Thanh Du nhăn mặt lắc đầu nhìn nhưng anh không để tâm, chắc chị gái anh sốc nên bên ấy im lặng.
- Tối nay em đưa Thanh Du về muộn, em cúp máy đây.
- Người yêu em là ai hả?
- Sau này chị sẽ biết, bây giờ chưa cần biết.
Nói rồi anh tắt máy luôn, Thanh Du đánh mạnh vào tay anh cáu:
- Anh nói thế mẹ sẽ lại tra hỏi em đấy. Mà anh thông báo có người yêu nhưng lại đi cùng em có phải mẹ sẽ đoán ra ngay không hả?
- Em cứ nói em không biết đi.
Yến Nhi cùng Bảo Cường đến sự kiện liền được mời vào trong thảm đỏ. Đạo diễn Thái lại gần niềm nở:
- Vợ chồng nhà này đi đâu như hình với bóng ấy nhỉ?
- Đàn ông có vợ mà đi cùng người khác thì có phải là bất bình thường không?
Bảo Cường không kiêng nể khi ông ta đi cùng với một diễn viên nữ mới vào nghề. Mấy lần ông ta đề đạt xin anh cho cô ta đầu quân về Hoàng Gia nhưng anh không nhận. Muốn nổi được thì phải có sự cố gắng chứ không phải cứ bò ra lên giường là đòi thành sao. Yến Nhi thấy mặt ông ta gượng gạo nhưng lại cố vớt vát:
- Cậu nói đúng nhưng vợ tôi lại không thích chốn ồn ào này, cũng có chút tuổi nên thích yên tĩnh.
- Vậy sao? Ông đúng là người chồng tâm lý.
Yến Nhi thầm công nhận chồng mình nói câu nào chất câu ấy, chửi người ta không kịp vuốt mặt.
- Chị Nhi
Yến Nhi quay ra nơi có giọng nói trong trẻo kia liền nở nụ cười. Cô gái trẻ xinh xắn đi cùng ông chú già... mà sao nay ông chú mát tính lại đưa cháu gái bé bỏng đi sự kiện như này. Cô buông tay Bảo Cường lại kéo Thanh Du đi vào chụp ảnh cùng mình:
- Bé Du nhìn xung quanh nhé! Rất nhiều tình địch của em đó.
- Chị, sao chị...
- Hai chú cháu thoát ế rồi phải không?
Thanh Du đỏ mặt gật đầu. Chẳng lẽ hai người biểu hiện rõ ràng như vậy hay sao mà chị nhìn phát biết ngay thế.
- Chị, sao chị lại nhìn ra vậy?
- Thứ nhất chú em đi sự kiện không bao giờ chủ động nắm tay ai cả, chỉ người ta khoác tay chú em thôi. Thứ hai em nhìn đi, em đi đâu chú em nhìn theo ấy. Thứ ba, mặt em kìa, đang rất hạnh phúc phải không?
Thanh Du quay ra đúng là chú đang đứng uống với người ta mà còn nhìn cô nhoẻn miệng cười.
- Em sẽ nhắc anh ấy.
- Chưa ai biết phải không?
- Dạ, hiện tại vẫn đang giấu mọi người trong nhà. Em sợ bố mẹ và ông bà sẽ sốc ấy ạ.
- Sốc quá đi ấy chứ? Chị là bạn em nên thấy vui còn người nhà em phải chuẩn bị từ từ cho họ thấy từng chút một biết chưa?
- Dạ, em biết rồi.
Chụp xong ảnh, hai chị em trở lại chỗ hai người đàn ông đang hăng say trò chuyện. Yến Nhi ôm eo chồng dựa dẫm:
- Anh, bồ cũ của anh kìa.
Yến Nhi thấy Huyền Trang nhìn mình thì nhếch miệng cười. Cô ta đã đầu quân cho công ty khác nhưng lẹt đẹt mãi không kiếm được vai chính, mà kiếm sao nổi khi chồng cô không mở cấm vận chứ?
Thế Quý lắc đầu:
- Cô thù dai thật đấy.
- Thù dai nhớ lâu là bản chất của phụ nữ đấy, bé Du nhỉ?
- Cô đừng có dạy hư con bé.
- Nếu anh không hư sao phải sợ chứ? Anh nhìn xem, bồ anh có khắp nơi kìa.
Nhìn thấy Thanh Du không vui, anh kéo cô lại ôm eo ghé tai dỗ:
- Đừng nghe chị ấy, họ thích anh còn anh thích em cơ mà...
- Em có nói gì đâu chứ?
Anh tự nhiên hôn lên môi cô một cái khiến Thanh Du đỏ mặt nhìn sang Bảo Cường và Yến Nhi.
- Chị chưa thấy gì hết, hai người cứ tự nhiên.
- Triệu Thiên Vũ, là cậu ta phải không?
Thế Quý quay ra theo tay Bảo Cường, người đàn ông mặc bộ vest vàng chói đi cùng nàng hậu là nữ thứ trong phim.
- Thế mà hôm nay nó bảo không về kịp, có mà lên giường không xuống kịp ấy.
Thanh Du ghé tai anh hỏi thăm:
- Có phải đó là giảng viên môn Logic của bọn em không?
- Chính hắn còn ai nữa, để anh giới thiệu em với cậu ta.
Triệu Thiên Vũ nhìn thấy Thế Quý và Bảo Cường thì buông tay nàng hậu cho cô đi chụp ảnh còn mình sang chỗ bạn:
- Mấy cậu khỏe chứ?
- Về nước bao giờ thế?
- Mới chiều nay, không về kịp nên nhờ cậu dạy hộ còn gì?
Thiên Vũ quay sang Thanh Du nhìn một lượt nháy mắt với Thế Quý:
- Bồ mới hử?
- Bạn gái tôi, Lại Vũ Thanh Du.
Hắn phá lên cười, vỗ vai Thế Quý:
- Chẳng phải là cháu ông sao? Tên con bé rất đặc biệt nên nhớ tên không nhớ người. Xinh quá! Giới thiệu kiểu gì đấy? Cho tôi đăng kí làm cháu rể nhé!
Thiên Vũ không để ý đến ánh mắt hình viên đạn muốn bắn tỉa của Thế Quý mà chìa tay trước mặt Thanh Du:
- Rất vui vì em đã lớn, anh là Thiên Vũ, bạn thân của chú em.
- Triệu Thiên Vũ, cậu muốn bị xử trảm rồi đấy.
Bảo Cường xen vào khi thấy Thanh Du không dám đưa tay bắt, con bé sợ chú một phép mà chú không cho làm sao dám nắm tay người khác.
- Ai dám động vào tôi chứ?
- Người ta nuôi lớn để thịt, cậu có gan cướp người không?
Lúc này Triệu Thiên Vũ mới nhìn lại, chú gì ôm eo cháu chặt thế kia, ánh mắt anh nhìn dò xét rồi khẳng định lại:
- Thật hả? Cậu biến thái đến mức thịt cả cháu nuôi sao?
- Mẹ kiếp... cậu có im cái miệng đi không hả?
Thiên Vũ bĩu môi ghét bỏ:
- Hay lắm ấy nhỉ? Tôi nói sai chỗ nào hả?
Bảo Cường cười xua tay:
- Kệ chú cháu nhà người ta đi, còn cậu, đợt này lấy vợ chứ?
- Gặp đã mới biết được, chưa gặp cô ta lần nào nên chưa thể khẳng định có lấy hay không?
Yến Nhi lắc đầu:
- Anh đừng nói với em là sẽ lại thịt một em cỏ non nào nhé!
- À thì anh học chồng em thôi mà?
- Kì này cậu dạy lớp Thanh Du đấy, có gì để ý hộ.
- Vậy sao? Yên tâm tôi cân được người yêu bạn.
- Cậu muốn chết hả?
- Không... muốn sống chứ? Ngu gì mà chết.
Đạo diễn phim lên tiếng trên micro nên tất cả mọi người hướng lên sân khấu nghe ông ta nói. Thanh Du nhìn thấy bố Châu Giang thì kéo tay Thế Quý:
- Kia là bố Châu Giang phải không anh?
- Ừ, lão ta đi cùng con bé diễn viên mới, hình như vừa vào nghề. Mấy nay đang muốn mang nó chào sân hết bên anh rồi sang bên Bảo Cường nhưng bọn anh không nhận.
- Vì sao ạ?
- Ông ta ngoài làm đạo diễn còn là con cáo già cướp đoạt nên không thể nhận người của lão về được, hơn nữa chưa gì cô ta đã muốn chèo kéo anh và Bảo Cường rồi. Hình như mới bị idol của em xử gọn khi dám nhắn tin cho Bảo Cường đấy.
- Đáng đời, trông cô ta còn trẻ mà...
- Ngốc, anh đã dạy em rồi vẫn không nhớ sao? Tuổi tác không liên quan gì tới mánh khóe nghe chưa?
- Hi, em quên.
- Em nên học sự ghê gớm của idol em mà giữ chồng.
- Em đã kết hôn đâu chứ?
- Mai kết hôn nhé!
Thanh Du đỏ mặt thụi một cái vào eo anh. Chuyện gì cũng lôi ra cợt nhả được, cô còn đang học kết hôn gì chứ? Hơn nữa gia đình còn không biết có chấp nhận không nữa.
Sau khi đạo diễn phát biểu, dàn diễn viên chào sân thì mọi người vào rạp chiếu. Thanh Du được ngồi cùng Yến Nhi ở hàng ghế Vip cạnh Thế Quý. Cô lấy điện thoại chụp ảnh ông thầy gửi cho Quỳnh Thư:
"Nay tao đã gặp Hit-le mày ạ, thầy ấy đẹp trai hơn ảnh nhưng nói chuyện tao thấy bình thường không ác đâu."
"Mày đi đâu mà gặp, vãi... đẹp trai nhờ."
Thế Quý nhíu mày khi thấy Thanh Du đang nói về người khác nhưng thấy dòng tin nhắn cô đang nhắn thì không chấp nữa.
"Chú Quý vẫn đẹp trai hơn... tao thích chú tao hơn. Thôi tao xem phim đã."
"Chú mày khó tính như ma ấy, ế thì cần gì phải đẹp phí của."
"Cấm nói xấu chú tao. Mai gặp buôn tiếp, phim chiếu rồi."
Thả điện thoại vào túi, bàn tay cô được anh nắm lấy cho vào túi áo sưởi ấm.
- Chị Nhi lên phim xinh quá sức.
- Bên ngoài chị không xinh hả bé?
- Dạ, ngoài là công chúa còn lên phim hóa tiên nữ mất rồi.
- Cảm ơn em, cuối tuần mời em ăn tối nhé!
- Dạ chị, thích quá!
Đến phân đoạn giường chiếu của cặp chính, Thế Quý nhìn Bảo Cường khẽ cau mày thì ghé tai Thanh Du:
- Đây là lí do anh không cho em làm diễn viên.
- Chị ấy toàn cho người đóng thế mà anh?
- Biết vậy nhưng lên phim vẫn là cô ấy còn gì? Idol của em đang cố giải thích với chồng đấy.
- Còn anh nữa ấy, em yêu anh nhưng không yêu tính đào hoa của anh đâu.
- Anh không đào hoa.
- Vâng, anh chỉ hư hỏng thôi.
....
Thu Hường đi lại trong nhà, nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ mà chưa thấy Thế Quý đưa Thanh Du về thì suốt ruột gọi điện thoại. Lan Anh nói đúng, hai chú cháu không nên dính lấy nhau như vậy, người ngoài nhìn vào không hay hơn nữa Thanh Du đã lớn rồi. Con bé lại đẹp nữa, hơn nữa lại giống với An Nhiên, liệu có ngày Thế Quý sẽ làm chuyện không nên làm với con bé khi cứ thân thiết như vậy. Tự dưng nghĩ đến, cô lại thấy nóng ruột. Con bé còn thường xuyên ở nhà Thế Quý, cứ ôm ấp nhau như vậy không nảy sinh quan hệ mới lạ. Để không có bất trắc xảy ra, cô nên tâm sự với con bé thường xuyên. Thế Quý nói có người yêu chỉ để chống đối chuyện với Lan Anh thôi. Dạo này nó đi cùng Thanh Du suốt thì người yêu ở đâu ra... chẳng lẽ... tự dưng sống lưng cô lạnh toát, gạt bỏ luôn suy nghĩ vừa ập tới.
Tiếng xe vào trong sân, cô ngó ra thì thấy hai chú cháu về. Thanh Du được đỡ xuống xe. Càng ngày nhìn con bé càng phổng phao quyến rũ, còn ánh mắt Thế Quý sao lại dán lên người con bé vậy.
Thanh Du không để ý mẹ đang nhìn mà tự nhiên vòng tay ôm eo anh dựa dẫm.
- Phim hay thật ý, chị Nhi diễn đỉnh của đỉnh.
- Hai chú cháu về muộn vậy?
Nghe tiếng mẹ, Thanh Du liền buông chú ra, lắp bắp:
- Mẹ... Mẹ chưa ngủ sao?
- Mẹ thấy hai chú cháu chưa về nên đợi một chút. Quý nói chuyện với chị đi.
- Có chuyện gì sao mẹ?
- Con lên đi ngủ sớm đi, mẹ nói chuyện với chú một chút.
- Vâng ạ, chúc mẹ và chú ngủ ngon.
Thanh Du không dám nhìn chú sợ bị lộ, chị Nhi nói cô nhìn chú rất tình, người tinh ý sẽ nhận ra ngay nên trước mặt người trong nhà không nên nhìn nhau làm gì?
Thế Quý đến bàn thả người xuống sofa, hai tay dang ra đặt trên lưng ghế còn hai chân vắt chéo lên nhau chờ đợi.
- Chị nói gì nói nhanh đi em mệt rồi.
- Người yêu em là ai? Sao chị có thấy em hẹn hò ai đâu chứ?
- Khi nào cô ấy về thì em sẽ giới thiệu, chị vội gì chứ?
Nghe Thế Quý trả lời như vậy, Thu Hường thở phào nhẹ nhõm. Vậy người ấy không phải là Thanh Du rồi. Đưa cho Thế Quý cốc nước, cô lên tiếng:
- Tại sao em không thử cho Lan Anh cơ hội đi, con bé chung thủy với em lâu như vậy rồi. Nếu cô gái kia chỉ qua đường thì được còn yêu đương thì không nên.
Thế Quý đứng bật dậy không trả lời mà quay lưng đi.
- Quý...
- Em không yêu cô ta sao chị cứ muốn gán ghép mãi thế nhỉ?
- Chỉ là con bé rất tội hơn nữa em nghĩ xem anh Việt được nhà bên ấy...
- Họ cưu mang anh ấy thì sao em phải có nghĩa vụ với chuyện ấy chứ? Tất cả đều là tự nguyện không phải sao? Chẳng lẽ chị cưu mang Thanh Du thì sau này chị bắt gì con bé cũng phải làm sao?
- Không phải nhưng con bé vì em đến bây giờ chưa yêu đương hay qua lại với ai cả.
- Chuyện ấy không liên quan đến em, cô ta tự muốn vậy thì để cô ta như vậy đi.
- Vậy còn Thanh Du, em định bao bọc con bé đến bao giờ, cháu em đã lớn phải để con bé rời khỏi vòng kiểm soát của em được rồi đấy.
- Đó là chuyện của em, chị đừng bảo em phải làm gì?
Thế Quý cắt cuộc nói chuyện bằng cách đi nhanh lên tầng về phòng. Rất có thể, sau này khi biết chuyện, chị gái anh sẽ ép Thanh Du lắm. Với chị ấy thì gia đình nhà chồng rất cần được trả nghĩa. Thậm chí chị ấy còn biết ơn Lan Anh và quý cô ta hơn Thanh Du nữa.
Thanh Du sấy khô tóc, tắt điện chỉ mở đèn ngủ lên giường nằm. Chẳng biết mẹ định nói gì với chú nữa. Liệu có phải mẹ đã biết rồi không nhỉ?
Chuẩn bị xong đồ đi công tác, Thế Quý nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng, mọi người chắc đã ngủ hết nên anh mở cửa đi sang phòng Thanh Du. Cô không khóa cửa, anh dễ dàng đi vào rồi ấn chốt khóa cửa từ phía trong.
Ánh điện đèn ngủ chỉ mờ ảo hắt lên khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ, khóe mắt vẫn vương nước, anh khẽ cúi xuống hôn đi giọt nước mắt ấy thì thầm:
- Du...
Cô he hé mắt nhìn anh đang ngồi ở giường, cất giọng ngái ngủ:
- Anh chưa ngủ hả?
- Anh ôm em ngủ nhé! Mai anh đi công tác rồi.
Thanh Du nhoẻn miệng cười nằm dịch vào trong cho anh nằm xuống rồi lập tức rúc vào vòng tay anh nằm:
- Có phải mẹ hỏi chuyện anh với em không?
- Không, chị ấy lại giục anh lấy vợ thôi.
- Vậy sao? Ai bảo anh lớn tuổi quá rồi cơ.
- Lại chê anh già đấy hửm?
Thanh Du khúc khích cười cái đầu gật gật. Anh già hơn cô thật mà, hơn nhau tận 17 tuổi chứ có ít đâu. Nếu anh lấy vợ sớm có lẽ có con cũng gần bằng tuổi cô rồi.
- Em hết đau chưa?
Dù hỏi vậy nhưng tay anh đã chạm lên đùi cô vuốt ve mà kéo váy ngủ lên đến tận bụng.
- Anh nhịn một chút đi.
- Nhịn sao được, anh đi công tác nửa tháng đấy. Với lại mấy hôm nay anh nhịn rồi còn gì?
Bàn tay anh đặt ở mông bóp một cái cảnh cáo khi cô có ý định nắm tay anh rời xa nơi nhạy cảm, chỉ cần chạm tới là khiến cô bất chấp mà lại lao vào anh.
- Anh không thể nghiêm túc hơn được sao?
- Ở gần em nghiêm túc có được ăn no không?