Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

-- Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Buổi tuyên truyền dự án quy mô lớn của trung tâm Nhân Việt kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau khi chương trình chính thức bắt đầu, hai người không nói chuyện riêng nữa.

Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn bắt kịp nhịp điệu của Thẩm Tại. Ở một mức độ nào đó, hai người đã đạt tới trình độ suy nghĩ ăn ý, lúc làm việc thì sẽ không để những chuyện khác xen vào.

Chỉ là sau khi kết thúc, Thẩm Tại muốn nói chuyện với Thịnh Văn Ngôn nhưng cô lại mau chóng dẫn thư ký đi mất. Thẩm Tại nhìn theo hướng cô đi, xoa trán.

Trần Siêu đứng sau lưng, hiếm khi nào thấy anh ta không bước vào trạng thái làm việc ngay. Từ khi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, anh ta cảm thấy thế giới quan của mình đã bị sụp đổ.

Thịnh Văn Ngôn thích Thẩm Tại, anh ta có khiếp sợ cỡ nào thì cũng có thể hiểu, dù sao Thịnh Văn Ngôn là một cô nhóc, đi theo Thẩm Tại qua từng tháng ngày, có tình cảm với anh là chuyện bình thường.

Việc khiến anh ta hoảng loạn hơn là ông chủ của mình cũng có tình cảm với cô ấy… Người nghiêm túc như Thẩm Tại lại nảy sinh tình cảm với cấp dưới trong lúc làm việc?

“Cậu đi điều tra cái người bên cạnh cô ấy đi.”

Trần Siêu còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy ông chủ mình thốt ra một câu. Trần Siêu: “Thư ký của Thịnh Văn Ngôn ạ?”

“Ừ.”

“Vâng…”

Từ lúc nào mà anh ta lại nhận được công việc đi điều tra một nhân vật ngoài lề thế này. Thật là khác thường.

Mặc dù lại thấy kinh ngạc nhưng tốc độ làm việc của Trần Siêu rất nhanh. Trên đường trở về công ty, anh ta đã điều tra ra thông tin và cách thức mà Lâm Khải tiến vào Khải Thịnh.

“… Đây là sơ yếu lý lịch mà cậu ta đã nộp vào công ty, thành tích ưu việt, nhưng chỉ mới là sinh viên năm ba, trước kia chưa từng thực tập, công việc đầu tiên là ở Khải Thịnh… Theo lời của nhân viên trong công ty, Lâm Khải được Thịnh Văn Ngôn đặc cách tuyển vào làm, bởi vì vẫn chưa tới hạn công ty tuyển thực tập sinh… Ở công ty Lâm Khải thể hiện rất tốt, Thịnh Văn Ngôn rất thích cậu ta, còn…”

Chiếc xe đen bóng vững vàng chạy băng băng trên đường, một mình Thẩm Tại ngồi ở băng ghế sau nghe Trần Siêu thuật lại từng thông tin một. Nhưng càng nghe càng phiền não. Cuối cùng anh dứt khoát không muốn nghe nữa.

Thẩm Tại cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, màn hình hiện lên đoạn chat với Thịnh Văn Ngôn, nhưng phải kéo lên một chút mới thấy tin nhắn của cô. Tin nhắn cuối cùng là mấy tháng trước, lúc còn ở IZ.

Cô hỏi: Trưa nay sếp muốn ăn gì ạ?

Tin nhắn đi kèm với meme gấu trúc, ở dưới ghi ba chữ “dân làm thuê”.

Cô thích gửi một mớ những sticker lộn xộn. Mới đầu Thẩm Tại còn bảo cô đừng có làm chuyện không thiết thực, sau đó thấy cô không nghe, cũng không nói nữa, mặc cô muốn làm gì thì làm. Nhưng mấy tháng nay, cô không gửi icon gì nữa, bởi vì cô không trả lời tin nhắn của anh.

Thẩm Tại nhìn khung chat, nhớ lại chuyện liên quan tới Lâm Khải mà Trần Siêu vừa nói, cảm giác chạnh lòng quen thuộc lại toát ra, xao động, từ từ chiếm lấy toàn bộ cảm xúc.

Lâm Khải…

Thay lòng đổi dạ thật nhanh.

—- Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Ra khỏi Nhân Việt, Thịnh Văn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù lúc ở bên trong, cô vẫn luôn bắt mình tập trung vào công việc, nhưng những lời của Thẩm Tại lại ảnh hưởng đến tâm trí cô. Nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra là luôn luôn nín thở!

Tối hôm đó về nhà, Thịnh Văn Ngôn ngủ không được ngon giấc, đến trưa ngày hôm sau cô mới thức dậy. Thịnh Văn Ngôn dậy rồi thì bốc điện thoại lên xem thử, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ. Cô thấy tên người gọi thì lập tức gọi lại.

Người gọi là Triệu Thuận Từ, bà nói mình vừa nghiên cứu ra món bánh ngọt mới, hỏi cô có rảnh không, qua nếm thử.

Cũng lâu rồi Thịnh Văn Ngôn chưa gặp Triệu Thuận Từ, cô thấy rất nhớ bà. Nhưng lúc này cô lại ngại việc gặp Thẩm Tại hoặc Thẩm Thụ Diệc ở đó, vậy nên Thịnh Văn Ngôn còn làm bộ lơ đãng hỏi trong nhà có ai, biết cả hai chú cháu đều không ở nhà thì mới hứa sẽ đến.

“Văn Ngôn, cháu lại đây, mau vào nhà đi.”

Một tiếng sau, Thịnh Văn Ngôn đến nhà họ Thẩm, Triệu Thuận Từ thân quen kéo cánh tay cô, nói: “Hôm nay dì làm bánh phô mai ngon lắm, vừa ra lò luôn, dì chờ con tới nếm thử đó.”

Thịnh Văn Ngôn hào hứng: “Thật ạ, con thích vị phô mai lắm.”

“Vậy thì tốt quá, để dì cắt cho.”

“Dạ.”

Thịnh Văn Ngôn nếm một miếng nhỏ bánh phô mai, sau đó lại làm món ngọt khác vơi Triệu Thuận Từ. Sau khi xong, hai người cầm bánh ngọt ngồi vào chiếc bàn nhỏ ngoài sảnh phụ. Vị trí này có cửa sổ sát đất đón được ánh mặt trời, thích hợp để thưởng thức trà chiều.

Dạo này Thẩm Vân Nghê được nghỉ nên cứ ở trong nhà, thế là sau khi mẻ bánh mới vừa ra lò, cô cũng bị Triệu Thuận Từ gọi ra ăn bánh.

“Nghe Thẩm Tại nói con đã nghỉ việc ở IZ, về Khải Thịnh làm rồi hả?” Sau khi ngồi xuống, Triệu Thuận Từ hỏi.

Thịnh Văn Ngôn gật đầu, “Dạ, bố mong con về công ty nên con từ chức ở IZ.”

“Ồ thế cũng tốt. Nhưng dù đã nghỉ việc con cũng đừng quên dì nha.”

Thịnh Văn Ngôn cười nói: “Sao lại quên ạ, con mến dì lắm, chỉ mong được gặp dì thôi.”

“Vậy thì tốt vậy thì tốt, dì cũng thích con lắm.”

Thẩm Vân Nghê hơi ghen tị: “Bà nội, còn con thì sao ạ?”

Triệu Thuận Từ sờ đầu Thẩm Vân Nghê: “Đương nhiên là bà nội cũng thích con rồi.”

Thẩm Vân Nghê khẽ hừ một tiếng: “Con thấy bà thương chị nhiều hơn con đấy.”

Triệu Thuận Từ: “Cái đứa nhỏ này, còn ghen tị nữa chứ.”

Thịnh Văn Ngôn cong môi, nói: “Em yên tâm đi, dì thích em nhất đấy, chắc chắn là chị xếp ở phía sau em rồi.”

Cô nói xong thì nhìn bà, hai người cùng nhìn nhau cười, giống như là đang dỗ con nít vậy.

Nhưng Thẩm Vân Nghê lại thấy hài lòng, chân mày giãn ra. Cô ta đang ăn bánh ngọt thì đột nhiên lại hỏi: “Vậy nếu so sánh với hai chị em nhà họ Chu thì sao, bà nội thích ai hơn ạ?”

Thịnh Văn Ngôn: “Nhà họ Chu? Chu Tư Mạc và Chu Linh Vận à?”

Thẩm Vân Nghê: “Đúng ạ, hôm trước hai chị ấy cũng đã tới nhà hỏi thăm sức khỏe của bà nội. Lúc đó, bà cũng thích người ta mà.”

“Vậy mà là thích à, là khách sáo, lễ phép đó con biết không?” Triệu Thuận Từ nói, “Chắc chắn là bà thích Văn Ngôn hơn.”

Thẩm Vân Nghê cau mày: “Bà nội, tại bà thích mấy người đẹp trai đẹp gái (nhan khống) đúng không?”

“Chậc, con nói chuyện kỳ cục vậy, hai đứa nhỏ nhà họ cũng xinh đẹp mà, cô chị còn là người nổi tiếng kìa.” Triệu Thuận Từ nói, “Bà đánh giá dựa vào cảm giác, hợp nhau mới thích.”

“Nhưng bà cũng nóng lòng cho hôn nhân của chú út mà. Con thấy chị Chu Linh Vận kia cũng rất thích chú, bà không muốn hai người bọn họ thành cặp ạ?”

Thịnh Văn Ngôn nhìn Thẩm Vân Nghê, thấy kỳ lạ nên hỏi: “Chu Tư Mạc thích Thẩm Tại mà?”

Thẩm Vân Nghê: “Không có đâu, lúc thấy scandal tôi có hỏi chú rồi, chú ấy nói chú không thích chị ta. Chu Tư Mạc cũng đăng Weibo giải thích rồi đó, giữa hai người chỉ có quan hệ hợp tác thôi. Thịnh Văn Ngôn, chị đi khỏi IZ rồi thì không thèm quan tâm tin tức về ông chủ nữa đúng không?”

Trong khoảng thời gian đó đúng là Thịnh Văn Ngôn không thèm xem tin tức về Chu Tư Mạc, thậm chí cô còn không cho người khác nhắc đến. Cô thấy phiền về chị ta.

Ra là scandal kia đã được làm sáng tỏ.

Triệu Thuận Từ nói: “Chú con thích ai sao bà can thiệp được. Biết bao nhiêu năm rồi nó yêu đương thế nào bà còn không biết nữa là. Hai chị em nhà họ Chu cũng tạm được, nhưng chú con không có bị rung động với người ta. Haizz, cũng không biết nó thích con gái thế nào nữa… Không lẽ nó muốn sống một mình cả đời sao?”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

“Ngoài mặt thì quan tâm về hôn nhân của con, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm nguyền rủa con sống cô đơn cả đời. Con thấy mẹ cũng hay đó chứ.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên cất lên.

Sao Thịnh Văn Ngôn lại không biết người lên tiếng là ai chứ. Bàn tay cầm nĩa khựng lại trong giây lát, sau đó ngước mắt nhìn sang.

Thẩm Tại? Sao anh lại về rồi?

Thẩm Vân Nghê thấy người đi tới, đứng dậy lên tiếng chào: “Chú.”

Thẩm Tại gật đầu với cháu mình, sau đó nhìn Thịnh Văn Ngôn một cái, tiếp theo tiện tay kéo ghế ra ngồi xuống.

Triệu Thuận Từ: “Sao con về hôm nay, đã nói ngày mai về ăn cơm mà?”

Đương nhiên Thẩm Tại sẽ không nói là bởi vì nghe bà bảo trong điện thoại rằng muốn Thịnh Văn Ngôn tới chơi, cho nên anh mới về.

“Ngày mai đột nhiên có việc bận, hôm nay con tới thăm mẹ.”

Triệu Thuận Từ: “Cũng còn có chút lương tâm đó.”

Thẩm Tại: “Vâng, lương tâm của con vẫn nhiều hơn mẹ một chút.”

Triệu Thuận Từ: “…”

Thẩm Vân Nghê đã quen với việc nghe bà và chú mình đấu khẩu mà trong lời nói có kèm theo dao găm, cô ta lén cười, đẩy một miếng bánh ngọt tới trước mặt Thẩm Tại: “Chú ăn đi ạ.”

Triệu Thuận Từ: “Chú con không ăn đâu, con đưa làm gì?”

Nói xong, bà định kéo đĩa bánh về, nhưng Thẩm Tại lại đưa tay chạm nhẹ vào đĩa.

Triệu Thuận Từ: “Sao thế? Con muốn ăn à?”

Thẩm Tại không trả lời, chỉ cầm nĩa lên xắn một miếng nhỏ, sau đó bỏ vào miệng trước ánh mắt hoài nghi của mẹ mình.

Vị kem béo ngậy tan ra ngoài đầu lưỡi, ngọt ngọt, thơm mùi việt quất.

“Ngon lắm.” Khi nói, Thẩm Tại lại nhìn Thịnh Văn Ngôn.

Trái tim cô đập thình thịch, vội vàng nhìn đi nơi khác. Nhìn cô làm gì! Chỉ cần khen bánh dì làm thôi là được rồi mà!

Triệu Thuận Từ khó hiểu hỏi: “Con bắt đầu ăn bánh ngọt từ khi nào vậy? Con không thích mà!”

Thẩm Tại nói: “Không phải không thích mà là không quen ăn.”

“Bây giờ quen rồi à?”

“Vâng ạ.”

Cuối cùng, một miếng bánh việt quất anh ăn chẳng còn dư bao nhiêu. Triệu Thuận Từ thấy con mình thích ăn, cũng cắt cho anh một miếng bánh phô mai.

Thẩm Vân Nghê nói: “Bánh hôm nay ngon thật đó ạ, không biết anh con có về không, con cũng muốn cho ảnh nếm thử.”

“Hai hôm nay Thụ Diệc chưa về, chắc là hôm nay sẽ về đó.” Nói đến đây, Triệu Thuận Từ đột nhiên chuyển hướng qua Thịnh Văn Ngôn, “Văn Ngôn, hai đứa có liên lạc với nhau không? Thụ Diệc có nói với con là khi nào nó về không?”

Đề tài đột nhiên chuyển qua người cô, Thịnh Văn Ngôn ngạc nhiên không kịp phản ứng, nãy giờ tâm trí của cô đều bị Thẩm Tại quấy nhiễu.

“Dạ? Con sao, không có ạ.”

Triệu Thuận Từ: “Thật là, sao nó lại không nói cho con biết chứ.”

Thịnh Văn Ngôn: “Cậu ấy nói với con làm gì ạ, lâu rồi tụi con không có liên lạc với nhau.”

Triệu Thuận Từ sửng sốt, đột nhiên thấy hơi buồn bực: “Cái thằng bé này làm sao vậy? Có bận rộn thì cũng phải quan tâm tới chuyện tình cảm chứ?”

Thịnh Văn Ngôn nghe thấy câu này, kịp thời phản ứng: “Tụi con không có gì đâu ạ.”

Triệu Thuận Từ thấy Thịnh Văn Ngôn nói vậy, không thèm che giấu nữa: “Con không cân nhắc thử sao? Hai đứa hợp nhau, trai tài gái sắc tốt biết bao. Mặc dù Thụ Diệc không có nói thẳng cho dì nghe nhưng dì biết nó thích con đó.”

“Xin lỗi dì, con với cậu ấy không phải như vậy ạ.”

“Ồ… Thế à?” Triệu Thuận Từ nói, “Vậy chắc con thích người khác rồi hả?”

Thịnh Văn Ngôn nghe bà nói vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Tại.

Thẩm Tại không ăn nữa, anh dựa vào sau ghế, nhìn như thong thả lười biếng nhưng ánh mắt lại sâu thẳm nguy hiểm. Lúc cô nhìn sang, anh cũng nhìn qua cô, thế là ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, giống như đá chạm vào đá, bừng lên tia lửa.

Thịnh Văn Ngôn bị anh nhìn như vậy, cổ họng nghẹn lại, chớp mắt, cuối cùng không nói gì.

“Người kia may mắn thật, còn được con để ý nữa, làm Thụ Diệc nhà mình hết cơ hội. Haizz, dì còn nghĩ chúng ta có thể là người một nhà nữa chứ.” Triệu Thuận Từ khổ não nói, “Không biết là đứa nhóc nào cướp được con nữa.”

Keng ——

Cây nĩa màu bạc cắm vào đĩa thức ăn phát ra tiếng vang.

Triệu Thuận Từ bị tiếng vang thu hút, nhìn về phía Thẩm Tại, “Con làm gì vậy?”

Thẩm Tại khẽ ngước lên nhìn, đôi mắt sắc bén, sau đó chỉ anh nhàn nhạt nói: “Bọn họ chưa từng quen nhau, thế nào là cướp chứ?”

-- Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!