-- Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Linh Vận đã điều tra rõ ràng xem Thịnh Văn Ngôn là ai.
Khó trách Thẩm Tại lại thân thiết với cô như vậy, không ngờ là nhà họ Thịnh gửi gắm.
Sau khi biết chuyện, cô ta vô cùng không thoải mái. Nếu Thịnh Văn Ngôn dựa vào Thẩm Tại để bò lên làm một chức nhỏ, cô ta có thể cảm thấy khinh thường, dễ đối phó, nhưng đây lại là tiểu thư nhà họ Thịnh…
“Thụ Diệc, em thân với Thịnh Văn Ngôn lắm à?” Lúc đi chung thang máy xuống lầu, Chu Linh Vận hỏi.
Thẩm Thụ Diệc: “Cũng được… Cậu ấy học chung trường đại học với em, lớp kế bên.”
“Ồ?” Chu Linh Vận cười lạnh, nói: “Bạn học của em thật quá xuất sắc, được bà Triệu đích thân mời tới nhà.”
“Bà nội rất thích cậu ấy.”
“Có thể không thích sao? Vừa nhìn đã biết rất giỏi làm người khác vui vẻ.” Chu Linh Vận âm dương quái khí nói: ”Nếu không, sao Thẩm Tại có thể bị cô ta dụ dỗ chứ!”
Đinh ——
Thang máy xuống tầng hầm B1.
Thẩm Thụ Diệc chợt ngẩng đầu, nhìn người vừa bước ra khỏi thang máy trước, tim hẫng một nhịp.
Chu Linh Vận thấy Thẩm Thụ Diệc không đi ra, quay đầu: “Sao thế, xe em ở tầng B2 à?”
Khoé miệng cậu khô khốc: “Chị vừa… Nói gì?”
Chân mày cô ta nhíu lại: “Cái gì?”
Thẩm Thụ Diệc đi ra, sắc mặt trắng bệch: “Chị nói, dụ dỗ… Là sao?”
“Còn ý gì nữa. Ý chị là Thịnh Văn Ngôn có thể làm cho người như Thẩm Tại có thể ở bên thư ký, chắc chắn không đơn giản.”
——
Ngày sinh nhật Thẩm Thụ Diệc, Thịnh Văn Ngôn tận dụng thời gian nghỉ trưa chạy ra ngoài mua hai món quà. Một là cho dì Triệu, một là cho Thẩm Thụ Diệc. Dù sao cũng là tiệc sinh nhật, đi tay không cũng kỳ.
Sau khi tan làm, Thịnh Văn Ngôn xách túi quà, đi xuống bãi đậu xe với Thẩm Tại.
”Này là cái gì?” Thẩm Tại thấy cô xách túi lớn túi nhỏ, thuận miệng hỏi.
“Quà sinh nhật đó.”
Thẩm Tại ngẩn người.
Thịnh Văn Ngôn: “Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Thụ Diệc đó. Sếp Thẩm, anh không chuẩn bị quà à?”
Thẩm Tại thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Cô cũng để ý quá nhỉ?”
“Tôi cũng đâu thể…”
“Lái xe đi.”
Thẩm Tại đột nhiên ném chìa khóa tới, Thịnh Văn Ngôn lật đật chụp lấy, mấy cái túi xém chút nữa rớt xuống đất, sau khi chỉnh đốn xong, cô nói: “… Ok.”
Tự nhiên nổi giận.
Thẩm Thụ Diệc chỉ tổ chức một bữa tiệc gia đình, tất cả đều đơn giản.
Ăn nước xong xuối, Thịnh Văn Ngôn tặng quà cho cậu ta: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Vân Nghê ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng, cô ta luôn không thích Thịnh Văn Ngôn, mặc dù bà nội cứ luôn miệng khen không ngớt, nhưng cô ta cũng không thích. Ai mà biết có Thịnh Văn Ngôn có đang giả vờ không.
Thẩm Thụ Diệc ngước mắt nhìn cô: “Cảm ơn cậu.”
Cậu không có ý mở quà, đặt nó qua một bên. Thịnh Văn Ngôn không biết nói gì nên quay đầu muốn đi tìm dì Triệu nói chuyện.
“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Thụ Diệc gọi lại.
“Sao thế?”
Thẩm Thụ Diệc đứng lên, đột nhiên cầm cổ tay cô, kéo ra sân nhỏ bên ngoài: “Cậu ra đây với tôi.”
“… Gì?”
Ngoài sảnh chỉ có ba người bọn họ, người lớn ngồi trong phòng khách, không nhìn thấy Thẩm Thụ Diệc kéo Thịnh Văn Ngôn đi.
Thẩm Vân Nghê trông thấy, há hốc miệng nhìn bọn họ, ngây người hồi lâu, lúc này moies thở hổn hển mà xoay đầu.
Trước đây, cô toàn tâm toàn ý ghép đôi Bạch Niệm Lôi và Thẩm Thụ Diệc, vì thấy hai người ở bên nhau rất ổn, có khả năng tiến triển. Nhưng không ngờ một khoảng thời gian trước, Bạch Niệm Lôi đột nhiên bảo cô đừng gán ghép hai người với nhau nữa, tâm tư anh trai cô không đặt lên người cô ấy nên không miễn cưỡng được.
Lúc ấy, cô đau lòng rất lâu. Nếu hai người không rung động, cô cũng không cố chấp nữa.
Không phải Bạch Niệm Lôi… Nhìn cảnh này, chẳng lẽ là Thịnh Văn Ngôn?
Chẳng phải lúc trước anh trai ghét cô ta lắm mà!
Sân sau nhà họ Thẩm rất rộng, Thẩm Thụ Diệc kéo cô đi qua hành lang, còn muốn đi đến bóng cây bên kia. Thịnh Văn Ngôn cảm thấy khó hiểu, bàn tay bị cậu nắm đến đau đớn, cô không chịu đi nữa.
“Rốt cuộc là cậu muốn gì?!” Thịnh Văn Ngôn dùng sức hất tay cậu ra.
Thẩm Thụ Diệc đứng ngây ngốc, lúc quay đầu lại, khuôn mặt ẩn ẩn tức giận.
Thịnh Văn Ngôn càng khó hiểu, hôm nay cô có chọc cô ta gì đâu?
“Này, cậu sao thế?”
“Cậu thích chú út?” Thẩm Thụ Diệc nhìn cô chằm chằm, vừa thấp thỏm vừa khó tin.
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ: “Hả? Sao cậu biết?”
Thẩm Thụ Diệc trố mắt. Hôm trước, nghe Chu Linh Vận nói thế, cậu không dám tin, nhưng cũng không hỏi. Cho đến hôm nay, câu nhịn lâu như vậy, cuối cùng mới hỏi.
Cậu hy vọng chuyện này đùa, hoặc Chu Linh Vận hiểu lầm, chỉ là… Cậu đã biết đáp án, cô lại thản nhiên hỏi: Sao cậu biết?
Trong lúc nhất thời, cậu cảm thấy cực kỳ hoang đường: “Thịnh Văn Ngôn, sao cậu lại như vậy? Sao có thể thích chú tôi?”
Thịnh Văn Ngôn đang thắc mắc làm sao cậu ta biết được? Vốn đang thấp thỏm thì nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc nói lời này, tất cả mọi biểu cảm tạm biến mất, thay vào đó là khó hiểu.
“Khoan đã, tôi thế bào? Mắc gì tôi không được thích chú ấy?”
“Cậu, cậu… Lúc trước rõ ràng là cậu thích toi…” Thẩm Thụ Diệc nói không nên lời, đè nén sự tức giận: “Tôi biết đó giờ cậu hay bát nháo, cậu tuỳ hứng trêu chọc tôi cũng được thôi, nhưng cậu lại làm vậy với chú út, cậu ——“
“Tôi chưa bao giờ tùy hứng!”
Thịnh Văn Ngôn nói “chưa bao giờ tùy hứng”, là muốn phản bác rằng cô không tuỳ tiện mà thích Thẩm Tại, nhưng cậu ta lại cường điệu câu trước.
Cậu nhao nhao lên: “Chứ không phải cậu tuỳ hứng nên mới thích tôi?”
Thịnh Văn Ngôn: “Lúc thích cậu, tôi rất nghiêm túc, nhưng cậu chỉ quan tâm những chuyện vớ vẩn của tôi. Thẩm Thụ Diệc, bây giờ cậu giận dỗi gì với tôi vậy?”
“Cậu nghiêm túc mà dễ dàng quên vậy sao?” Ngực Thẩm Thụ Diệc vừa căng vừa khó chịu, cậu hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, nói không lựa lời: “Cậu chỉ thích người nào đẹp trai thôi, nghiêm túc của cậu được bao nhiêu phần?!”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, cô thừa nhận, mình thích người đẹp trai, nhưng lúc thích người ta, cô thật sự rất nghiêm túc. Bây giờ, cảm xúc thích của cô bị người ta hạ xuống mức thấp kém, đương nhiên tích tụ khí trong lòng.
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, bực bội nói: “Ừ! Đúng thì sao? Tôi thích người đẹp trai, tôi không nghiêm túc đó, thế nào? Cần cậu dạy tôi? Tôi thích ai thì có liên quan gì tới cậu?”
“Sao lại không liên quan? Đó là chú tôi.”
“Nhưng không phải là chú tôi.”
“Cậu!” Thẩm Thụ Diệc á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới lành lạnh nói: “Ừ, đâu phải là chú của cậu, nếu không làm sao hai người bên nhau được.”
“Cái gì?” Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: “Bên nhau? Ai nói tôi và chú ấy bên nhau?”
Thẩm Thụ Diệc: “Chị Linh Vận nói, chẳng lẽ sai?”
Ra là cái đồ đỏng đảnh Chu Linh Vận.
Hèn gì Thẩm Thụ Diệc lại đột nhiên chất vấn cô.
Dù không muốn giải thích chuyện giữa cô và Thẩm Tại, nhưng cô sợ Chu Linh Vận lại thêm mắm dặm muối làm ảnh hưởng đến Thẩm Tại, cho nên cô hoà hoãn giọng điệu: “Chúng tôi chưa quen nhau, Chu Linh Vận hiểu lầm thôi.”
Thẩm Thụ Diệc sửng sốt, ánh mắt sáng lên: “Hai người không quen nhau?”
“Không.” Thịnh Văn Ngôn lạnh lùng nhìn cậu ta: “Nhưng chuyện tôi thích chú của cậu là thật.”
——
Đang yên lành ăn sinh nhật, tự nhiên bị kéo ra ngoài dạy dỗ một trận… Lúc bước vào nhà, tâm trạng cô tệ hẳn đi.
Cô lạnh mặt bước vào sảnh. Thẩm Vân Nghê vẫn còn ngồi ở đó, thấy cô thì lơ đãng hỏi một câu: “Chị và anh tôi ra đó làm gì?”
“Không làm gì cả.” Thịnh Văn Ngôn tích tụ trong lòng. Cô vui vẻ đến chúc mừng sinh nhật cậu ta, thế nhưng cậu ta lại bực tức với cô!
“Tôi còn chút chuyện, tôi đi trước.” Thịnh Văn Ngôn nói.
Thẩm Vân Nghê: “À.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn thoáng qua phòng khách, bên trong ngoài Triệu Thuận Từ và đám người Thẩm Hàm ra thì không thấy Thẩm Tại đâu. Cô muốn chào anh một tiếng rồi mới về.
“Chú em đâu?” Thịnh Văn Ngôn hỏi.
Thẩm Vân Nghê khẽ hừ một tiếng: “Mới đi tìm hai người đó, không gặp nhau à?”
Thịnh Văn Ngôn chợt quay đầu: “…?”
-- Đọc Full Tại Truyenfull.vn