Khả Hân nhìn Khả Vĩ ngủ ngon trong nôi, bé con thích nghi rất nhanh, vừa ăn được lại ngủ được khiến cô mừng thầm trong lòng. Thời gian đầu Khả Vĩ vẫn còn có chút xa cách với Vĩ Phong nhưng bây giờ con bé rất thích dính lấy anh.
Đến cả Vĩ Thành cũng có thể bế con bé đi được mấy vòng, mặc dù thỉnh thoảng Khả Vĩ vẫn có nhắc David và Andrew nhưng cô hy vọng trẻ con dễ nhớ cũng sẽ dễ quên, những người đó không gặp lại vẫn tốt hơn.
Khả Hân cúi đầu hôn trán Khả Vĩ, cô nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, bước ra mới biết là dì Ba đang cầm theo khay thức ăn, bên trên có hai bát canh bồ câu hầm.
“Cậu Vĩ Phong vẫn luôn ở phòng sách từ chiều đến giờ, phu nhân mang canh này đến phòng cùng ăn với cậu ấy đi, tôi vào trong cô chủ nhỏ cho”
“Cảm ơn dì” - Khả Hân mỉm cười gật đầu, dì Ba trước giờ vẫn luôn chu đáo như vậy.
Khả Hân gõ cửa phòng mấy tiếng, không đợi Vĩ Phong phản hồi đã đẩy cửa bước vào. Lâm Vĩ Phong vốn đang cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy người vào là Khả Hân thì liền mỉm cười.
“Khuya rồi em không nghỉ ngơi còn chạy sang đây” - Anh đứng dậy đỡ lấy khay thức ăn từ tay cô - “Khả Vĩ ngủ có ngoan không?”
“Anh chưa ngủ sao em ngủ được, con bé đã có dì Ba trông rồi”
Khả Hân đưa mắt nhìn quanh căn phòng, trên từng kệ sách, trên từng mảng tường đều được lấp đầy bởi hình ảnh của cô. Khác với phòng của hai người, những khung hình ở đó đều được chọn lựa cẩn thận, bày trí có thẩm mỹ còn trong đây mọi thứ vô cùng lộn xộn, rồi rắm, chứa đầy sự bất an, đau đớn.
“Vĩ Phong..” - Hai tay cô run run nâng mặt anh lên - “Những ngày không có em, anh đã sống đây sao?”
Lâm Vĩ Phong cười nhẹ, anh vốn định dọn dẹp nơi này rồi nhưng anh muốn để nó nhắc nhở anh không được phép để vuột mất cô lần nào nữa.
Khả Hân nhìn chiếc nệm được gấp gọn trong góc, xem ra ngày nào anh cũng chôn mình ở đây để nhớ nhung về cô. Cô không dám tưởng tượng anh đã tự dày vò mình đến mức này.
“Sao anh lại ngốc như vậy..” - Khả Hân lao vào lòng anh, ôm ghì lấy anh, cô biết đã muộn nhưng cô muốn xoa dịu phần nào sự đau đớn đó.