“Nghĩ thông từ lâu rồi.” - Thiệu Huy cười trừ.
David trao Anju lại cho Khả Hân, anh ta vẫn cứ nắm tay con bé không nỡ buông ra.
“Papa..” - Anju giống như cũng cảm nhận được những cảm xúc đó của David.
“Anju đừng đi lung tung đó, luôn phải đi bên cạnh mẹ, có biết chưa?”
“Anju biết mà” - Bé con chu chu môi nói.
Anna từ sau bước đến khoác tay anh, giọng nói vừa bình thản vừa an ủi:
“Sau này nếu anh muốn gặp con bé tôi sẽ tìm cách cho.”
“Từ khi nào cô lại có quyền lực như vậy?” - David lắc đầu cười.
“Vì tôi có quan hệ tốt với Khả Hân đó, còn anh thì không.” - Anna nhún vai đáp.
“Nhưng cô giờ là người của tôi đó, tôi và Lâm Vĩ Phong sẽ không ngừng đối đầu đầu”
“Vấn đề của đàn ông các anh liên quan gì phụ nữ chúng tôi, quan hệ của chúng tôi và Anju vẫn sẽ luôn tốt đẹp.”
David gật gù không tranh luận với Anna nữa, quan trọng là khi anh ta nói cô là người của anh ta, anh ta không hề phản bác vế đó. David biết làm người không được quá tham lam, được cái này phải chấp nhận mất cái kia.
Không ít người muốn đến làm quen với Khả Hân, bọn họ không biết cô và Anju có quan hệ gì nhưng Anju chính là cháu gái của Andrew, người rất có thể sẽ thừa kế tất cả những gì của ông ta. Vốn dĩ David sẽ chịu trách nhiệm chặn đám người đó lại nhưng sau khi thấy Henry xuất hiện thì anh ta ném hết việc cho Henry, cùng Anna đi tiếp khách khác.