“Vĩ Phong… Lâm Vĩ Phong… tôi nóng quá, không hiểu sao nóng quá.” – Khả Hân dùng khăn ướt trong tay lau khắp mặt mình.
“Đồ ăn kia có phải là không ổn không?” – Lý trí của Khả Hân vẫn còn một chút tỉnh táo cuối cùng, cô nghĩ ngay đến thức ăn có vấn đề. Nói không chừng đã bị người ta bỏ mấy thứ không sạch sẽ. Bởi vì có một mình cô ăn mà thôi, cô ăn vào mới có cảm giác bất thường như vậy Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không sao.
Khả Hân bắt đầu không khống chế được hành vi của mình, cơ thể nóng rực làm cô chỉ muốn cởi bỏ hết những quần áo trên người, cô không hề biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy nóng quá muốn giải phóng ra hết.
“Cô đang làm gì vậy hả? Không được cởi nữa!” – Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói, anh đứng dậy muốn ngăn hành động của cô lại.
Tiếng hét của Lâm Vĩ Phong khiến cô tỉnh táo lại một chút, cô nhìn lại chiếc áo do chính tay mình đang cố cởi ra hoảng sợ hét lên một tiếng.
“Lâm Vĩ Phong, tôi bị làm sao vậy? Tôi… tôi vừa nóng vừa… vừa không khống chế được mình.”
Giọng nói của Khả Hân vừa hốt hoảng vừa đứt quãng, lý trí của cô cũng dần bị xâm chiếm. Lúc này Khả Hân giống Tuyết Lạc nói tư duy không rõ nói, đứt quãng, lại hốt hoảng. Cô cảm giác lúc này mình đang nằm mơ, chân cô không còn chạm đất nữa, cô đang lạc vào một thế giới rất kỳ diệu, ở đó giống như thiên đường mà cô từng mơ tưởng.
Khả Hân nhìn thấy có một vị hoàng tử đang bước đến gần bên cô, cô nheo mắt lại cố nhìn cho rõ, phát hiện ra vị hoàng tử đó chính là Lâm Vĩ Phong. Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy, anh nói với cô:
“Nếu có một ngày tôi biến thành đất đá khô cằn, tôi cũng sẽ vì em mà nở ra đóa hoa diễm lệ nhất. Nếu có một ngày tôi biến thành con cá trong biển đen cạn nước thì tôi cũng sẽ vì em mà cố gắng vùng vẫy vươn mình lên cao.”
“Tôi mong em cho phép tôi được nói ‘Tôi yêu em’.”
Những lời này thật sự chính là tình yêu mà Khả Hân muốn mong đợi, chính là những lời mà cô luôn ấp ủ trong lòng hy vọng có một ngày sẽ được người mình yêu thương nói cho mình nghe.
Khả Hân lúc này thật sự đã đắm chìm trong đó, cô cùng với ‘hoàng tử’ của chính mình đang tay trong tay đi giữa biển hoa. Mà ở hiện thực Khả Hân cũng bắt được một cánh tay của Lâm Vĩ Phong cô đặt nó lên ngực trái của mình, nơi gần tim nhất, để ‘hoàng tử’ có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô.
“Lâm Vĩ Phong, anh vừa mới nói gì? Anh có thể lặp lại lần nữa không?”
Khuôn mặt của Khả Hân giờ như một quả cà chua chín đỏ căng tròn, Lâm Vĩ Phong có thể nhìn ra thuốc mà cô đã trúng thật sự không hề nhẹ.
“Nếu thấy không ổn thì đi vào toilet dội nước cho tỉnh đi, đừng có nói năng lung tung nữa.”
Anh nhớ Khả Hân chỉ ăn một bát cháo, đĩa thịt cũng chỉ cầm đó chứ không chạm qua, bánh ăn ăn chưa hết một cái vậy mà bây giờ lại thành bộ dạng mê sảng thế này. Hoàng Thiệu Huy đúng là ngứa da lắm rồi mới dám bỏ thứ thuốc đó vào đồ ăn của anh và cô.
Ánh mắt sắc bén của anh liếc nhìn camera trong góc, từ sáng anh đã phát hiện camera không còn hoạt động nữa. Xem ra bọn họ thật sự tạo đủ điều kiện cho anh và cô ‘lăn giường’ với nhau.
“Lâm Vĩ Phong, tôi nghe rất rõ, anh vừa nói anh yêu tôi.” – Khả Hân lại một lần nữa bắt lấy cánh tay anh – “Lặp lại lần nữa đi, nói anh yêu tôi.”
“Cô bình tĩnh lại cho tôi!”
Lâm Vĩ Phong gạt tay của cô ra nhưng Khả Hân hiện tại hoàn toàn mơ hồ, đột ngột bị đẩy ra trọng tâm không vững chuẩn bị ngã ra sau. Lâm Vĩ Phong tất nhiên không nỡ để cô bị ngã, vươn tay ôm cô trở lại lồng ngực mình.
Hành động tiếp theo đó của Khả Hân đều dọa cho cả cô và Lâm Vĩ Phong ngây ra. Có lẽ cô không bao giờ tưởng tượng ra cảnh chính mình sẽ chủ động hôn Lâm Vĩ Phong. Khả Hân không hề có kinh nghiệm gì cả, nụ hôn vô cùng trúc trắc. Lâm Vĩ Phong cũng không đáp lại để cho cô ở trên môi mình cứ hôn rồi mút như đứa trẻ.
Ở trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy nghĩ tới câu nói muốn phóng hỏa khi nãy của Lâm Vĩ Phong không khỏi lau mồ hôi:
“Dương Trạch, Vĩ Phong không định phóng hỏa thật chứ?”
“Chuyện gì trên đời này mà Lâm Vĩ Phong không dám làm, dựa theo hiểu biết của tôi thì cậu ấy sẽ phóng đó.” – Dương Trạch cười khổ.
“Vậy giờ làm sao? Có chuẩn bị công tác cứu hỏa chưa?”
“Không vội, chờ thêm một chút, bọn họ hình như sắp có biến rồi…”
Dương Trạch nghe được những lời nói giữa bọn họ có thể đoán ra Khả Hân đã thấm thuốc rồi. Sau khi anh ta biết Thiệu Huy bỏ thuốc vào thức ăn thì liền tắt hết camera, chỉ để lại thiết bị ghi âm mà thôi.
Bọn họ biết Lâm Vĩ Phong có điểm mấu chốt của anh, chuyện gì cũng nên có giới hạn. Nếu bọn họ còn dám để camera chạy thì sau khi Lâm Vĩ Phong ra khỏi đó, không phải là thiêu sạch nơi này mà là thiêu cả Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy luôn.
Khả Hân rời khỏi môi của anh, lý trí khôi phục được chút ít, giọng cô nức nở, hai mắt ngấn nước. Cô không biết mình bị làm sao nhưng cảm giác giống như có hàng nghìn con côn trùng dưới da đang gào thét khiến cô muốn phát điên lên:
“Vĩ Phong… chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tôi khó chịu quá…”
“Chúng ta lập tức là có thể ra ngoài rồi, cô cố chịu một chút đi.” – Lâm Vĩ Phong gằn từng tiếng, giờ phút này chính anh cũng là người đang phải chịu, Khả Hân ở trong ngực thật sự vô cùng động lòng người.
Vừa tỉnh táo chưa được một phút Khả Hân lại bắt đầu không tự khống chế muốn cởi bỏ hết quần áo trên người.
“Đặng Khả Hân, cô biết mình đang làm gì không hả?” – Lâm Vĩ Phong hỏi đến lạnh giọng, anh biết cô đang động tình nhưng rốt cuộc cô động tình chẳng qua là vì thuốc, Vĩ Phong có chút không vui vì chuyện này.
Khả Hân bị đẩy ra liền không vui bĩu môi nhào trở lại vào lồng ngực anh, còn vùi vùi đầu giống như mèo nhỏ cần được vuốt ve. Có lẽ đây thật sự không chỉ vì công hiệu của thuốc, cô luôn thấy an tâm khi ở trong lòng của Vĩ Phong, chính cô cũng thừa nhận điều này.
Nhưng Lâm Vĩ Phong lại một lần nữa đẩy cô khỏi người mình. Bên tai anh còn vang lên câu nói đêm qua của cô, cô nói cô thích Phan Khánh Nguyên, cái người luôn rực rỡ như ánh mặt trời gì đó. Anh không ngờ cô còn dám ở trong lòng chứa chấp một hình bóng của tên đàn ông khác, anh không thừa nhận mình ghen nhưng anh thật sự rất chán ghét điều đó.
Khả Hân không vui vì bị anh từ chối, hai tay liên tục hướng về phía anh, cả người chỉ muốn dán lên người anh mà thôi. Những hành động lúc này của Khả Hân thật sự là vừa quyến rũ vừa đáng yêu, vật phía dưới của anh sớm đã căng trướng kêu gào rồi nhưng anh vẫn nhất quyết đẩy cô ra.
Lâm Vĩ Phong biết Khả Hân chủ động quấn lấy anh là vì thứ thuốc hạ lưu kia, không lẽ anh muốn lên giường với vợ mình, muốn vợ mình ngoan ngoãn nghe lời còn cần dùng thủ đoạn đó? Đây là vấn đề tôn nghiêm, nên dù cho máu cả người đang sục sôi anh vẫn cố giữ cái đầu lạnh.
Khả Hân thật sự rất khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn nóng đến sắp nổ tung. Cô chỉ biết ra sức cởi bỏ quần áo để thân thể cảm thấy thoải mái hơn. Ánh mắt cô vẫn chỉ nhìn thẳng về phía Lâm Vĩ Phong, anh có thể thấy trong ánh mắt cô là những sóng nước lóng lánh.
Yết hầu của anh không ngừng lên xuống, anh cũng khó chịu đến phát hỏa rồi. Anh nâng cằm cô lên, lần này anh chủ động giam cầm thân thể cô lại trong vòng tay mình.
“Đặng Khả Hân, cô nhìn cho rõ, tôi là ai?” – Âm thanh của anh giống như phát ra từ sâu trong yếu hầu, lúc này đã nhuốm màu dục vọng.
“Anh là… là Phong.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!