Phó Dịch Thần chính là lão đại của Hắc Long mà kẻ thù của Hắc Long không ai khác chính là Lạc Thiên. Nếu châm ngôn của Phó Dịch Thần là không dính dáng đến hàng cấm thì Lạc Thiên lại trái ngược hoàn toàn, để củng cố thế lực cũng như địa vị của mình, hắn ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả đối đầu với Phó Dịch Thần.
Đàn em của Lạc Thiên nhìn thấy đám người của Phó Dịch Thần đi tiến vào bên trong liền nhanh chóng vào trong để thông báo.
“Đại ca, đám người của Hắc Long đang xông vào.”
“Mẹ kiếp. Tao còn chưa tìm nó tính sổ, nó đã tự động đến nộp mạng.”
“Theo tao ra ngoài.”
Lạc Thiên nhìn thấy Hoàng Dịch Dương liền cười khuẩy: “Đại ca mày đâu? Không dám ló mặt ra sao?”
Phó Dịch Thần nghe Lạc Thiên nhắc đến mình, không nhanh không chậm xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh. Phó Dịch Thần tiến về phía trước, nhìn thẳng vào Lạc Thiên.
“Nôn nóng muốn gặp tao như vậy sao?”
“Đường đường là lão đại của Hắc Long, kéo người đến đây là có ý gì?”
“Lấy lại những gì thuộc về Hắc Long.”
“Hàng đang trong tay tao, có ngon thì đến đây mà cướp.”
Phó Dịch Thần gật đầu ra hiệu cho đàn em. Ngay lập tức, cả hai bên đều xông lên. Phó Dịch Thần trực tiếp đối đầu với Lạc Thiên nhưng hình như đám đàn em của Lạc Thiên chỉ muốn nhắm vào anh, bọn chúng liên tục xông tới nhưng nhanh như chớp Phó Dịch Thần đã đỡ lấy cú đấm của chúng, dùng sức lực phần tay bẻ gãy của tay, không ngần ngại lên gối khiến chúng đau đớn quằn quại.
“A... đau quá.”
Lần lượt đám đàn em của Lạc Thiên đều nhào vô, một mình Phó Dịch Thần cùng một lúc thử sức với hơn chục tên. Không phải nói chứ để ngồi lên chiếc ghế lão đại của Hắc Long thì đám nhãi ranh này không hề hấng gì với Phó Dịch Thần.
Sau khi một mình vật vã diệt được gần chục thằng, ít nhiều Phó Dịch Thần cũng bị thương. Anh dùng tay chùi đi phần máu trên môi mình, ánh mắt hung ác nhìn về phía Lạc Thiên.
“Đến lượt mày.”
Lạc Thiên nhìn thấy đám đàn em chỉ trong chốc lát đều đã bị Phó Dịch Thần hạ gục, còn người của Phó Dịch Thần vẫn nguyên vẹn, không ai bị thương liền không khỏi tức giận, lớn giọng mắng: “Đúng là một lũ ăn hại.”
“Mày có hai sự lựa chọn. Một là giao hàng hai là mày sẽ là người tiếp theo.”
Phó Dịch Thần dứt câu, ánh mắt nhìn về phía đàn em của Lạc Thiên, ám chỉ nếu Lạc Thiên không ngoan ngoãn giao hàng ra thì hắn ta cũng sẽ có kết cục như đám đàn em kia.
“Thế nào?” Phó Dịch Thần dần mất kiên nhẫn.
“Có gan thì cứ xông lên. Đừng ở đây nhiều lời.”
Lạc Thiên chỉ về phía thùng hàng, giọng thách thức: “Hàng ở đây, để tao xem lão đại của Hắc Long bản lĩnh đến đâu.”
“Mẹ kiếp, là mày ép tao.”
Lạc Thiên cầm lấy khúc gỗ dưới chân, chỉ thẳng về phía Phó Dịch Thần, thách thức: “Tới đây.”
Một lần nữa, Phó Dịch Thần sáp lá cà với Lạc Thiên, cả hai liên tục tấn công đối phương. Cả hai dằn co một hồi, cuối cùng Phó Dịch Thần cũng chế ngự được Lạc Thiên. Anh dùng lực đá phang khúc gỗ trong tay Lạc Thiên.
Một tên đàn em của Lạc Thiên nhân lúc Phó Dịch Thần sơ hở, hắn ta rút gao dăm định xông tới đâm Phó Dịch Thần liền bị Hoàng Dịch Dương xả súng, một phát ngã xuống nền nhà.
“Kẻ nào ngon xông lên tao coi?”
“Súng đạn không có mắt, chán sống thì cứ xông lên.”
Lạc Thiên nhân cơ hội đó thoát khỏi sự khống chế của Phó Dịch Thần. Hắn nhào tới với lấy khúc gỗ đập vào lưng Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần bị tập kích bất ngờ loạng choạng nhân lúc đó Lạc Thiên lại một vẫn nữa vồ lấy anh nhưng chưa đạt được ý đồ đã bị Phó Dịch Thần đưa tay ngược về sau, bắt lấy khúc gỗ. Phó Dịch Thần xoay người khiến cho tay của Lạc Thiên xước rỉ máu. Anh lấy thế giữ khúc gỗ đẩy ngược vào ngực hắn ta, thẳng thừng dùng chân đạp hắn ta một phát.
Cả người Lạc Thiên máu me, miệng phun ra rất nhiều máu, đến cả sức lực đứng dậy để đánh trả cũng chẳng còn.
Phó Dịch Thần đưa mắt nhìn hắn ta, khóe miệng cũng nhếch lên: “Thế nào? Như vậy đã đủ làm người đứng đầu Hắc Long rồi chứ?”
Không để hắn có cơ hội ngồi dậy. Phó Dịch Thần dùng chân cố định người Lạc Thiên xuống, dùng lực đạp vào người hắn ta.
Phó Dịch Thần nhìn về phía Hoàng Dịch Dương, ra lệnh: “Lấy hàng.”
Chuyến đi của Phó Dịch Thần không chỉ thành công lấy lại được lô hàng mà còn cho đám người Lạc Thiên biết được ai là người mà bọn chúng không nên đụng vào.
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa Phó Dịch Thần đến bệnh viện kiểm tra. Dù không có vấn đề gì khá nặng nhưng một mình anh ẩu đả với đám đàn em của Lạc Thiên ít nhiều cũng nên kiểm tra một chút.
Phó Dịch Thần ngồi trên giường bệnh đợi Đường Hinh Duyệt nhưng người bước vào lại chính là bác sĩ Yến Giang. Yến Giang không để ý gì nhiều, thao tác chuyên nghiệp chuẩn bị kiểm tra thì bị giọng nói lạnh lùng của Phó Dịch Thần ngăn lại.
“Để đó.”
Yến Giang:???
“Không phải lần trước tôi đã nói rõ rồi sao? Tôi đầu tư vào bệnh viện của các người, đổi lại bác sĩ Đường phải là bác sĩ điều trị cho tôi.”
Trước thái độ gay gắt của Phó Dịch Thần, Yến Giang vẫn không hề tức giận, bình tĩnh lên tiếng giải thích: “Bác sĩ Đường hiện đã dừng công tác ở bệnh viện một thời gian. Toàn bộ công việc của cô ấy đều bàn giao lại cho tôi và bác sĩ Trần.”
“Nếu ngài không đồng ý để tôi kiểm tra vết thương, có thể đợi bác sĩ Trần vào ca, khi đó bác sĩ Trần có thể kiểm tra.”
“Bác sĩ Đường tại sao lại dừng công tác?”
“Nhà cô ấy có việc nên tạm thời sẽ không đến bệnh viện.”
Phó Dịch Thần tạm thời xem như đã hiểu, anh xuống giường cùng Hoàng Dịch Dương rời khỏi bệnh viện.
Yến Giang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Phó tổng, ngài không kiểm tra vết thương nữa sao?”
“Không cần nữa.”
Ai nói là Phó Dịch Thần đến bệnh viện để kiểm tra vết thương. Những vết thương này đối với anh có là gì, cũng lắm cũng chỉ như kiến cắn. Phó Dịch Thần đến bệnh viện mục đích chính vẫn là gặp Đường Hinh Duyệt. Cô dừng công tác, vậy anh ở lại làm gì cho phí thời gian.
Phó Dịch Thần trở về tập đoàn Quân Thần. Ngay lập tức cho Hoàng Dịch Dương điều tra về việc Đường Hinh Duyệt dừng công tác tại bệnh viện trung ương.
Không chần chừ, chỉ trong thời gian ngắn, Hoàng Dịch Dương đã điều tra tất tần tật về Đường thị và Đường Hinh Duyệt.
“Sếp, đúng như lời bác sĩ Yến nói. Cô Đường đã tạm thời nghỉ việc ở bệnh viện trung ương để tập trung xử lý việc của gia đình.”
“Việc gia đình?”
“Chủ tịch Đường thị, Đường Đức Chính thời gian trước có hợp tác đầu tư bất động sản với Phùng Thiệu Phong nhưng bị lừa đổ tiền vào các dự án ma. Nguồn vốn cũng theo đó mà không thu hồi được. Cô Đường có lẽ cũng vì chuyện này mà trở về Đường thị để xử lý thất thoát tài chính.”
“Nếu không giải quyết được thì sao?”
“Lúc trước Đường Đức Chính cũng vì vấn đề này mà có ý định liên hôn với nhà họ Phùng nhưng đã bị cô Đường kịch liệt phản đối. Nếu lần này không xoay được vốn e là Đường thị phải tuyên bố phá sản.”
Phó Dịch Thần gật đầu như đã hiểu.
Hoàng Dịch Dương nói thêm: “Nếu cô Đường không vực dậy được Đường thị e là Phùng Minh Hạo chắc chắn không bỏ qua cho cô ấy.”
“Không bỏ qua thì làm gì? Để xem kẻ nào dám đụng vào người của Phó Dịch Thần này?”