Khả Hân và Vĩ Phong thật sự có thể nói chuyện với nhau đến ngày hôm sau những cuộc gọi này không thể kéo dài mãi được. Dù sao bọn họ cũng sắp được gặp nhau trong sinh nhật của Khả Vĩ và có thể từ đó về sau không phải chia ly nhau nữa.
“Khả Vĩ, nói 'bye bye cha đi con”
Khả Vĩ không nói nhưng vẫn mỉm cười vẫy vẫy tay với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong lưu luyến không muốn cúp máy. Nghĩ đến ngày có thể được ôm cả hai mẹ con trong vòng tay, anh vừa đến nửa đêm giật mình tỉnh giấc cũng muốn nở nụ cười.
Khả Hân bế theo Khả Vĩ quay vào nhà thì bắt gặp Andrew đã đứng ở đó đợi từ lâu. Khả Vĩ nhìn thấy ông còn rất thân thiết đưa ta ra muốn được ông bố, Andrew không bế Khả Vĩ mà ra hiệu cho người làm đứng bên cạnh bế con bé về phòng.
Khả Hân hít sâu một hơi, Andrew muốn nói chuyện riêng với cô. Khả Hân cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy Với Vĩ Phong, cô và anh đều không nhắc gì về ý định trốn thoát, để tránh tai vách mạch rừng, vậy còn có chuyện gì khiến Andrew bận tâm.
“Hôm nay là sinh nhật của Lâm Vĩ Phong?”
Khả Hân gật đầu, tại sao ông ta quan tâm chuyện này?”
“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“Vừa tròn 29 tuổi.”
Khả Hân cảm thấy Andrew giống đang muốn xác nhận lại điều đó, mặt dù ông ta đã không chế biểu cảm trên gương mặt không để lộ bất kỳ điều gì. Nhưng đôi mắt khó mà nói dối, trong mắt ông ta tràn ngập sự hoang mang và hoài nghi.
“Ông hỏi những điều này làm gì? Thông tin của của Vĩ Phong nếu ông muốn biết thì đâu có gì khó.”
Andrew cũng không biết sao mình lại đi hỏi những điều ngớ ngẩn như vậy, giống như ông không muốn tin và đang muốn ai đó hãy phủ nhận nó cho ông. Nhưng không, Khả Hân khẳng định nó và ông cũng vừa xem lại hồ sơ ông điều tra được của Lâm Vĩ Phong, hôm nay đúng là ngày sinh của anh.
“Không thể nào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!