“Xem ra không phải cô hoài nghi năng lực của tôi mà là đau xót tiền của tôi đúng hơn.”
Lâm Vĩ Phong mặc kệ cô nghĩ gì trong đầu, anh vẫn cứ thích trêu chọc cô, trêu đến cô tức giận hai má đỏ bừng càng tốt. Trước đây anh đúng là mang suy nghĩ khinh rẻ cô vì chuyện cô chỉ cần tiền nhưng bây giờ Lâm Vĩ Phong tin tưởng nếu Khả Hân thật sự muốn tiền cô cũng không tính toán lại anh. Cả nhà họ Đặng cũng không đủ mưu kế để chơi với anh.
“Tôi việc gì phải xót tiền cho anh.” – Khả Hân gài dây an toàn xong rồi quay mặt ra cửa xe không muốn nói chuyện với anh tiếp. Cô sợ anh càng nói lại càng trúng tim đen của mình, thật lòng cô cũng không muốn anh bỏ cả nghìn tỷ đầu tư vào một nơi lỗ vốn.
“Tôi thấy cô có lòng lo nghĩ vậy nên sẽ nói cho cô nghe kế hoạch từ đầu của tôi.”
Khả Hân không lên tiếng nhưng lỗ tai thì hơi dựng lên để nghe anh nói.
“Dự án tu sửa đại lộ phía Đông tôi đã thầu được rồi. Thứ tôi thiếu chỉ là đơn vị thi công mà thôi, chú của cô là lựa chọn vô cùng phù hợp lúc này.”
Khả Hân giống như rơi vào trong mơ hồ, ngây ra mấy giây mới hiểu ra:
“Lâm Vĩ Phong, ý anh là anh lừa gạt chú tôi? Anh nói dự án đó không kiếm được lời mà, sao anh lại nhận nó?”
“Không kiếm được lời là chú của cô thôi, tôi thì lại khác. Tôi không cần tốn khoản tiền đưa cho bên trên, quan hệ của tôi dư sức có được dự án này, tiết kiệm được khoản đó thì coi như có lời lớn rồi.”
“Vậy anh chỉ cần dựa vào quan hệ của mình giúp chú tôi là xong rồi sao phải vẽ chuyện thành như này?” – Khả Hân cau mày.
“Tôi ra mặt mới có thể kiếm lời, chú cô ra mặt cùng lắm là một chút tiền nhỏ, đây là nguyên tắc kinh doanh cô không hiểu. Nếu chú cô không muốn làm thì lúc nào tôi cũng có thể đổi người, đơn vị muốn nhận thi công công trình này không ít đâu.”
Đúng là mấy cái nguyên tắc kinh doanh, tranh đấu thương trường này cô không sao hiểu nổi.
“Anh không sợ tôi đem chuyện này nói cho chú tôi sao?”
“Cô muốn nói sao? Được đó, có cần tôi thay cô bấm số luôn không? Chú cô bây giờ chỉ có hai lựa chọn thôi, một là hợp tác với tôi hai là chờ tôi đến thu mua cả công ty ông ta.” – Lời nói anh sắc bén trên mặt không lộ ra sự nhân nhượng nào.
“…” – Khả Hân mím môi lắc đầu thể hiện thái độ không có gì để nói thêm.
Khoảng vài phút sau, Lâm Vĩ Phong nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt lúc nghe cuộc gọi đó của anh có thay đổi rất lớn.
“Tôi có tin tức của Lý Tuyết Dung rồi.” – Người gọi không ai khác chính là Hoàng Thiệu Huy, người anh em vô cùng thiếu đánh của Vĩ Phong.
“Tôi lập tức đến ngay.” – Lâm Vĩ Phong trầm giọng, cả con người bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Anh có việc cần đi vội đúng không? Để tôi xuống xe đi, tôi bắt taxi về.” – Khả Hân biết anh có việc quan trọng nên chủ động đề nghị mình tránh đi.
“Không yên tâm.” – Lâm Vĩ Phong đúng là rất vội nhưng anh càng không để cô đi taxi về.
‘Không yên tâm’, ba chữ vô cùng đơn giản lại khiến Khả Hân ấm áp lạ thường. Người mà bình thường cô thấy không yên tâm nhất chính là anh, suốt ngày tìm cách trêu ghẹo cô nhưng người này cũng chính là người luôn tỏ ra muốn che chở cho cô.
Giống như bây giờ, anh chạy một mạch về nhà họ Lâm để đưa cô tới chỗ bình an chư không cho phép cô đi taxi. Khả Hân không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể nghĩ đây là quan tâm dành cho ‘chị dâu’ của Vĩ Phong.
Khả Hân vươn tay đóng cửa xe, hơi cúi mặt dặn dò một câu:
“Anh đi đường cẩn thận.”
Lâm Vĩ Phong vốn muốn lái xe đi rồi nhưng câu này nói này của cô lại giống như móng mèo nhỏ cào vào lòng anh. Lâm Vĩ Phong vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình:
“Ở lại với tôi thêm chút nữa.”
Khả Hân ngẩn ra, lúc cô phản ứng lại thì đã ở trong lòng của anh. Cô ngước đầu lên nhìn anh, cảm thấy anh lúc này chả khác gì một đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn. Đôi mắt sâu hút chất chứa đầy nỗi ưu tư.
Khả Hân lắc lắc đầu, chắc chắn là cô bị ảo giác, người kiêu ngạo bá đạo như anh sao lại có thể là người thấy thiếu an toàn được chứ. Lâm Vĩ Phong thấy cô không phản kháng lại càng ôm chặt hơn, cô rõ ràng là không chấp nhận anh làm vậy nhưng đứng trước một Lâm Vĩ Phong không có vẻ gì nguy hiểm này cô lại mềm lòng. Đứng đây một chốc lát là được rồi, chút ít dịu dàng này hiếm hoi lắm mới thấy.
Lâm Vĩ Phong ôm một lúc thật sự không nhịn được nữa, tay trái giữ lấy gáy của cô, ép cô tiếp nhận nụ hôn bất ngờ của anh. Hai đôi môi giống như hai cực của nam châm, một khi đã dính rồi thì không cách nào tách ra được nữa.
Mỗi lần bị anh hôn, lúc đầu cô đều ra sức phản kháng nhưng sau đó lại vô cùng tận hưởng cảm giác này. Khả Hân bị hôn đến không biết trời trăng mây đất gì nữa, cô không còn cảm nhận được gì ngoài nụ hôn của anh.
Nụ hôn vô cùng bá đạo cưỡng đoạt nhưng có lúc lại dịu dàng tha thiết, nụ hôn khiến cô trầm mê không lối thoát.
Sau khi Lâm Vĩ Phong buông cô ra, Khả Hân quay đầu chạy như bay, không dám quay đầu nhìn lại. Vào đến phòng khách rồi trái tim cô vẫn đập như điên, không chỉ là trái tim mà cả tâm trí của cô. Tại sao chứ, tại sao cô có thể lún sâu như vậy, đó là em chồng cô mà.
Khả Hân cảm thấy ghê tởm chính mình, đó là loại hành vi vô cùng sai trái, trước nay cô chưa từng đam mê những xúc cảm hoan lạc đó. Bây giờ lại có thể vì một nụ hôn mà vứt hết luân thường đạo lý, Khả Hân thật sự muốn đánh mình một cái thật mạnh.
“Phu nhân, nhị thiếu gia không về cùng cô sao?” – Dì Ba mang theo một chén canh táo đỏ hạt sen bồi bổ khí huyết ra cho Khả Hân, sẵn tiện hỏi chuyện hai người.
Khả Hân thấy dì Ba xuất hiện thì cũng bình ổn tâm trạng lại, không thể để bà biết cô và anh mới làm chuyện gì được. Khả Hân vươn tay nhận lấy chén canh, cười nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!