Chiếc xe Ferrari của Lâm Vĩ Phong hiếm khi chạy trên đường với vận tốc vừa phải, có lẽ anh để ý tới cảm xúc của Khả Hân, cố tình chạy chậm để cô thấy thoải mái. Khả Hân không nghĩ được gì nhiều, cô yên tĩnh ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Khả Hân đột nhiên nhớ tới chuyện bọn bắt cóc chịu thả cô và anh ra rất đơn giản, là do anh đã trả tiền chuộc hay thật sự như anh từng nói, chỉ cần bọn họ cùng nhau làm chuyện kia thì có thể ra ngoài? Đúng là từ khi gả vào nhà họ Lâm thì chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra với cô được.
Lâm Vĩ Phong khẽ liếc nhìn qua Khả Hân, dường như anh phát hiện ra một vẻ đẹp khác của cô. Những lúc Khả Hân mang vẻ man mác buồn thế này thật sự giống cảnh đẹp trong một bức sơn dầu.
“Mau dừng xe!” – Khả Hân đột nhiên hét lên khi nhìn thấy một tiệm thuốc tây bên đường.
Lâm Vĩ Phong đang đắm chìm trong vẻ đẹp của cô cũng giật mình vì lời cô nói vội vàng đạp thắng. Anh cau màu nhìn cô, giống như muốn hỏi cô đang định làm gì. Khả Hân không trả lời chỉ xuống xe bước vào tiệm thuốc.
Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng dáng cô vội vàng đi vào, lúc này anh mới chú ý tới quảng cáo cỡ lớn được treo trên cửa kính tiệm thuốc: ‘Dục đình! Thuốc tránh thai tốt nhất cho chuyện ân ái!’ Sắc mặt của Lâm Vĩ Phong lập tức trầm xuống, có thể nhìn rõ sự tức giận.
Chiếc xe thể thao đắt đỏ đậu ở trước tiệm thuốc khiến không ít người chú ý chỉ trỏ. Khả Hân là từ đó đi ra nên người trong tiệm cũng đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cô siết chặt tay, cố gắng lấy hết can đảm đi đến quầy thu ngân nói:
“Lấy cho tôi một hộp Dục đình.”
Nhân viên rất nhanh lấy thuốc gói lại cho cô, Khả Hân chỉ đứng đó không tới 30 giây lại giống như dài gần 30 năm. Sau lưng cô có không ít lời bàn tán khó nghe sau khi bọn họ thấy cô mua thuốc tránh thai.
“Xem ra là được đại gia bao nuôi đó, còn trẻ như vậy đã bò lên giường đàn ông kiếm chác rồi.”
Khả Hân nghiến răng, cô thanh toán rồi ngẩng cao đầu bước ra ngoài. Cô không thẹn với lòng, cô không quan tâm bọn họ nói cái gì, chỉ là trong lòng không tránh được chua xót.
Khả Hân không hối hận đem lần đầu tiên trao cho Lâm Vĩ Phong, nhưng không hối hận cũng không đồng nghĩa với cô thấy lòng dễ chịu. Cô là vợ Lâm Vĩ Thành nhưng lại làm ra loại chuyện không chung thủy như vậy, cái sai này cô không thể bao biện được. Khả Hân biết không thể quay đầu lại nữa nên chỉ hy vọng có thể không để cái sai này biến thành cái sai khác, nên mua hộp thuốc tránh thai này.
Lâm Vĩ Phong nhìn thấy khi Khả Hân quay trở lại xe trên tay thật sự cầm theo thuốc tránh thai. Vốn dĩ anh còn đang cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, không ngờ cô đúng là vì bảng quảng cáo kia nên dùng lại.
“Không muốn sinh con cho tôi?” – Lâm Vĩ Phong liếc nhìn Khả Hân, bàn tay đang nắm vô lăng của anh bởi vì dùng sức mà các khớp ngón tay cũng trở nên trắng.
Khả Hân nghe anh hỏi như vậy, không biết nên khóc hay nên cười mà trả lời:
“Anh cảm thấy tôi thích hợp sinh con cho anh sao Lâm Vĩ Phong?”
Cô chính là muốn nhấn mạnh ba chữ ‘Lâm Vĩ Phong’, để cho anh nhớ kỹ, anh họ Lâm, là em trai của Lâm Vĩ Thành, mà cô chính là phu nhân nhà họ Lâm, vợ của anh hai anh.
Không khí trong xe yên tĩnh vài giây, anh khẽ cười nhạt một tiếng:
“Cô thật sự không thích hợp.”
Chiếc xe Ferrari lại lần nữa được khởi động nhưng lần này nó lao như bay trên đường, Lâm Vĩ Phong còn cố tình mở cửa sổ, để cho gió mạnh gào thét ùa vào mặt Khả Hân. Cô dùng tay che mặt, ngăn cho cơn gió mạnh cắt qua, cô không biết tại sao anh lại đột nhiên tức giận muốn dùng cách nào trừng phạt cô.
Có lẽ cô thật sự đáng bị trừng phạt, Khả Hân buông tay xuống, bình thản đón nhận từng đợt gió bỏng rát trên da. Nước mắt cũng cứ như vậy tích tụ lại rồi rơi xuống.
Tầm mười phút sau Lâm Vĩ Phong cũng cho đóng cửa sổ lại, khoảnh khắc mà anh hạ cửa xuống, không chỉ Khả Hân cảm thấy đau rát mà chính anh cũng để những cơn gió đó cắt qua mặt mình.
Lâm Vĩ Phong lái thẳng vào trong sân biệt thự, sau đó không nói không động. Đợi cho Khả Hân bước xuống, chiếc xe lại lần nữa lưu loát quay đầu, hướng ra ngoài phóng như bay. Nháy mắt một cái liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Khả Hân đứng lặng người nhìn chiếc xe ngày càng xa dần rồi mất hút, cô đưa tay lên ngực trái, cảm giác rối hụt hẫng này là gì đây?
Cô đang tự trách, tủi thân hay là mất mát? Suy cho cùng thì cũng chỉ là một sai lầm, đêm hôm qua có như thế nào thì cũng là một giấc mộng thôi. Cô hổ thẹn với Lâm Vĩ Thành, hiện tại có lẽ không sao hết nhưng nếu là thời cổ đại hẳn cô đã bị tròng lòng heo thả trôi sông rồi.
Dì Ba vội vàng ra đón cô, trên mặt không giấu được tươi cười:
“Phu nhân, cô về rồi sao? Nhị thiếu gia đâu, sao vừa về đã đi rồi?”
Khả Hân còn đang lo không biết phải giải thích về sự biến mất nguyên đêm của mình thế nào với dì Ba thì nhận ra hình như dì không hề muốn hỏi đến chuyện đó. Quan trọng là dì Ba còn vui vẻ như thể có chuyện gì rất tốt vừa xảy ra, hiện giờ còn nhằm chằm chằm vào bụng cô.
“Phu nhân, mấy ngày tới tôi hầm canh hạt sen cho cô uống, mỗi ngày đều uống hai bát mới được, cô bây giờ gầy quá.”
Dì Ba phấn khởi như vậy chính là vì biết được Khả Hân cùng Lâm Vĩ Phong cùng nhau trải qua một đêm, công cuộc tạo con nối dõi cho Lâm gia đã thành công rồi. Dì Ba cũng thấy thương cho Khả Hân, dù sao lừa cô mang thai như thế cũng thiệt thòi cho cô, nhưng bọn họ cũng hết cách rồi.
“Dì Ba, con không đói lắm, con… con lên phòng trước.” – Khả Hân không có tâm trạng ăn uống gì, vội vã lên lầu.
Cô rót một ly nước khoáng, mở hộp thuốc ra, sau đó lại ngồi trầm tư. Cô không ngờ trăm phòng vạn phòng cũng không tránh được chuyện cùng Lâm Vĩ Phong phát sinh quan hệ. Có lẽ điều may mắn nhất ở đây chính là cô tự nguyện mà không phải do bị anh cưỡng đoạt.
Khả Hân nghĩ mình điên rồi mới cho rằng tự nguyện cùng em chồng lên giường là chuyện tốt. Khả Hân tự giễu cợt bản thân, cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vội vàng bỏ viên thuốc vào miệng nuốt trọn.
“Phu nhân, canh gà đã xong rồi, cô nhanh lúc còn nóng ăn một chút đi.” – Người bước vào phòng tất nhiên là dì Ba.
Khả Hân luống cuống tay chân đem hộp thuốc kia bỏ vào ngăn kéo. Cô không thể để dì Ba biết chuyện cô và Lâm Vĩ Phong đã làm, cô vẫn còn muốn giữ lại chút mặt mũi để sống tại nhà họ Lâm.
“Dì Ba, dì để đó đi, một lát con sẽ ăn.” Khả Hân biết nếu cô không chịu uống, dì Ba sẽ còn ở đây khuyên mãi.
“Tốt, lát uống cũng được.” – Bà đặt bát canh xuống, ánh mắt vẫn luôn liếc qua ngăn kéo mà cô hốt hoảng đóng lại lúc bà vào.
Dì Ba không nhìn rõ là thuốc gì nhưng rõ ràng là thấy có vỉ thuốc, bà vốn không muốn tò mò chuyện riêng của cô nhưng nếu thật sự bị bệnh thì bà không thể không lo.
Khả Hân bước vào phòng tắm, lúc này cô mới có thể yên tâm mà tẩy rửa bản thân cho sạch sẽ. Cô nhìn từng tấc da tấc thịt trên người mình, bất kỳ đâu cũng có dấu vết ân ái của người đàn ông kia để lại. Đặc biệt là trên cổ của cô, Lâm Vĩ Phong không cắn thì gặm, cô không biết làm sao để che giấu nó nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!