn đứt quãng nữa mà thay bằng nụ hôn dài sâu bất tận. Anh điêu luyện dẫn dắt cô, ban đầu chỉ là khẽ mút nhẹ hai cánh môi, vờn xung quanh chậm rãi, đầu lưỡi đẩy hé hàm răng của cô mà tiến vào sâu bên trong chủ động dẫn dắt.

Màn đêm yên tĩnh, Thiên Vũ đã không có cách nào kiểm soát được mình nữa mà đặt nụ hôn triền miên lên môi Quỳnh Thư. Khoảnh khắc trong đầu anh chợt nhận ra, bản thân mình đã thực sự yêu cô gái nhỏ thì lòng càng muốn ôm trọn lấy cô, mọi thứ dường như bị đẩy lùi, trong lòng chỉ gào thét muốn yêu và được yêu.

Anh cẩn thận, tỉ mẩn bao trọn môi cô không muốn rời, vị ngọt tinh tế nơi miệng nhỏ của cô khiến anh như người say mà muốn mãi không ngừng. Hóa ra, khi yêu một người thật sự, hương vị của nụ hôn lại trở nên tuyệt diệu đến thế? Anh tham lam hơn, quyến luyến mút hết mật ngọt, còn rộn vui khi thấy sự lúng túng vội vàng ngô nghê của cô khi đón nhận. Vì môi cô rất ngọt nên con sói tham lam trong anh trỗi dậy mà ham muốn nhiều hơn. Anh đưa lưỡi liếm trọn cánh môi một cách điên cuồng. Anh nhận ra cơ thể Quỳnh Thư căng cứng, cô rùng mình sợ hãi.

Khi được anh hôn, đón nhận nó, cơ thể cô sinh ra một cảm giác lạ lẫm... đó là gì thì cô không diễn tả được nhưng chắc chắn là dịu ngọt và hạnh phúc. Nụ hôn của anh từ dịu dàng đến say đắm, càng lúc càng khiến cô không còn muốn trốn tránh mà đón nhận nồng nhiệt hơn. Môi lưỡi của anh cực kì linh hoạt, khéo léo khiến cô càng lúc càng chìm đắm. Bàn tay anh đặt trên gáy cô giữ lại, dường như hôn lâu vậy với anh vẫn chưa đủ. Càng lúc nó càng mãnh liệt, hơi thở của anh mỗi lúc một thay đổi. Thật lâu, anh mới tạm dừng lại, tỳ trán mình lên trán cô, môi vẫn thật gần, dịu dàng cất tiếng trấn an:

- Thư, em không phải lo lắng như vậy?

Quỳnh Thư nhìn vào mắt anh mà thấy lòng mình bấn loạn, đối diện với ánh mắt dịu dàng ấy cô không dám nhìn thêm mà rời ánh nhìn đi chỗ khác.

- Em... em không biết nữa.

Khuôn mặt cô nhanh chóng ửng hồng, làn da trắng điểm hồng vào mắt người đối diện càng thêm cuốn hút. Ánh mắt của cô nhanh chóng được anh đưa trở lại, bàn tay nóng ấm chuyển từ gáy sang nâng đỡ khuôn mặt cô, những ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên đôi môi mềm mịn, vì nụ hôn dài khi nãy mà ửng hồng hơn. Ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng âu yếm:

- Vậy hãy giao cho anh được không? Tất cả mọi thứ... hãy để anh làm.

Chẳng đợi được câu trả lời từ Quỳnh Thư, anh áp môi mình xuống. Nụ hôn lần này không còn là thăm dò nhẹ nhàng nữa mà kịch liệt hơn, cuồng dã hơn. Nó như cơn lốc, thổi bay rào cản cuối cùng giữa hai người, hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn hơn mà gắt gao ôm lấy anh. Cả người chậm chạp hạ xuống, lưng tiếp xúc với giường mềm mại. Trái tim cô đập liên hồi, cơ hồ nghe rõ cả từng nhịp thình thịch. Bàn tay anh không trên mặt anh nữa mà từ từ rời xuống xương quai xanh nhẹ vuốt ve, những ngón tay lần tới mở từng chiếc cúc trên áo sơ mi cô mặc một cách thành thục. Anh hôn khắp mặt cô, từ miệng xuống cằm, xuống xương quai xanh rồi trườn xuống phần ngực đang nhấp nhô, cúc áo được cởi hết, chiếc áo ngực cũng được tháo ra. Anh cảm nhận được cô đang hồi hộp, thậm chí có chút sợ hãi vậy mà lòng anh lại rộn vui, lòng tham nổi lên, một nụ hôn chạm xuống ngậm lấy nụ hoa mềm mại trên bầu ngực căng tròn...

- A... Thiên Vũ... anh...

Quỳnh Thư không nhịn được mà run lên có chút sợ hãi, cô muốn đẩy anh ra nhưng tay lại bị nắm lấy. Một cảm giác tê dại mãnh liệt hệt như dòng điện cực mạnh nhanh chóng đánh thẳng vào đại não, khiến Quỳnh Thư có cảm giác chết lặng chỉ trong nháy mắt. Thân thể mềm mại vô thức cong lên, mười đầu ngón tay vô lực lùa vào trong mái tóc Thiên Vũ như muốn chống đỡ làn môi cuồng dã của anh đang không ngừng làm loạn trên ngực cô và khơi lên những cảm giác khó nói nên lời.

Thiên Vũ thở dốc, ngẩng mặt nhìn Quỳnh Thư, hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, âm thanh cũng vì đó mà trở nên loạn nhịp:

- Thư... anh muốn em.

Thân thể nhỏ nhắn của cô vì lời anh nói mà rung động. Cô không biết nó sẽ như nào, anh sẽ làm gì nhưng qua những gì cô biết thì lần đầu chắc chắn sẽ đau, một thoáng sợ hãi sượt qua ánh mắt.

- Em sợ sao?

Cô vô thức gật đầu như một chú thỏ non bị dồn vào cuối hang. Anh nâng người dậy, bàn tay chạm lên mặt cô, thả nụ hôn nhẹ lên môi cô an ủi:

- Đừng sợ... tin tưởng anh được không?

Cô tin anh, thực sự có một niềm tin mãnh liệt nào đó vào người đàn ông này. Vậy nên thay vì nói ra cô chọn cách gật đầu đồng ý. Cô thấy đôi mắt người đàn ông thoáng hiện ra tia hạnh phúc. Anh nâng mình dậy, cở đồ trên người. Đây là lần thứ hai cô thấy cơ thể anh nhưng lần trước thì lén lút nhìn còn bây giờ công khai được thấy. Có lẽ anh cũng chăm tập luyện nên từng đường nét trên cơ thể hiện ra rõ ràng, vạm vỡ hơn rất nhiều so với khi mặc đồ. Cô giơ tay lên chạm vào cơ thể khiến anh khẽ cười, chợt nhận ra mình thất thố nên cô rụt tay lại.

Thiên Vũ nhìn thấu sự ngượng ngùng trong ánh mắt lẫn hành động của Quỳnh Thư, da thịt cô, nơi nào anh chạm tới đều hồng hồng. Ánh mắt ngắm nhìn càng lúc càng si mê.

- Anh đừng nhìn được không?

Cô e dè hỏi, tay khẽ kéo vạt áo sơ mi che đi bầu ngực đang bị nhìn chăm chú. Cô không biết hành động ấy càng kích thích anh, qua lớp áo sơ mi mỏng, bầu ngực thiếu nữ càng như mời gọi. Anh nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt si mê:

- Anh muốn... chúng rất đẹp.

Không còn nhịn được nữa, Thiên Vũ cúi xuống há miệng ngậm lấy nụ hoa bị che bởi lớp vải áo khiến một mảng áo bị ướt, nó nhanh chóng bị lôi ra thả tự do cho anh được tận hưởng. Đầu lưỡi ấm áp quét qua, mơn man như một sợi lông vũ chạm đến da thịt nhạy cảm. Quỳnh Thư đón nhận một cảm giác xa lạ mới mẻ ập đến, hưng phấn không ngừng dâng lên. Cô không còn bài xích anh mà hào hứng đón nhận, cảm nhận sự cưng chiều, vuốt ve từ những nụ hôn nóng bỏng, ướt át trải khắp người. Cơ thể anh nóng bỏng áp sát như muốn nung chảy cơ thể mềm mại có phần non nớt của cô. Toàn thân, từ đầu đến chân đều truyền đến cảm giác run rẩy đến khó tả, một loại cảm giác mới lần đầu chạm tới.

Quỳnh Thư đối diện với việc lần đầu nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh lại ở khoảng cách vô cùng gần có chút hoảng. Cô xấu hổ, vội vã quay mặt đi, vùi mặt xuống gối, tim đập liên hồi khi bàn tay anh đang chậm rãi vuốt ve trên cơ thể trần trụi của cô. Lúc này, đầu óc chẳng còn tỉnh táo nổi nữa, hoàn toàn khuất phục trước dục vọng đã căng tràn.

Anh rời môi cô, giọng nói bên tai nhẹ nhàng khi mắt cô vẫn nhắm nghiền như sợ nhìn thấy anh.

- Em mở mắt ra đi.

- Không mở được không?

- Nhìn anh...

Lời nói cứ nhẹ nhàng câu dẫn, cô he hé mắt nhìn, ngay lập tức đập vào mắt là nụ cười mê hoặc của anh. Sao bây giờ cô mới biết anh cười đẹp nhỉ? Hoặc có thể lúc này anh mới chịu cười với cô rồi. Bàn tay cô bị anh kéo xuống chạm vào thứ gì đó cứng rắn nóng hổi. Tầm mắt đưa xuống, cô thoảng thốt rụt tay lại lắc đầu:

- Em không muốn nữa... dừng lại được không?

- Rồi em sẽ quen với nó... chúng ta là vợ chồng cơ mà...

- Nhưng... nó lớn quá!

Biểu hiện này của cô khiến anh cảm thấy kiêu hãnh. Bản năng của đàn ông là chinh phục, vậy mà cô vợ nhỏ của anh lại đang muốn khước từ cùng anh hưởng thụ đam mê thể xác.

- Anh không nhịn được nữa... bé yêu à, anh không phải hòa thượng.

Quỳnh Thư lắc đầu muốn trốn tránh, cánh tay cô bị anh nắm lấy kéo lại, nụ hôn vờn qua ngực trượt xuống dưới bụng nhanh... dứt khoát. Dù qua một lớp vải mà cô vẫn thấy hơi thở của anh nóng bỏng. Trái tim cô lúc này như nhảy lên đến cổ, dù muốn phản đối nhưng cơ thể lúc này lại xuất hiện một cảm giác mới... cô rên rỉ khi anh chậm rãi kéo chiếc quần nhỏ xuống:

- Vũ... em...

Thiên Vũ ngẩng mặt nhìn cô an ủi, lời nói câu dẫn chí mạng:

- Anh biết đây là lần đầu của em nhưng tin anh... hãy để anh giúp em được chứ?

- Nhưng mà... nhưng mà...

Cô lắp bắp nói không rõ lời, khóe mắt đã ướt từ lúc nào. Anh nhoài người lên, hôn lên mắt cô dịu giọng:

- Rất nhanh em sẽ không đau... bé con, giờ em bắt anh dừng thì không được nữa.

Anh không còn từ tốn nữa, mà phiêu du nụ hôn cùng những cái động chạm mỗi lúc một nhiều. Sự ngượng ngùng của Quỳnh Thư cũng không làm anh dừng lại nữa mà càng lúc càng ham muốn. Cả cơ thể cô vì sự đụng chạm của anh mà chìm đắm trong biển tình ướt át.

- Không... Vũ... đừng...

Toàn thân cô đông cứng tiếp nhận nụ hôn mon men rồi tiến dần vào nơi ấy, ban đầu chỉ là thăm dò nhưng càng lúc càng mãnh liệt. Cô muốn trốn tránh nhưng cả cơ thể bị anh giữ lại, hai chân run rẩy muốn khép lại mà không được. Càng lúc càng khó chịu, cổ họng muốn rát cháy. Cô không còn ngồi được nữa mà vô lực trượt người nằm xuống giường.

- Vũ... em nóng quá! Em muốn...

Cô chẳng nhận được câu trả lời, càng lúc càng thấy hạ thân mình nóng giẫy, ướt át đến cực hạn, cơ thể đã vượt tầm kiểm soát mà run run không ngừng.

- Vũ... huhu em nóng quá!

Biết cô vợ nhỏ không còn chịu được nữa, anh nhổm người dậy, nâng hông cô đặt xuống chiếc gối nhỏ. Áp người mình xuống hôn lên chóp mũi cô dịu dàng:

- Chịu đau một chút nhé!

Bàn tay nóng hổi khẽ tách hai chân cô ra, nhưng lại bị cô cản trở không cho tiến vào. Anh khổ sở dừng lại, cầm lấy tay cô mang lên miệng hôn:

- Em có muốn hết khó chịu không?

- Nhưng mà...

Cô chưa nói hết câu đã cảm thấy thân thể mình bị một lực mạnh xâm lấn, xé rách cơ thể mà đi vào. Thân thể cô bài xích anh mà vặn vẹo muốn đẩy ra liền bị anh giữ chặt. Sự phản kháng của cô đến giờ này chỉ làm cho dục vọng của anh càng lúc càng dữ dội.

- Đừng căng thẳng... nào... nhìn anh...

Quỳnh Thư mở tròn đôi mắt còn sũng nước, vì đau lại trào giọt nước nặng trĩu qua mi chảy xuống thái dương.

- Đau lắm hả?

Cô khẽ gật đầu nhưng không còn phản kháng nữa. Anh chờ một lát, khi cô không còn nhăn nhó thì mới động thân, một khắc nối liền hai thân thể hòa làm một.

- Á... đau... em đau quá!

Quỳnh Thư hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó, cơ thể cô không ngừng co rút lại, sự chật chội gắn khít này khiến cô có chút không quen... cơ thể căng trướng, ngứa ngáy lúc nãy đã không còn...

Đây là loại cảm giác gì... mà khiến cô vừa đau, vừa khó chịu nhưng vẫn có chút kích thích. Anh lại hôn lên khắp mặt cô một cách dịu dàng, không động thân dưới mà vừa hôn vừa thí:

- Anh biết em đau nhưng của em nhỏ quá! Chịu đựng một chút được không?

Bị cô bóp chặt, hạ thân anh vô cùng bức bối muốn được thỏa mãn nhưng phải cố chấp kìm nén, hơi thở cũng vì vậy mà khó nhọc. Anh chậm rãi hôn lên khóe miệng cô dịu dàng và chậm rãi luận động đến khi cơ thể cô hoàn toàn buông lỏng anh mới dám thở, mới dám tăng lực để thỏa mãn cơn khát trong người. Lúc này, nghe tiếng rên rỉ từ miệng cô như đòn bẩy giúp anh trở nên điên cuồng hơn, mạnh bạo áp sát. Cơ thể nhỏ bé bên dưới run rẩy, chỉ một lát như tan chảy dưới sức mạnh khủng khiếp của Thiên Vũ. Anh thì thầm gọi tên cô trong khoái cảm:

- Quỳnh Thư...

Cô không còn nhận ra anh nữa, một phó giáo sư cao ngạo, lạnh lùng chỉ biết nguyên tắc bây giờ như một con mãnh thú... thực là mãnh thú đang muốn nghiền nát lấy thân thể non nớt của cô từng hồi... từng hồi. Những trận kích tình cứ đan cài vào nhau không ít đi mà mỗi lúc một nhiều lên... cô chỉ còn cách nghênh hợp, đón nhận niềm hoan ái ấy...

...

Thanh Du tỉnh giấc khi chuông điện thoại vang lên, cô nhấc tay anh khỏi người mình để vươn người lấy điện thoại.

- Alo

- Du à, chú về chưa con?

- Dạ rồi ạ.

- Con bảo chú về nhà đi nhé!

- Dạ, lát con và chú sẽ về.

Tắt điện thoại, cô lại ôm anh không muốn dậy. Trời lạnh như này chỉ thích nằm trong chăn ôm anh, không muốn về nhà mà hứng sóng gió nữa.

- Du...

- Dạ

- Em ở đây đi, anh về bên ấy xem sao?

- Về cùng đi được không?

Thế Quý hôn lên trán cô, ôm chặt trong lòng mình. Anh không muốn cô về nhìn sắc mặt mọi người mà suy nghĩ. Biết đâu khi anh cự tuyệt, cô ta sẽ nói trắng ra việc anh và Thanh Du đang có quan hệ yêu đương. Lúc ấy, mình anh chịu chỉ trích là đủ. Anh sẽ giấu cô đi, bọc lại để không phải nghe những lời không đáng nghe. Cô là anh mang về nhà, vợ chồng chị Hường chỉ giúp anh hợp lí hóa giấy tờ cho Thanh Du đi học để cô không tự ti về bản thân. Từ lúc mang cô về nhà, mọi chuyện xung quanh Thanh Du đều do anh quyết định. Vậy nên bây giờ hai người yêu nhau không ai có quyền cấm đoán.

- Nghe lời anh, em ở đây chơi hoặc gọi Quỳnh Thư đi mua sắm... anh về giải quyết như thế nào sẽ gọi em được không?

- Nhưng em không muốn anh hứng chịu một mình.

- Du ngoan, anh không sao? Nghe lời anh được chứ?

- Vậy em ở đây chờ anh nhé!

- Ừ, anh sẽ về ngay.

Sau bữa ăn sáng, Thanh Du tiễn anh về nhà. Thực lòng cô muốn đi cùng nhưng anh không cho. Lúc này cũng nên giải quyết từng chuyện một, tránh để mọi chuyện đi xa hơn nữa.

Thế Quý đỗ xe vào sân, nhìn xe là anh biết cô ta lại mang cả nhà sang rồi. Như vậy cũng tốt, anh sẽ đỡ mất công đi giải thích với từng người một.

- Bố mẹ, con về rồi.

- Con vào đây đi.

Liếc nhìn một lượt những người có mặt, có lẽ họ đã khá suốt ruột chờ anh rồi. Vừa ngồi xuống bàn, anh vào ngay việc chính.

- Cháu về rồi, hai bác sang đây muốn gì thì đề đạt đi ạ, cháu không có nhiều thời gian đâu ạ.

Một ánh nhìn anh cũng không thèm liếc đến chỗ cô ta. Cả nhà nghe anh nói có phần bất bình thay cho Lan Anh. Ông Tuấn Anh lên tiếng:

- Con nói chuyện với người lớn thái độ gì vậy?

- Con hỏi ba, cô ta bao nhiêu tuổi, hành xử có giống một người trưởng thành không? Con nói thẳng luôn là đừng ai bắt con phải làm gì hay phải chịu trách nhiệm với ai cả.

- Thế Quý?

#39

Ông Tuấn Anh tức giận quát lớn nhưng anh không nao núng, nhìn sang phía bố mẹ Lan Anh nói:

- Hai bác muốn cháu lấy con gái bác phải không? Hai bác chọn lầm người rồi, cháu không phải là một người đàn ông tốt nên dù có xảy ra chuyện với cô ta thật đi chăng nữa thì cháu cũng không kết hôn đâu ạ. Cô ta nên tự chịu trách nhiệm đừng bắt người khác chịu trách nhiệm về sự cố chấp của mình.

Hoàng Việt thấy em vợ cáu có lẽ cũng đã nhìn ra vấn đề bèn nhẹ giọng:

- Cậu không nên gay gắt như vậy? Tại sao lại có thật với giả ở đây chứ?

- Anh nên hỏi em gái mình xem cô ta đã làm gì? Cô ta bày ra trò bỉ ổi ấy để muốn ép buộc em nhưng cô ta quên mất em là ai? Em không phải kẻ dễ bị người khác xỏ mũi.

Lan Anh khóc nấc, cố giải thích:

- Anh... em không có làm, hôm qua anh say, anh có thể hỏi Hoàng Quân?

- Hỏi ai không bằng hỏi chính cô sao?

- Quý, con không thể nói vô trách nhiệm vậy được?

Mẹ anh đập bàn quát lên. Anh bình thản nhún vai, bày ra bộ mặt bất cần đểu cáng:

- Mẹ không hiểu con mình rồi, con chính là một người vô trách nhiệm, cực kì thiếu trách nhiệm. Con sẽ chỉ chịu trách nhiệm với những việc mình làm còn việc không làm thì con không có trách nhiệm.

- Chuyện xảy ra giữa hai đứa mà bây giờ con lại cãi trắng là sao chứ?

- Con đã nói con không làm, cô ta muốn bò lên giường với con thì tự chịu đi sao bắt con chịu cùng, con có bảo cô ta lên ngủ với con đâu.

Thu Hường nhìn em chồng khóc lóc thì khuyên em trai:

- Em say làm ra hành động không đúng đấy Quý, đáng lẽ em nên có lời giải thích hợp lí với cả nhà chứ?

- Em mượn cô ta đưa em lên phòng sao?

- Em????

- Cháu xin lỗi hai bác, cháu xin từ chối trách nhiệm vì cháu không yêu Lan Anh. Hơn nữa bây giờ thời đại nào rồi mà tự động lên giường với đàn ông còn bắt họ chịu trách nhiệm chứ? Xin phép mọi người, con phải đi có việc rồi, đừng ai gọi điện làm phiền con nữa.

Trước khi rời đi, anh còn quay lại nhìn Lan Anh dạy dỗ:

- Cô nên đọc lại truyện "Con cáo và chùm nho" mà học tập. Không với tới thì đừng có cố.

Không ai còn nói được lời nào nữa, tâm thế ai cũng đã mong chờ cái kết đẹp cho cô gái mà họ yêu quý nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Họ còn không được nói ý kiến của mình, nói ra đều bị Thế Quý phủ nhận trắng trợn. Hoàng Việt quay sang bố mẹ nuôi ái ngại, ông bà không còn biết nói gì khi chính con gái mình cũng sai... còn bị người ta phũ không thương tiếc, nói không nể mặt ai.

- Lan Anh, em nói đi, hôm qua em cố tình phải không? Dù cả nhà đều mong em với cậu ấy thành đôi nhưng nếu như Thế Quý nói thì anh cũng không đồng ý đâu.

- Anh... chỉ vì em yêu anh ấy. Hơn 10 năm nay, anh biết em đã cố gắng thế nào, vậy mà anh ấy không nhìn ra chứ?

- Em đang cố chấp đến ngu muội rồi... thứ không nên cầu xin nhất là tình yêu. Nó không phải là đồ vật có thể dễ dàng ban phát hay đem cho, nó là cảm xúc, là tình cảm. Dù anh cũng muốn tác hợp cho em nhưng Thế Quý không phải là người dễ để thuyết phục.

Anh đứng dậy nhìn bố mẹ nuôi trấn an:

- Con đưa bố mẹ về ạ, vợ chồng con sẽ nói chuyện lại với cậu ấy xem sao? Chuyện đã xảy ra rồi, Lan Anh cũng lớn rồi. Nó cũng nên tự suy nghĩ về việc mình làm, bố mẹ không phải lo cho em ấy nhiều như vậy nữa.

Dù ai cũng mang tâm trạng nặng nề nhưng người trong cuộc phủi trách nhiệm thì họ còn bàn tới bàn lui làm gì. Ông Tuấn Anh cũng lên tiếng xoa dịu tình hình:

- Anh chị sui cứ về nghỉ đi ạ, gia đình chúng tôi cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này. Con trai tôi nó hơi nóng nảy mong anh chị cũng bỏ quá cho, chúng tôi sẽ nghĩ cách khuyên nhủ cháu.

Sau khi bố mẹ chồng ra về, Thu Hường cùng Lan Anh ra vườn ngồi, cô cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm:

- Chị là chị gái Thế Quý nên cũng mong nó hạnh phúc sau hai lần người nó yêu đều rời xa nó. Những mong em và nó sẽ thành đôi nhưng tình cảm lại không nói trước được. Em trai chị nó quyết đoán không dễ gì lay chuyển nhất là khi em lại chọc giận nó. Chuyện hôm qua em cố tình gài nó là sai rồi. Nếu như nó chủ động trong chuyện ấy thì nhất định chị sẽ ép nó phải có trách nhiệm nhưng nó lại ở thế bị động. Đừng có suy nghĩ cố chấp giản đơn như vậy? Đừng để cuộc đời em đi hướng nào phải do quyết định của người khác... em buông tay nó đi, đừng cố nữa. Hôm nay nó đã bày tỏ quan điểm rõ ràng như vậy rồi, dù em có cố cũng không thể đâu.

Lan Anh gật đầu ngoan ngoãn nghe lời nhưng nội tâm lại không phục. Cô ta không bằng lòng cho kết quả này....

....

Chẳng biết đến lúc nào anh mới cho cô ngủ, Quỳnh Thư thức giấc mà đôi mắt vẫn cay xè, đầu óc mơ mơ thực thực. Một vòng tay rắn chắc ôm lấy thân thể cô áp sát vào vòm ngực vững chãi. Thân thể đặc biệt đau, các khớp xương đình công không chịu động đậy, cảm giác đau muốn bủn rủn cả người. Thiên Vũ vẫn đang vùi đầu bên hõm cổ cô, đôi mắt vẫn nhắm tận hưởng cảm giác thỏa mãn khẽ thì thầm:

- Cảm ơn em đã cho anh một đêm tân hôn thật tuyệt.

Lúc này cô mới rùng mình một cái tỉnh hẳn ngủ. Bàn tay anh đã chễm chệ đặt trên ngực cô xoa nắn. Quỳnh Thư nắm lấy tay anh kéo ra giọng nói khản đặc:

- Em không muốn nữa đâu.

Anh lười biếng vẫn ôm chặt lấy cô khẽ ừ nhẹ một cái rồi vẫn dụi mặt trên cổ, trên tóc cô mà hít hà.

- Giờ anh mới phát hiện ra ôm vợ ngủ thật thích.

Quỳnh Thư không dám quay lại, nghe những lời này thấy thật sa hoa. Mà hôm nay là ngày họ đi kết hôn, vậy bây giờ là mấy giờ rồi. Đang ở nhà anh đấy, cô dậy muộn sẽ bị chê cười cho coi. Cô bối rối xoay vào nhìn anh:

- Anh... mấy giờ rồi vậy?

- 11 giờ?

- Hả????

Anh khẽ xoa xoa tai mình bởi tiếng hét của cô.

- Có vẻ như em vẫn còn sức nhỉ?

Cô đấm thùm thụp vào ngực anh nổi cáu:

- Sao giờ mới dậy hả? Rốt cuộc mấy giờ chúng ta mới ngủ vậy? Tất cả là tại anh, cứ lần nữa... lần nữa mãi thôi.

Thiên Vũ nắm lấy tay cô kéo cả người lại ôm chặt cứng không cho làm loạn nữa.

- Xin lỗi vì anh đã ham ăn quá! Bây giờ dậy ăn trưa rồi chúng ta đi đăng kí nhé!

- Không đăng kí nữa...

- Sao hử? Bây giờ anh trao thân cho em rồi lại muốn chạy hả?

Quỳnh Thư muốn gỡ tay anh ra để đối chất mà lại nghe thấy tiếng anh cười mãn nguyện nịnh nọt:

- Bà xã, em không thoát khỏi tay anh nữa đâu. Cả nhà biết anh được ăn thịt vợ rồi.

- Sao lại biết?

- Sáng bà lên gọi chúng ta dậy ăn sáng mà anh bảo anh ăn thịt no rồi nên bà bảo thôi ngủ tiếp đi.

- Biến thái? Anh biến thái vừa thôi chứ?

- Thế em thấy anh nói sai không hả? Anh không quen nói dối nên chỉ nói sự thật thôi.

Quỳnh Thư giận tím mặt, sự thật cái của khỉ. Bây giờ sao cô dám vác mặt xuống nhà cơ chứ? Tức mình, cô giơ chân lên đá anh trả thù thì lại bị anh nắm lấy:

- Bà xã... bây giờ anh lại đói rồi...

- Đói thì anh... xuống nhà mà ăn cơm đi.

- Không cần, ăn thịt em là đủ no.

Quỳnh Thư cầm gối ném vào anh tức tối. Sao cô lại đi tin lời con sói già như anh ta chứ?

- Cút ngay, anh mà dám ăn em nữa thì biết tay em đấy...

- Vợ...

Nghe anh gọi mà cô rùng cả mình, vợ cái gì mà vợ, còn chưa đăng kí nữa kìa... gọi gì mà ngọt thế?

Thiên Vũ tắm rửa xong ra ngoài thấy Quỳnh Thư cứ đi lại trong phòng cắn móng tay rồi lại thở dài. Anh đứng im nhìn xem cô đang nghĩ đến cái gì. Một lúc, thấy cô lột ga giường ra hỏi anh:

- Anh, em giặt nó xong phơi ở ban công được không?

- Không cần, lát bác giúp việc giặt.

- Không được

- Sao không được?

- Bác ấy sẽ thấy mấy thứ này mất.

Thiên Vũ cười lớn, anh đến lấy ga giường trên tay cô ném vèo xuống đất rồi ôm cứng lấy cô:

- Thấy thì sao hử?

- Trên ấy có lưu lại dấu vết anh và em....

- Bé con ngốc... không làm sao cả. Anh còn không muốn giặt sạch vết máu ấy nữa.

- Hừ... anh đúng là biến thái hạng nặng rồi.

Thiên Vũ tựa cằm lên đầu cô, tâm trạng vô cùng thỏa mãn sau một đêm hành hạ vợ.

- Buông em ra đi... anh nghe thấy bụng em réo vì đói chưa?

- Vậy ăn thịt anh đi cho đỡ đói.

Quỳnh Thư mang tay anh lên cắn một cái thật đau. Thiên Vũ nhăn nhó nhắc:

- Có lẽ lát anh phải đi tiêm phòng dại mất thôi.

Bà nội và cả nhà đang cùng nhau ăn trưa nhưng lại nói chuyện về hai nhân vật vắng mặt thật hùng hồn:

- May quá! Vũ già nhà mình cũng đến lúc lấy vợ rồi, mẹ cứ nghĩ con bé sẽ chê nó già... may quá không chê.

- Mẹ, con trai con hơi già một tý nhưng kết cấu nó đẹp mà. Bằng chứng là bây giờ vợ nó còn chưa dậy nổi mẹ kìa.

Bà nội vỗ tay đen đét, gật gù:

- Vậy có nên tính xem bồi bổ thêm cho nó không? Chứ nó già nhanh quá mà vợ còn trẻ thì thật thiệt thòi cho con bé.

Cả nhà cười vang còn mặt Thiên Vũ thì nhăn nhó, lửa giận bốc lên cháy xém cả mặt. Quỳnh Thư thì xấu hổ mà mặt mũi đỏ dựng hết cả. Nếu bà nội mà thấy cái ga giường nữa chắc cô không dám nhìn ai nữa mất.

Bố anh nhìn thấy hai người đang đứng ở chân cầu thang thì ra hiệu cho mọi người ngưng nói xấu Thiên Vũ. Bà nội vời Quỳnh Thư lại gần:

- Con qua đây ăn cơm đi, còn Thiên Vũ chắc vẫn no nên không cần ăn đâu.

- Ai bảo bà con no chứ?

- Ơ sáng đứa nào bảo ăn thịt vợ no rồi.

- Bà lớn tuổi rồi sao còn nhớ dai vậy chứ?

Quỳnh Thư được bà nội, bố mẹ chồng gắp cho đủ thứ thi nhau ép ăn. Thiên Vũ được bà nội gắp cho ăn còn liên tục dặn phải nâng cao sức khỏe không được để thua kém vợ. Lúc đầu Quỳnh Thư thấy ngại nhưng dần quen lại thấy vui với độ nhây và hài của mọi người trong nhà anh. Bà nội lớn tuổi mà vẫn lầy lội lắm bảo sao Thiên Vũ lại hay nhây với cô như vậy?

- Con chào cả nhà.

Người thanh niên vừa vào nhà đã lên tiếng chào. Ánh mắt Quỳnh Thư chạm mặt cậu ta liền biến sắc...

- Dũng đấy hả? Mấy nay con đi đâu mất dạng thế hả?

Dũng cũng đã thấy Quỳnh Thư nhưng anh ta lại giỏi che đậy hơn nên thản nhiên lại gần Thiên Vũ ngồi xuống:

- Con đi hội họp bạn bè thôi ạ. Mẹ con nói cậu đưa vợ sắp cưới về ra mắt nên con sang chào mợ ạ.

Bà nội buông đũa tự hào nắm tay Quỳnh Thư:

- Kia là Dũng, con chị Hồng hôm qua ở đây đấy. Nó ra trường đi làm rồi nhưng xét cấp bậc vẫn phải gọi cháu là mợ.

Cậu ta chìa tay sang trước mặt Quỳnh Thư chào hỏi:

- Cháu chào mợ

Cô không đưa tay ra mà chỉ gật đầu khi bắt gặp nụ cười nửa miệng của cậu ta.

- Vợ cậu mà mày định bắt tay bắt chân cái gì?

Thiên Vũ vụt vào tay Dũng một cái nhắc cậu ta bỏ tay về không để Quỳnh Thư khó xử.
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!