Cả đêm lăn lộn quấn quýt hậu quả là đến tận 12 giờ trưa Thanh Du mới mở được mắt. Có lẽ phải nửa đêm gần về sáng cô mới được ngủ, lần nào anh cũng mang cô ném lên tận trời xanh, rên rỉ bấn loạn đến khô rát cả họng. Bây giờ cô thực không hiểu chú lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy mà sức lực lại dồi dào hơn cô nữa. Cứ lúc bắt đầu cô hưng phấn hào hứng bao nhiêu thì kết thúc trận cuối cùng cô thảm hại bấy nhiêu. Từ người ngợm đến chân tay đều bủn rủn, kỉ lục của một đêm hoan ái là gần hết một hộp đồ bảo hộ...
Dù đã tỉnh ngủ nhưng lại lười biếng không muốn dậy, cô vòng tay ôm hông anh, cọ mặt vào vòm ngực rộng lớn, há miệng cắn lên ấy in cả dấu răng.
- Bé con, mới sáng ra em đã ngứa răng rồi hửm?
- Ai bảo đêm qua anh hành em tan xác như vậy chứ?
- Vậy mà đã kêu rồi sao? Em nên nâng cao sức khỏe của mình đi.
Ngực cô lại bị anh nắm lấy vừa xoa vừa bóp, cô gạt tay ra thì anh lại càng giữ:
- Có phải em lại thích bị phạt không?
Thanh Du ngây thơ lắc đầu, nhìn bộ dạng mèo ướt của cô, anh lại muốn ăn thịt tiếp nhưng đêm qua, quả thực quá hưng phấn và anh đã quá tham lam mà muốn cô hết lần này đến lần khác... anh ôm cô áp vào mình nhẹ hôn lên trán một cái:
- Chiều nay em được nghỉ học phải không?
- Vâng, mới thi xong nên em được nghỉ hai ngày.
- Vậy hôm nay cứ ở đây ngủ nghỉ đi. Anh cũng nghỉ làm ở lại với em.
- Có phải như vậy là rất lười biếng không?
- Em có biết hai năm nay anh không có một ngày nghỉ không? Vậy nên hôm nay sẽ nghỉ tận hưởng hạnh phúc bên em, nếu em sẵn sàng có thể yêu em tiếp.
Thanh Du đánh thùm thụp vào ngực anh nhăn nhó:
- Em đang rất đau... hôm qua anh vẫn chưa đủ sao, lại còn bắt em theo các tư thế của anh nữa...
- Anh đã nói sẽ dạy dỗ em, ai nói là bản thân học nhanh hửm?
Thật là, sao anh lại có trí nhớ siêu phàm đến vậy? Cái gì cô nói ra anh cũng nhắc lại không sót một chữ, mà rồi anh lại lấy cái cớ ấy để hành hạ cô.
Tiếng chuông cửa kính coong vang lên, anh xuống khỏi giường lấy khăn quấn ngang hông đi ra mở cửa. Nhân viên khách sạn đẩy vào một bàn ăn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút, mùi đồ ăn thơm phức bay đến mũi làm cái bụng cô đói sôi èo èo.
- Bé con, dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn nào.
- Em đau lắm...
Thế Quý lại gần xốc nách cô ngồi dậy, nâng cô lên hông mình bế vào nhà tắm.
....(Hơi nóng cắt nha...)
Anh cẩn thận mặc lại quần áo cho cô mới bế ra khỏi nhà tắm, đặt lên ghế. Lần này cô không cho anh đút nữa mà nghiêm túc ngồi ăn. Ánh mắt không ngừng nhìn nhau cười hạnh phúc. Có những niềm hạnh phúc nhỏ bé đến mức chỉ cần nhìn ánh mắt nhau đã hiểu cảm xúc của đối phương.
Ăn xong, nhân viên khách sạn dọn đi. Anh nói gì với họ còn đưa tiền, mà cô mệt quá nên vùi đầu vào gối ngủ tiếp. Khi anh nằm xuống, liền kéo cô áp vào lòng, vùi đầu trên cổ cô:
- Em còn mệt không?
Không phải là mệt mà rất mệt, cô thấy mình như bị kiệt sức ấy. Cả người lúc này chỉ tùy tiện dựa vào anh, được anh bao bọc và bảo vệ thôi.
- Anh... sao anh lại mắng Khôi Nguyên như vậy?
- Em còn nhớ vụ thẻ dự thi chứ?
- Vâng, chẳng lẽ anh nghi ngờ nó sao?
- Không phải nghi ngờ đâu mà chính xác là cậu ta làm.
Thanh Du không tin lắm, cô xoay người lại mặt đối mặt với anh:
- Nhưng động cơ của nó là gì? Hơn nữa nó còn thích em nữa.
- Vì nó thích em nên mới làm vậy?
Thanh Du lại càng cảm thấy khó hiểu. Thích thì nó phải mong cô thi tốt chứ? Đây lại muốn cô gặp rắc rối, tý nữa còn không được thi.
- Em vẫn chưa hiểu?
Thế Quý duỗi thẳng cánh tay kéo đầu Thanh Du gối lên, miệng dán bên vành tai của cô thì thầm:
- Có thưởng cho anh không thì anh mới nói.
Có ai như anh không? Lúc nào cũng đòi được thưởng trong khi cô biết rõ thứ anh muốn thưởng là mang cô ăn cho sạch banh sạch bách. Vì tò mò muốn biết mà cô đành phải đàm phán:
- Nhưng không phải bây giờ?
- Được, tối mai nhé! Anh sẽ về nhà, đi ngủ không đóng cửa nhé!
Thanh Du khẽ gật đầu chấp nhận đàm phán. Anh chậm rãi kể:
- Ban đầu anh nghi Quỳnh Thư vì nghĩ cô ta trả thù em vụ thằng Nhân nhưng khi gặp cô ta thì anh biết cô ta không có gan làm thế? Anh cũng chưa xác định được là ai cho đến khi dự tiệc nhà Châu Giang. Ly cocktail của em uống có thuốc kích dục, anh uống nó nên mới bị như vậy. Em còn nhớ đêm đó không?
- Có, anh đuổi em đi không dùng em nhưng lại gọi người khác đến phải không?
Thanh Du trào lên cảm giác ghen tuông, lời nói có chút giận dỗi, nghẹn ngào.
- Anh không gọi ai cả?
- Sáng hôm ấy em đã nghe thấy phòng anh có khách nên mới đi về. Sau hôm ấy em mới tránh mặt và giận dỗi anh đấy.
- Tiểu tổ tông của anh ơi... em đúng mà khéo tưởng tượng. Hôm ấy anh cũng đoán nguyên nhân em bỏ về nhưng không nghĩ ra lí do vì sao em lại giận. Hôm ấy đúng là Kiều Mai có đến nhưng anh và cô ta không làm gì cả. Sau khi đuổi em ra ngoài, anh nằm nghỉ một lát, nước gừng có tác dụng nên cơ thể giảm dần hưng phấn, anh tự xử cho ra rồi định sang xem em thì thấy em ngủ ở cửa. Anh bế em về phòng còn ôm em ngủ cả đêm... thú nhận thật là anh có lợi dụng em một chút nhưng chỉ ở bên ngoài mà không vào trong. Sáng hôm sau chắc là cô ta gọi cho trợ lí của anh biết chuyện nên đến nhưng lúc ấy anh không có nhu cầu mà cũng không có ham muốn với cô ta vì... sau khi lợi dụng em một chút anh chỉ nghĩ đến cơ thể em. Lúc em dậy chắc nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng phải không?
- Anh đừng lừa em, em còn nghe thấy tiếng rên rỉ nữa.
- Tai em làm sao vậy? Không hề có chuyện ấy. Cô ta cứ sấn vào ôm anh, mè nheo đòi giúp anh thôi. Sau đó thì anh mặc kệ cô ta sang tìm thì em đã đi rồi. Anh vội vàng chạy đến quán cafe tìm em thì em lại giận không thèm liếc anh một cái.
- Thật không?
- Thật, không nói dối em. Trước khi em 18 tuổi anh đã tự hứa khi em tròn 18 tuổi sẽ chấm dứt tất cả các mối quan hệ. Anh chờ em đủ tuổi yêu nhưng rồi khi em đủ tuổi lại sợ em không thích ông chú già như anh nên có chút tự ti.
- Anh cũng biết tự ti hả? Em không tin được.
Thế Quý hạ thấp người nằm đối diện với Thanh Du, mặt đối mặt, cầm tay cô áp lên má mình:
- Dù là ai khi đứng trước một người mà mình yêu thương đều có điểm yếu, điểm yếu của anh là em, là tình yêu của em.
Cô mỉm cười, chủ động lại gần hôn lên môi anh một cái thật kêu:
- Dù hơi sến nhưng em thích, thưởng cho anh cái nữa.
Mặt anh, môi anh cứ bị cô hôn liên tục:
- Vậy theo anh, cốc rượu ấy là ai hạ dược em?
- Chuyện này phải quay lại từ hôm ở quán karaoke, bọn thằng Nhân là bạn của Dũng người yêu Châu Giang. Cô ta đã tạo điều kiện cho họ tiếp xúc em và Quỳnh Thư nhưng kế hoạch bất thành. Sau khi cô ta biết em được cứu liền muốn Quỳnh Thư và em trở mặt với nhau nên đã bịa chuyện chính em đã giao Quỳnh Thư cho bọn kia. Vụ ấy vì anh nghĩ nó hám gái chơi vậy thôi, dọa xong thì anh bỏ qua luôn. Đến vụ thẻ dự thi, Châu Giang đã ngỏ ý giúp Khôi Nguyên tán em nhưng với điều kiện là phải giúp cô ta đánh bật em khỏi vị trí top đầu của lớp chuyên Anh. Ba năm học cấp ba theo như anh biết thì cô ta luôn đứng sau em phải không?
Thanh Du gật đầu, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Có chết cô cũng không nghĩ người đứng sau những xui xẻo của cô lại là Châu Giang. Thế Quý vỗ vào má cô khi thấy Thanh Du mặt mũi buồn xo:
- Nếu em buồn như vậy, anh sẽ không kể cho em nghe nữa.
- Không được, em muốn biết.
- Nào lại đây...
Anh kéo Thanh Du ôm vào lòng, chạm vào da thịt mềm mại của cô lại khiến anh khó chịu nhưng cô gái nhỏ này đang đau không thể tiếp tục được.
- Anh kể đi, sao tự dưng em thấy anh cứ rùng mình vậy?
- Vậy nên Khôi Nguyên là người đánh cắp thẻ dự thi của em với mục đích để em trật điểm một môn, cậu ta biết em sẽ cầu cứu anh và tất nhiên anh sẽ giúp em nhưng lúc em vào thi thì thời gian làm bài đã mất quá nửa. Vậy là nghiễm nhiên Châu Giang bứt phá về đích thế chỗ của em.
- Nhưng nó làm vậy để làm gì chứ?
- Phần thưởng
- Phần thưởng gì?
- Đạo diễn Thái có rất nhiều tình nhân bên ngoài mà mẹ cô ta không quản hết được vì vậy tiền trong nhà cũng chia năm xẻ bảy. Ông ta đã hứa sẽ chuyển nhượng cho Châu Giang 50% tài sản hiện có nếu cô ta dẫn đầu điểm số ở trường trong kì thi tốt nghiệp và thủ khoa kinh tế. Mà cô ta không thể bảo em nhường được nên đành phải tìm cách đánh bật em. Còn lời hứa của cô ta với Khôi Nguyên chính là buổi tiệc của cô ta sẽ đánh thuốc em để trao cho cậu ta.
- Sao anh lại tìm hiểu được nhiều chuyện thế?
- Lần em bị bắt cóc hụt, anh đã cho người xách cổ tay Nhân mang về gặp bố cậu ta. Cho ông ta nghe bản thú tội của con trai và anh còn nắm được một số chứng cớ ông ta ăn hối lộ. Để con không bị đi tù và bản thân còn ngồi được ở vị trí hiện tại thì ông ta đưa ra biện pháp là sẽ cho thằng con ra nước ngoài không trở về và kí cho anh dự án khai thác khu đất phía tây thành phố. Anh đã xin nhiều lần, chấp nhận bỏ tiền mua với giá cắt cổ nhưng ông ta liên tục ngáng đường. Anh không biết thằng Nhân là con ông ta đến khi anh đánh nó, nó đã gào lên mình là con chủ tịch này kia. Vậy nên anh đã lấy bằng chứng nó muốn giao cấu với trẻ vị thành niên nhằm tìm cơ hội sẽ làm việc với bố nó chứ mục tiêu của anh không phải là nó nhưng không ngờ ngựa non háu đá, nó vẫn hậm hực chuyện ấy mà ra tay với em nên anh đã một mẻ bắt cá luôn.
- Hừ... lúc em nguy hiểm mà anh vẫn còn tính toán được lợi ích cho mình chứ?
Thế Quý nhìn bộ mặt giận dỗi của Thanh Du thì vỗ về:
- Em nên tự hào vì có người yêu vừa đẹp vừa giỏi đi chứ? Sau này em ra đời thì nhìn mọi thứ đều vì lợi ích, có đầu mối chắc chắn em sẽ tìm cách gỡ mối và mang lại những thứ có lợi nhất cho bản thân mình. Anh không lợi dụng em mà anh chỉ thấy nó hợp lí thì tát ao bắt cá thôi mà.
- Đầu óc đầy mưu mô...
- Hối hận vì bên anh rồi hửm?
Thanh Du lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh, vươn lưỡi ra liếm một cái khiến ai kia giật thót mình:
- Đừng có dụ dỗ anh, không nể em đang đau thì anh sẵn sàng ăn em đến tối đấy.
Nghe vậy cô lại càng thích chí, ngậm lấy miếng ngực anh mút chùn chụt. Cô còn nghe thấy tiếng anh khẽ rên rỉ thì thích thú. Hành hạ anh cô rất thích... phải hành cho bõ ghét.
- Thật ra trong cuộc sống này chẳng có gì đáng sợ hơn mưu bẩn kế hèn của lòng người. Ai cũng có điểm yếu, người cao tay sẽ có người cao hơn nữa trị được. Anh vậy thôi nhưng có những việc anh cũng bất lực không làm được nên việc gì liên quan đến em, anh sẽ cố gắng đến khi không thể thì cũng đừng trách anh được không?
Cô gật đầu, cái miệng nhỏ vẫn gặm nhấm trên ngực anh đầy dấu răng. Rồi như nhớ ra lại hỏi:
- Vì sao anh lại biết kế hoạch của Châu Giang tường tận như vậy?
- Hôm trước ngồi uống rượu với đạo diễn Thái, ông ta đã phun ra như vậy khi nhân tình bé nhỏ đòi chia cổ phần. Nếu ông ta chia tiếp thì biết đâu sẽ bị con gái hất cẳng ra khỏi công ty. Em thử nói xem, có con gái nào không muốn trả thù cho mẹ. Bà ta cam chịu sống như vậy cũng là vì danh dự, tiền của mà thôi chứ....
- Sao anh?
- Bà ta cũng có bồ.
- Thật hả?
Thế Quý gật đầu, thì thầm vào tai Thanh Du:
- Kế sách của đàn ông luôn thua mưu mô của phụ nữ, nếu phụ nữ đã muốn trả thù thì đàn ông chỉ có bại mà thôi.
Thanh Du nguýt dài:
- Ai bảo đàn ông là động vật sống nhờ vào thân dưới chứ?
- Vậy nên đàn ông mới bị sắc dục làm mờ lí trí, em không thấy trong lịch sử rất nhiều hoàng đế mất nước vì đàn bà sao? Thời nào cũng vậy, nên anh nói ai cũng có điểm yếu, nếu bị bắt thóp thì dù có mạnh mấy cũng sẽ sụp đổ.
- Và điểm yếu của anh là em phải không?
- Ừ, là em, bé yêu ạ.
Thanh Du mỉm cười, càng lúc càng thấy yêu mà không ngừng làm loạn trên người anh, lúc thì cắn, liếm, lúc thì hít ngửi vòm ngực rắn chắc của anh. Còn người kia dù bứt rứt vẫn phải nằm im chịu trận.
- Du... đừng nghịch nữa...
- Em thích, anh ăn em mãi rồi bây giờ em gặm anh có tý đã kêu sao?
Anh xoa cái đầu nhấp nhô của Thanh Du dặn dò:
- Em không chơi với Châu Giang, Khôi Nguyên nữa nhớ chưa? Anh tha cho cô ta vì nghĩ cũng tội mà mục đích đã đạt được chắc em không còn bị lợi dụng nữa, Khôi Nguyên bị anh dọa cho cũng sợ mất vía rồi. Trẻ người nông nổi nên anh bỏ qua. Nhưng sau này họ còn động vào em thì sẽ không có chuyện cho qua dễ dàng nữa đâu.
- Em biết rồi, từ bây giờ em sẽ dựa vào anh, có anh rồi em chẳng sợ ai nữa.
- Du ngoan... cứ sống an yên bên anh là được, sóng gió của em để anh lo.
Bị lời anh nói làm cho cảm động, cô chồm người lên trên hôn lên môi anh, mới hôn mấy ngày mà cô đã thành thục rồi.
- Ưhm... Du... em còn vậy anh không kiềm chế được đâu.
Chân cô chạm vào hạ thân anh nóng hổi thì cười nắc nẻ nhưng lại không muốn ngừng yêu anh. Cô quên luôn bản thân vừa đêm qua bị anh hành hạ đến bị thương khắp chốn mà rủ rê:
- Anh dạy em làm thế nào để yêu anh đi.
- Em muốn?
Thanh Du gật gật cái đầu nhỏ, môi mím lại thể hiện sự quyết tâm. Anh ghé tai cô thì thầm khiến mặt cô đỏ dựng.
#23
Thanh Du nhớ đến đoạn video của một nữ diễn viên bị rò rỉ mà mấy hôm trước cái Thư cho xem. Nó thí cô xem cùng vì bảo để học tập sau này yêu đương rất cần thiết. Nhớ lại cô gái có dùng miệng kích thích cho người đàn ông thì mặt cô đỏ rần rần.
- Bé con... nghĩ gì vậy?
- Không có, coi như em chưa nói gì, không học nữa vậy?
Thanh Du dù bứt rứt nhưng thấy vẫn còn đau nên đành nén lại. Ôm cổ anh ngồi xuống giường, ngứa răng nên cắn một cái vào cổ anh:
- Tại anh đấy, hôm qua cứ bảo nốt một lần, cuối cùng thì sao chứ, cứ lần nữa lại lần nữa đến gần sáng? Hại em bây giờ muốn mà không được...
- Ơ em cũng phối hợp còn gì?
- Ai bảo anh cứ thí em sẽ nhẹ, cuối cùng thì cái nhẹ của anh là gì? Không nên tin lời anh chút nào.
Cả người ngứa ngáy, cô cứ như lên cơn nghiện anh vậy. Đã vậy người anh còn đẹp nữa nên cô mới ham hố như vậy? Không nghĩ có lúc cô lại mê muội bị ăn triền miên thành nghiện mất rồi.
- Anh... sao Châu Giang còn nhỏ mà lại nghĩ ra nhiều kế sách như vậy chứ?
- Du ngốc, sống trong môi trường thế nào thì sản sinh một con người như thế? Em có biết tội phạm nguy hiểm nhất thế giới phạm tội lúc 13 tuổi vì cả tuổi thơ nhìn bố đánh mẹ rồi còn tận mắt thấy bố giết mẹ không, từ đó nảy sinh ham muốn giết người. Châu Giang thông minh, giỏi giang như vậy, lớn trước tuổi nên khi 15 tuổi, em chưa biết gì thì cô ta đã có mối tình đầu tiên rồi. Khi thấy bố mẹ bất hòa vì bố bồ bịch thì cô ta sẽ nảy sinh tâm cơ, vậy nên tuổi tác không làm nên sự nguy hiểm của một con người đâu bé cưng... em được anh bao bọc quen rồi nên nhìn cái gì cũng đánh giá quá đơn giản. Hôm Noel cô ta về nhưng không dám đến gặp em vì anh nói nếu cô ta còn bén mảng đến gần em thì không chừng đạo diễn Thái sẽ bị tẩy chay, cô ta sẽ tay trắng sau một đêm nên cuối cùng cô ta không dám gặp em thật.
- Hừ... hóa ra là do anh, bảo sao nó về nước mà em gọi không được.
- Anh không muốn em có những người bạn như vậy.
- Em biết rồi.
- Nào ngủ đi giấc nữa, chiều anh đưa em về. Tối nay anh có sự kiện cần tham gia nên sẽ về muộn một chút.
- Sao phải báo cáo với em làm gì chứ? Anh về nhà anh thì muộn hay không em đâu có biết.
- Sang tuần anh đi công tác nên tuần này tranh thủ tận dụng thời gian bên em.
- Ở nhà mà anh cứ ở phòng em sẽ bị phát hiện đấy.
- Yên tâm, anh sẽ kín đáo... ngoan để anh lo, còn em cứ yêu anh là được.
Thanh Du gật đầu, dù sao cô cũng thích được như vậy nên thuận theo. Nằm trong vòng tay anh nhưng lại không ngủ được mà thứ kia của anh không chịu ngủ cứ cọ vào mông cô ngứa ngáy.
- Anh...
- Muốn gì?
- Ăn thịt anh được không?
Thế Quý gặm vành tai cô răn đe:
- Đừng làm càn không anh lại làm em đau... nếu phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng là anh trở thành một con sư tử đói đấy.
- Vậy em biến thành sư tử cái trước.
Anh còn chưa hiểu hết lời thì Thanh Du đã tụt người chui vào chăn bàn tay ấm áp mân mê sờ bụng anh xoa xoa, cảm thán:
- Đẹp quá!
Anh mặc kệ cho cô thích làm gì thì làm không muốn ép.
- Em không muốn ngủ sao? Trùm chăn thế có khó thở không?
- Anh đừng kéo ra...
(Một đoạn nóng xíu thôi - lịch sự nha mọi người - trong sáng một chút)
Anh chui vào chăn, kéo cô gái nhỏ buông tha cho mình.
- Đủ rồi...
- Em chưa đủ
Trùm chăn kín mít, cả hai không ai chịu nhường ai, người thì tránh, người không muốn dừng.
- Du... đừng cắn.
- Ai bảo anh cản trở em chứ?
- Anh cũng muốn, vậy nên công bằng một chút đi...
- Em nóng quá, bỏ chăn ra đi.
Mồ hôi đậu trên người từng giọt, Thanh Du liếm môi nhìn anh bừng bừng giận dỗi. Thế Quý đành nhân nhượng:
- Được rồi, cho em nhưng anh...
Ghé tai Thanh Du nói thì thầm, cô đỏ mặt không đòi nữa kéo anh nằm xuống.
- Sao, không dám thử?
- Không phải không dám...
- Vậy sao lại đỏ mặt? Đúng là trẻ con...
- Hừ... ai bảo anh trâu già còn thích gặm cỏ non làm gì? Không yêu nữa, anh đi tìm cây lâu năm mà yêu.
Thanh Du lăn ra ngoài kéo hết chăn của anh không cho đắp nữa. Lúc này chuông cửa lại kêu, Thế Quý đứng dậy ra mở cửa, thò tay ra lấy đồ quay lại giường:
- Ra đây anh bôi thuốc cho tối sẽ khỏi.
- Anh nhờ người ta mua thuốc sao?
- Ừ
- Anh không ngại hả? Thật là....
- Có gì phải ngại chứ? Toàn người trưởng thành mà, ra đây đi.
Thanh Du ngồi dậy, chìa tay lấy thuốc muốn tự mình bôi nhưng anh từ chối. Cuối cùng thì đành phải chịu để cho anh bôi.
- Anh này, cái kẹo hôm em thấy nhà anh ấy, nó là kẹo gì?
- Khi nào sẽ cho em thử.
Tay anh mềm bôi thuốc còn cố tình động chạm khiến cô sởn cả da gà da vịt.
- Anh cố tình hả?
- Không có, tại em nhạy cảm quá! Ướt át thế này thuốc không ngấm đâu.
Thanh Du giơ chân đạp vào vai anh đẩy ra không cho nhìn nữa. Cô xuống khỏi giường mang theo quần áo vào tắm.
Thế Quý cũng định đi vào nhưng chưa kịp đến cửa Thanh Du đã chốt cửa không cho vào:
- Mở cửa cho anh.
- Không tắm chung đâu, em sẽ không nhịn được.
...
Quỳnh Thư đến giảng đường liền sà xuống chỗ Thanh Du đưa cho cô xem chuyện showbiz:
- Chú Quý này, đẹp trai chưa?
Thanh Du liếc mắt sang, chú họp báo công bố dự án phim mới, chụp hình chung với dàn diễn viên nhưng điều đang nói là có nữ chính có đứng gần chú quá. Thanh Du không thích nên giọng ngúng nguẩy, giận dỗi:
- Chẳng đẹp gì, vừa già vừa ế.
Quỳnh Thư thấy lạ thì nắm cằm Thanh Du quay lại nhìn:
- Ai chọc tức mày hả?
- Ừ, vậy nên tao phải nghĩ cách trả thù cho tan xương nát thịt mới được.
Thanh Du nhìn lại cái ảnh trong đầu nghĩ nhất định sẽ dần cho chú một trận, ai bảo đẹp lắm vào để mấy cô diễn viên kia cứ sấn lăn vào chứ?
- Chào các bạn.
Giảng viên vào lớp, Quỳnh Thư hích tay Thanh Du:
- Mày có ngại giáp mặt thầy không?
- Có gì mà ngại chứ? Tao vẫn nói chuyện với anh ấy mà. Không yêu thì là bạn sao phải xoắn.
Dương Tùng giới thiệu về mình, kỳ này anh sẽ dạy lớp cô môn luật Thương mại. Chưa gì sinh viên khóa trước đã truyền thụ lại học giờ của thầy rất vui, rất khoái nhưng thi môn của thầy thì trượt rất nhiều... Buổi học đầu tiên mới vào phần khái quát nên chưa có gì hóc búa, chủ yếu anh giới thiệu về nó và đưa ra những ví dụ khá dễ hiểu. Nói chung đúng như sinh viên đánh giá, học anh dạy vô cùng thoải mái.
Kì này của cô còn học một giảng viên siêu khó tính nữa, thầy ấy đi đến đâu là sát phạt đến đấy, mang nỗi ám ảnh kinh hoàng cho sinh viên nhưng đã học thì phải chịu...cô chưa được học nhưng cả lớp đã truyền tai nhau những truyền thuyết không mấy tích cực về thầy.... quan trọng nhất là thầy cũng ế... còn siêu đẹp trai nhưng không nữ sinh nào dám đến gần.
Giờ ra chơi, Quỳnh Thư đưa cho Thanh Du xem ảnh của thầy Hít- le mà cả lớp đang sốt sắng. Thầy dạy môn Lo- gic, 31 tuổi thầy đã là phó giáo sư còn bây giờ 34 tuổi đang chuẩn bị phong hàm Giáo sư rồi. Quỳnh Thư ngắm ảnh thầy chẹp chẹp:
- Sao dạo này trai đẹp lại cứ bị ế ấy nhỉ?
- Khó tính thì ế là đúng rồi còn gì?
- Tao nghe nói thầy Vũ không dạy cố định trường nào cả, thầy học Harvard đấy nên trường nào cũng mời mà phải trả lương cao mới mời được. Thầy ít dạy trong nước lắm vậy mà lại nhận lời về trường mình dạy nhỉ?
- Sao mày tìm hiểu thầy ghê thế?
- Ai bảo thầy đẹp trai làm gì?
- Mày trúng tiếng sét thầy rồi hả? Nhìn cái mặt hám trai kìa, nhớ rằng mày đã có hôn ước đấy.
- Ui trời, mày đừng nhắc nữa, nghĩ thôi đã nản rồi. Tết này anh ta sẽ về nước gặp tao đấy... chẳng biết mặt mũi tròn méo thế nào nữa.
- Liệu có phải một anh chàng béo lùn, bụng bự và một cái đầu hói không?
- Đốt vía cái miệng mày đi.
Hết giờ giải lao chính là đến tiết của thầy giáo Hít- le. Thầy chưa vào lớp thì cả lớp đã im phăng phắc không một tiếng động vậy mà khi thầy xuất hiện thì ai nấy mắt tròn mắt dẹt ồ lên. Thanh Du dụi mắt thêm vài lần nữa, sao thầy đâu không đến mà lại là chú Quý. Tại sao chú lại vào lớp cô làm gì cơ chứ? Chú lại bày trò quái quỷ gì vậy?
- Chào các bạn, tôi dạy thay thầy Vũ một vài tiết môn logic.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới thấy Thanh Du vẫn đang há miệng vì ngạc nhiên thì không khỏi tức cười. Anh chỉ dạy hộ bạn anh thôi có cần cô phải ngạc nhiên như vậy không chứ?
- Tôi là giảng viên chính thức của khoa Luật kinh tế nhưng một năm chỉ dạy hai khóa vậy nên ít người biết đến. Môn logic của các bạn đáng lẽ là thầy Vũ dạy nhưng thầy ấy không kịp về nước nên sẽ dạy vào tuần sau.
Quỳnh Thư giật tay đến vài lần Thanh Du mới chịu động đậy:
- Mày nhéo tao một cái đi, có phải chú Quý đang đứng trên giảng đường không vậy?