Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn

Lâm Vĩ Phong siết chặt chiếc đũa trong tay, trên mặt không lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng anh giống như đang nói ‘tại sao lại về lúc này’. Lý Tuyết Dung nheo mắt nhìn anh, giả lả cười nói:

“Mau bảo cô ấy vào đây ăn cơm nào.”

“Đúng, đúng, gọi Khả Hân vào ăn đi, em ấy chịu về là tốt rồi.” - Lâm Vĩ Thành cũng không nghĩ gì nhiều, định nhân lúc bữa ăn hôm nay mà công bố thân phận của Khả Hân.

Lâm Vĩ Thành quay sang nói với Lý Tuyết Dung:

“Em gặp em ấy rồi mà đúng không? Khả Hân là một người dịu dàng, em ấy với Vĩ…”

“Anh, ăn thêm đi.” - Lâm Vĩ Phong cắt ngang lời nói của Lâm Vĩ Thành, anh biết rất rõ Lâm Vĩ Thành định nói gì.

“Em làm sao vậy? Cứ để anh nói ra.” - Vĩ Thành khó hiểu nhìn em trai, chuyện đã đến lúc này không lẽ còn muốn giấu, anh cũng không thể để Lý Tuyết Dung hiểu lầm anh đã lấy vợ được.

“Anh để em tự nói đi.” - Lâm Vĩ Phong múc cháo đầy vào bát của Vĩ Thành.

Lâm Vĩ Thành lắc đầu thở dài, không nói nữa, Lý Tuyết Dung khẽ nhếch môi, chuyện mờ ám giữa Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đúng là không hề đơn giản. Cô ta nhất định phải tìm cơ hội xử lý Khả Hân, bất kỳ người phụ nữ nào dám đến gần Vĩ Phong cũng đáng chết hết.

Khả Hân đi vào nhìn một bàn ba người đang ăn cơm cùng nhau không khỏi chạnh lòng. Cô nhìn Lâm Vĩ Thành đang nắm tay Lý Tuyết Dung càng thêm hạ quyết tâm ly hôn. Nơi này thật sự không dành cho cô, Khả Hân lại nhìn qua Lâm Vĩ Phong, anh cũng đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không hề chào đón cô.

Khả Hân tự hỏi rốt cuộc sao Lâm Vĩ Phong không muốn nói cô biết Vĩ Thành xuất viện, có phải sợ cô về gây chuyện không? Cô thì có thể làm được gì, hay là sợ cô phá vỡ khung cảnh hạnh phúc yên ấm của bọn họ?

“Anh Vĩ Thành, em thấy anh có thể ngồi ăn như thế này thật sự tốt quá.” - Khả Hân nhẹ giọng nói, so với bộ da giả của Lâm Vĩ Phong thì Lâm Vĩ Thành trước mặt có chút kinh khủng hơn nhưng cô không sợ.

“Anh khỏe rồi, em mau đến đây ngồi đi, cả nhà chúng ta ăn cơm.” - Vĩ Thành chỉ sang chỗ bên cạnh Lâm Vĩ Phong.

Lý Tuyết Dung nghiến răng, cô ta đứng dậy đi đến bên Khả Hân giả lả kéo cô qua ngồi cạnh mình:

“Qua đây ngồi với tôi, tôi còn đang muốn tìm cô đây, hai anh em bọn họ nói chuyện tôi thấy nhàm chán lắm.”

Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đếu thấy giật mình trước sự thân thiện giả dối này của Lý Tuyết Dung, chỉ có Lâm Vĩ Thành tin là Tuyết Dung thật sự thân thiết với Khả Hân nên nói:

“Cũng được, hai em ngồi với nhau đi.”

Khả Hân ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết Dung, hai người nhìn nhau giống như ở giữa có một ngọn lửa đang bùng lên. Khả Hân nhìn chỗ tay vừa bị cô ta nắm lấy đỏ hết cả lên. Cô cười khổ trong lòng, làm gì có chuyện cô sẽ được sống yên bình trong căn nhà này nếu Lý Tuyết Dung ở đây.

Lâm Vĩ Phong nhìn cô trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây. Anh nghĩ mọi cách để Khả Hân và Lý Tuyết Dung không chạm mặt nhau, vậy mà bây giờ bọn họ lại còn ngồi kế bên.



“Anh có nằm mơ cũng không ngờ anh có thể cùng ngồi ăn với mọi người.” - Lâm Vĩ Thành xúc động nói, ánh mắt anh tràn ngập tình ý nhìn Tuyết Dung - “Em không biết anh hạnh phúc thế nào khi biết em còn sống đâu.”

“Anh đừng nói mấy lời này, Khả Hân còn ngồi đây mà, anh ăn cơm đi.” - Lý Tuyết Dung một bên cười với Vĩ Thành, một bên liếc qua Khả Hân.

Lâm Vĩ Phong đặt đũa xuống bàn phát ra tiếng ‘cạch’ rất lớn, anh nhìn cô hỏi:

“Đã ăn xong chưa? Tôi đưa cô về ký túc xá.”

“Người ta còn chưa ăn đã muốn đuổi về rồi, anh Vĩ Thành, em trai anh đúng là hung dữ quá.” - Lý Tuyết Dung biết thừa anh muốn đưa Khả Hân đi, cô ta liền vịnh vào Vĩ Thành để trấn áp Vĩ Phong.

“Đúng đó, Khả Hân còn chưa động đũa nữa, em để em ấy ăn cho ngon đi.”

Lâm Vĩ Phong siết chặt nắm tay, bình thường một Lý Tuyết Dung thích làm trò đã khó đối phó lắm rồi bây giờ còn thêm anh trai anh luôn bênh vực cô ta.

Khả Hân vẫn không lên tiếng, cô sẽ đợi ăn xong bữa cơm này rồi nói chuyện ly hôn. Cô không tin ở trước mặt Lý Tuyết Dung mà Lâm Vĩ Thành lại không đồng ý đề nghị của cô.

Lâm Vĩ Thành để ý thấy mặt Khả Hân cứ đượm buồn, anh nghĩ chắc do Vĩ Phong lại ức hiếp cô. Anh dùng sức vươn tay gắp cho cô một miếng cá, nói:

“Em ăn nhiều một chút, đừng để gầy yếu xanh xao như anh.”

Khả Hân ngẩng mặt lên vốn muốn nói cảm ơn với Vĩ Thành nhưng mùi cá xộc vào mũi cô khiến cô không nhịn được che miệng nôn khan.

“Ọe…”

Lý Tuyết Dung nhanh chóng bắt lấy cơ hội hất cả một chậu nước bẩn lên người Khả Hân:

“Cô… sao cô lại như vậy? Dù cho anh Vĩ Thành bây giờ có hơi đáng sợ thì cô cũng phải ráng nhịn chứ. Sao cô lại thể hiện thái độ chán ghét đó ra hả?”

Lâm Vĩ Thành vốn không nghĩ gì còn đang định hỏi thăm Khả Hân nhưng khi nghe Lý Tuyết Dung nói vậy tự ti trong lòng liền dâng lên. Lâm Vĩ Thành thiếu chút nữa đã quên bộ dạng của mình lúc này xấu xí ra sao, vậy mà anh còn dám ngồi ở nơi đầy ánh sáng như thế này.

Anh đã bị những ảo tưởng hạnh phúc làm cho mờ mắt mà quên rằng dáng vẻ của mình khiến người khác buồn nôn thế nào.

Khả Hân khó khăn lắm làm cổ họng dễ chịu lại được nhưng khi cô lần nữa ngẩng đầu lên thì chậu nước bẩn Lý Tuyết Dung hất cho cô đã không cách nào rửa trôi được nữa.

“Khả Hân, nếu cô thấy không thoải mái thì cô xuống cuối bàn ngồi đi.” - Lý Tuyết Dung vẫn tiếp tục châm dầu vào lửa, quy chụp chuyện buồn nôn khi nãy của cô là vì kinh tởm dáng vẻ hiện tại của Lâm Vĩ Thành.

“Tôi không có, không phải…”



“Mọi người ăn đi, quản gia, bác sĩ Kiên, đưa tôi lên phòng.” - Lâm Vĩ Thành trầm giọng cắt ngang lời của Khả Hân.

Ai cũng nhận ra anh thật sự đã tổn thương rồi, Khả Hân đứng dậy muốn đi đến giải thích với Vĩ Thành là cô không hề sợ anh nhưng Lâm Vĩ Phong đã đứng lên trước, gằn giọng mắng cô:

“Mau về ký túc xá đi, nơi này không có chỗ cho cô.”

“Anh nghĩ tôi muốn ở đây lắm sao? Hôm nay tôi đến chẳng qua là để nói cho xong chuyện ly hôn mà thôi.”

Lâm Vĩ Thành nghe Khả Hân nói đến chuyện ly hôn, càng thêm khẳng định, Khả Hân không chấp nổi người có dung mạo như anh, muốn mau chóng tránh xa khỏi anh.

“Thuận, đưa tôi lên lầu đi.”

Quản gia thấy tình hình căng thẳng vội cùng bác sĩ Kiên đi lại đỡ Vĩ Thành xuống xe lăn đẩy đi. Lâm Vĩ Phong thấy tâm trạng anh trai tuột dốc tức giận chất vấn Khả Hân:

“Tại sao cô cứ thích làm trái ý tôi? Cô muốn thấy tôi phát điên mới hài lòng đúng không?”

“Người đáng lẽ phải phát điên chính là tôi đây này.” - Khả Hân cắn chặt môi không cho nước mắt trào ra.

Cô bị lừa gạt, bị ức hiếp, bị hiểu lầm giờ còn đang phải mang thai. Vậy mà Lâm Vĩ Phong vẫn luôn cảm thấy cô có lỗi.

Lâm Vĩ Phong đứng dậy đi sang chỗ cô thô bạo nắm lấy cánh tay cô kéo cô đứng dậy.

“Anh đang làm gì vậy?”

Mặc cho Khả Hân vùng vẫy chống trả, anh vẫn kéo cô đi thẳng ra ngoài cửa. Lâm Vĩ Phong không chút nương tay dùng sức ném Khả Hân ra bên ngoài, lúc thấy cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo, anh vẫn vô tình nói:

“Cút đi.”

Khả Hân giống như bị đóng băng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến tận lúc bị anh ném ra ngoài rồi vẫn còn ngơ ngác.

“Lâm Vĩ Phong... tôi nhìn lầm anh rồi.”

“Cô bớt nói nhảm đi, mau lên đó dỗ dành anh Vĩ Thành.”

“Tôi mặc kệ anh ta đó, anh bắt tôi nhìn anh ta nhiều quá, tôi cũng sẽ buồn nôn.” - Lý Tuyết Dung nhún vai xoay người đi vào nhà.

Ở trên đời này không sợ người xấu, chỉ sợ loại người xấu thích đóng giả người tốt. Giống như Lý Tuyết Dung, rõ ràng bản thân từ trên xuống dưới đều đen tối xấu xa nhưng lại cứ thích vu oan giá họa cho người khác, nhìn thấy người ta trong sạch thanh cao hơn mình thì không chịu nổi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!