Lâm Vĩ Phong đã đem một phần lớn vốn của Phong Đỉnh mang sang Canada đầu tư, mặc dù đã đưa Khả Hân và con gái trở về nhưng phần vốn đã rải đều hoàn toàn ở thị trường Canada. Những hạng mục đầu tư bên đó cũng rất triển vọng nhưng ít nhất vài năm nữa mới có lời, nếu Phong Đỉnh không thể ký thêm vài dự án mới trong nước thì gốc rễ sẽ lung lay.
“Dù cho Phong Đỉnh phá sản cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Tài sản của anh vẫn đủ lo cho em và Khả Vĩ một đời sung túc, nhưng Phong Đỉnh là tâm huyết tuổi trẻ của anh, anh còn muốn để con gái chúng ta lớn lên vẫn có thể nhìn thấy nó tồn tại vững vàng. - Vĩ Phong chậm rãi nói.
“Vậy anh nhất định phải bảo vệ thật tốt, giống như anh đã bảo vệ em và con. Với em đó không chỉ là tài sản anh để lại cho Khả Vĩ mà còn là thành tựu của anh mà em vô cùng tự hào.”
Lâm Vĩ Phong xoay ghế lại, nắm lấy eo Khả Hân kéo cô xuống ngồi trên đùi mình, khoảng cách giữa môi hai người chỉ là vài centimet.
“Em có biết mỗi khi em nói những lời như vậy anh đều không kiềm lòng được hay không?”
Khả Hân xấu hổ cúi mặt xuống không nhìn anh, mím môi nói:
“Em nói toàn là lời đứng đắn, anh lại nghe thành gì không biết.”
“Anh cũng đã kiềm chế lâu lắm rồi.” - Hơi thở nóng bỏng của Vĩ Phong phả vào lỗ tai cô - “Em cũng hứa sẽ sinh thêm một đứa cho anh mà.”
“Em hứa khi nào chứ!” – Khả Hân ra sức lắc đầu, cô muốn ngồi dậy nhưng hoàn toàn bị anh giữ chặt, bàn tay của anh cũng bắt đầu không an phận luồn vào trong áo cô.
Khả Hân đã rất lâu rồi chưa từng trải qua kích thích như vậy, cô biết chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra, bọn họ là vợ chồng hợp pháp còn yêu thương nhau như vậy. Tuy mỗi lần Khả Hân nghĩ đến đều sẽ đỏ mặt xấu hổ nhưng cô không phủ nhận mình cũng khát khao anh.
Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân chỉ là ngại ngùng một chút, không có ý hề phản đối, anh ngay lập tức hôn lấy đôi môi như cảnh anh đào kia. Lâm Vĩ Phong nhẹ nhàng mút lấy môi cô, hơi thở cô theo tiết tấu của anh mà cũng trở nên gấp gáp, hai người quấn lấy nhau không chút e dè.
Lúc hai đôi môi tách ra, mặt Khả Hân hoàn toàn biến thành một trái cà chua chín mọng. Ánh mắt Vĩ Phong tràn đầy yêu chiều xen lẫn dục vọng chiếm hữu cô, anh vừa nhẹ nhàng vén áo cô lên vừa để ý phản ứng của Khả Hân.
“Nếu em không thích anh sẽ không làm” - Giọng anh lúc này trầm hơn bình thường rất nhiều, giống như đang tận lực kiềm chế con dã thú trong người.
Khả Hân biết anh vì thương cô mà đã nhẫn nhịn rất nhiều, cô mỉm cười câu lấy cổ anh thay cho câu trả lời. Trước hành động của cô, anh giống như một con ngựa đứt dây cương, không còn bất kỳ điều gì có thể ngăn anh lại nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!