Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn

Lúc Khả Hân lần nữa mở mắt ra thì đã là sáng sớm hôm sau rồi, cô vội vàng bật dậy, không ngờ mình đã ngủ quên mất. Nhưng vấn đề là cô không phải đang nằm ở sofa mà là nằm trên giường lớn êm ái, còn được đắp một tấm chăn mỏng.

“Trời ạ… sao mình lại ngủ quên chứ…” - Khả Hân vỗ vỗ trán, nhìn quanh khắp phòng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Vĩ Phong.

Cô không cần nghĩ cũng biết là anh mang cô từ sofa lên giường ngủ. Khả Hân nhìn xuống quần áo mình chỉnh tề, không giống bị ai động qua, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Khoan đã…” - Khả Hân hơi run run sờ lại dây áo trong, quần áo bên ngoài thì chỉnh tề nhưng áo trong đã bị người ta nới lỏng ra rồi.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, vội vàng đem dây áo kéo cho chặt vào, cô không dám tưởng tượng đêm qua mình ngủ say như vậy đã bị anh sàm sỡ như thế nào nữa. Khả Hân ôm mặt gục xuống giường, rõ ràng là biết một khi nhắm mắt lại ngủ sẽ như cá nằm trên thớt vậy mà vẫn không thể nào kiên trì tới sáng được.

Tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm tí tách vang lên, giống như câu trả lời cho Khả Hân là Lâm Vĩ Phong đang ở đâu. Cô đang định bước xuống giường thì anh cũng từ trong nhà tắm bước ra.

Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, anh vẫn tùy ý như ở nhà, tắm xong thì chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm rồi ra ngoài. Đường nét cường tráng của anh hiện ta vô cùng rõ ràng, đặc biệt là đường nhân ngư ở vùng xương chậu hút mắt khó cưỡng. Khả Hân hít sâu một hơi, cô không biết vì đâu mà mình lại không rời mắt khỏi mấy giọt nước chảy dọc từ tóc anh xuống.

‘Không được! Không được! Mình bị ma nhập rồi sao mà sáng sớm đã nhìn anh ta không chớp mắt?’, Khả Hân nghĩ thầm trong đầu, hai tay khẽ vỗ mặt mình mấy cái.

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân nhìn mình nhưng cũng không muốn cùng cô nói chuyện, ánh mắt nghiêm nghị của anh khiến Khả Hân chột dạ vội quay sang chỗ khác.

Lâm Vĩ Phong đi lại sofa ngồi, anh nhàn nhã bật lửa châm một điếu thuốc. Anh nhìn chằm chằm vào hàng rào sắt bên ngoài, giống như đang suy nghĩ điều gì đó rất cẩn thận. Trên chiếc bàn đặt trước sofa là một bữa sáng vô cùng phong phú, có món thanh đạm như cháo cũng có món đậm đà như thịt nướng, còn có cả bánh ngọt dạng điểm tâm.

Trong phòng giám sát điều khiển, Hoàng Thiệu Huy liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nhìn qua là biết cơn buồn ngủ đang dày vò cậu ta. Hai đôi mắt đầy tơ đỏ vẫn gắt gao nhìn vào màn hình camera.

Dương Trạch đi đến vỗ vỗ vai Thiệu Huy nói:

“Cậu cũng chuyên nghiệp quá đó, quan sát cả đêm luôn, hai người họ tạo em bé tới đâu rồi?”. truyện xuyên nhanh

“Một chút tiến triển cũng không có. Tôi thật sự hoài nghi Vĩ Phong có phải cũng yêu Gấu nhà tôi không? Mỹ nhân đã ôm trong lòng rồi vẫn có thể đi ngủ được?” - Hoàng Thiệu Huy khó hiểu nói.

“Vậy mà cậu còn trực ở đây cả đêm? Có lẽ là do chuyện của Vĩ Thành khiến cậu ấy không muốn nghĩ tới mấy chuyện nam nữ nữa.” - Dương Trạch suy đoán.

Hoàng Thiệu Huy lười biếng chống tay lên bàn đỡ cằm, cười nham hiểm mấy tiếng nói:



“Bây giờ không có tiến triển nhưng nhanh thôi sẽ có, thuốc kia chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ tình yêu bùng cháy.”

“Thuốc?” - Dương Trạch nhíu mày hỏi, anh ta biết rõ Hoàng Thiệu Huy giỏi mấy thủ đoạn hạ lưu, lo sợ không biết cậu lại tính bày trò gì.

“Cậu yên tâm, nói là thuốc nhưng đều là đồ tốt hết, được chiết xuất từ các thành phần quý hiếm, giúp nam nữ gần gũi nhau. Nói đơn giản chính là thuốc kích dục, liều lượng mà tôi vừa cho đủ để bọn họ ân ái không ngừng nghỉ cả ngày… ha ha ha...”

Hoàng Thiệu Huy cười đến run ghế, Dương Trạch ngược lại thấy lo lắng, nghiêm túc hỏi lại:

“Cái thứ thuốc đó mà cậu cũng dám dùng với Vĩ Phong? Cậu bỏ vào đồ ăn rồi à? Có một số thứ Vĩ Phong rất chán ghét, không cẩn thận sẽ khiến cậu ấy tức giận thật đó.”

“Yên tâm đi, xảy ra chuyện gì thì cứ để Hoàng Thiệu Huy tôi một mình chịu trách nhiệm.” - Cậu xua tay bĩu môi không xem là chuyện lớn.

Khả Hân cũng muốn tắm rửa nhưng nghĩ tới này không biết có camera kín gì không nên cuối cùng vẫn chỉ vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Lúc đi ra ngoài thì ngửi được mùi thức ăn, cô vội bước đến xem qua.

Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong vẫn ngồi an tĩnh trên sofa không có phản ứng gì, lại nhìn đến bàn ăn phong phú trước mặt, bắt đầu suy đoán xem có thể ăn được không.

Bụng cô đang đói cồn cào, cô đã không ăn gì từ chiều qua tới giờ, đồ ăn trước mắt thật sự ngon quá. Khả Hân nhỏ giọng hỏi anh:

“Mấy thứ này… có thể ăn không?”

Lâm Vĩ Phong ngước mắt nhìn cô, nhàn nhạt đáp:

“Có thể ăn.”

Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong trả lời được thì liền cầm bát cháo lên. Khả Hân cũng không lấy thêm món gì, chỉ đứng đó húp hết bát cháo một cách ngon lành.

Lâm Vĩ Phong thấy cô ăn ngon như vậy nên cũng không vội, đưa cho cô thêm một đĩa thịt, đợi cô ăn xong mới nói:

“Ăn no rồi thì đi toilet tìm điều khăn lông ướt che miệng và mũi lại.”



“Anh nghĩ ra cách thoát khỏi đây rồi sao?” - Khả Hân xoa xoa cái bụng đã căng tròn của mình.

“Phải, lát nữa tôi sẽ phóng hỏa nơi này.” - Lâm Vĩ Phong bình thản đáp, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bật lửa trong tay, sáng nay châm điếu thuốc đó anh đã nghĩ xong cách rồi.

Lâm Vĩ Phong dám chắc là một khi căn phòng này cháy, Hoàng Thiệu Huy và Dương Trạch chắc chắn sẽ mở ra hàng rào sắt. Ngày hôm qua Lâm Vĩ Phong không làm gì, là bởi vì có chút mệt mỏi, hơn nữa Khả Hân đêm qua ngủ quả thật rất ngon. Cho dù Lâm Vĩ Phong có vừa xoa nắn vừa gặm ngực cô cũng ngủ không hay biết gì. Dáng vẻ không chút phòng bị này của cô, anh muốn nhìn ngắm lâu thêm một chút.

“Phóng hỏa? Vậy lỡ bọn họ không mở cửa thì sao? Chúng ta chẳng khác nào tự thiêu chính mình?” - Khả Hân không ngờ anh lại nghĩ ra cách tạo bạo vạy.

“Vậy cô có cách gì khác không? Hay muốn ở lại chỗ này ăn Tết luôn?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày nhìn cô.

“…” - Khả Hân bĩu môi, trứng mắt nhìn anh, anh có thể nói dễ hơn mà sao cứ cố tình vặn ngược lời của cô - “Chờ tôi ăn xong mấy cái bánh ngọt kia luôn đi.”

Lâm Vĩ Phong vươn tay lấy đĩa bánh đưa cho cô, anh ngồi nhìn cô ăn, cảm thấy làn da của cô so với bình thường thì ửng hồng hơn một chút.

“Đừng ăn nữa!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng quát một tiếng.

“Khụ…” - Khả Hân đột nhiên bị anh quát miếng bánh đang nuốt xuống cũng bị nghẹn lại, ho khan mấy tiếng mới nuốt bánh xuống được.

Khả Hân ngẩn ra, không biết tại sao anh lại không cho cô ăn nữa. Không lẽ Lâm Vĩ Phong chê bai cô ăn nhiều sao?

“Ăn no thì có sức chạy trốn.” - Khả Hân nhỏ giọng nói.

Lâm Vĩ Phong cau chặt mày, anh vốn cho rằng bọn Hoàng Thiệu Huy không có khả năng động tay động chân vào thức ăn của anh và cô nên mới không lo lắng mà để Khả Hân ăn. Nhưng sau khi Khả Hân ăn một lúc sắc mặt đã thay đổi, ửng đỏ như vậy thật sự không hề bình thường. Anh suy đoán bọn họ đã bỏ loại thuốc không đứng đắn kia vào thức ăn thật.

Khả Hân đặt đĩa bánh xuống, nghe theo anh đi vào trong phòng tắm lấy ra hai cái khăn tắm đã ngâm nước. Một cái cho mình còn một cái đưa cho Vĩ Phong:

“Anh cẩn thận một chút, đừng thiêu cháy luôn chúng ta.”

Lâm Vĩ Phong vươn tay nhận lấy khăn của Khả Hân, khoảnh khắc hai người chạm nhau Khả Hân cảm thấy như bản thân mình bị điện giật cực mạnh. Khả Hân thật sự không biết bản thân đang xảy ra chuyện gì nữa, chỉ là chạm tay một cái thôi, sao cả người lại cảm thấy bị kích động như vậy?

Theo sau đó, hô hấp của Khả Hân trở nên dồn dập, dù cho nhiệt độ trong phòng có đang là 25 độ thì cô vẫn cảm thấy như đang ở trong lò than. Lâm Vĩ Phong rõ ràng còn chưa phóng hỏa mà cô đã cảm thấy nóng đến phát sốt thế này, một lát nữa thật sự có lửa, cô có thành người quay luôn không?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!